"Đồng Đồng," Trong lòng Cố Thiên Qua căng thẳng, thậm chí chẳng còn quan tâm tới việc gõ chữ nữa mà trực tiếp gọi thành tiếng: "Có chuyện gì vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tuy tiếng của hắn cũng không tính là lớn, nhưng dù sao lúc này cũng là thời gian lên lớp, khó tránh khỏi sẽ kinh động tới các bạn học khác. May lúc này là tiết tự học, trong lớp cũng có không ít người đang trò chuyện, chỉ có các bạn học mấy hàng dưới nghe được tiếng Cố Thiên Qua, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Bọn họ còn tưởng rằng Cố Thiên Qua đang gọi điện qua WeChat với ai, mà dùng WeChat nói chuyện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng sự lo lắng sốt ruột trên mặt Cố Thiên Qua thật sự khiến họ không nhịn được ngạc nhiên.
Bởi vì tính cách Cố Thiên Qua tuyệt đối cũng coi là có chút cao lãnh, ngày thường thấy được nhiều thêm mấy vẻ mặt cũng rất khó. Cho dù lửa cháy tới chân thì vẫn sẽ trưng một bộ dạng lãnh khốc bình tĩnh, chứ đừng nói tới vẻ lo lắng rõ ràng như vậy.
Mọi người lập tức tò mò không thôi, nhưng có người không chỉ tò mò, còn sinh ra sự ghen tỵ nồng đậm cùng với cảm giác nguy cơ.
Người này chính là hoa khôi trường trong lớp bọn họ Ngụy Sở Sở.
Ngụy Sở Sở từ lúc khai giảng đã thích Cố Thiên Qua, chuyện này gần như một nữa sinh viên đều biết. Vì có thể tiếp tục cùng lớp với Cố Thiên Qua lớp 11, cô thậm chí còn bỏ khối khoa học xã hội giỏi hơn mà lựa chọn khoa học tự nhiên. Chỉ tiếc Cố Thiên Qua chính là dầu muối không ăn, giống như cục đã cứng gõ mãi không nứt.
Lúc này Cố Thiên Qua căn bản không dư hơi đi quản suy nghĩ của người khác, ngập tràn trong đầu đều là hình ảnh nhóc tí hon lảo đảo muốn ngã. Mắt thấy tên nhóc kia đã vô lực dựa vào biểu tượng phía dưới cùng màn hình, vội vàng hỏi tiếp: "Đồng Đồng ngoan, nói cho anh biết em khó chịu chỗ nào?"
Ngay sau đó học bá đại nhân mở bảng thông tin nhân vật ra, chỉ thấy phần khỏe mạnh kia lại tụt xuống 2 sao, nhưng lại không hiển thị nguyên nhân. Trong phần chữa trị cũng có đủ loại thuốc, nhưng hắn không dám cho nhóc con uống lung tung.
Reng reng reng!
Lúc này tiếng chuông kết thúc tiết học vang lên.
Ngụy Sở Sở nhịn nửa tiết học cuối cùng cũng không nhịn được, lôi kéo bạn cùng bàn đi về phía Cố Thiên Qua, sau đó như vô tình hỏi: "Cố Thiên Qua, cậu đang trò chuyện WeChat với ai sao? Vậy mà dám nói chuyện và chơi điện thoại trong tiết tự học, cẩn thận tớ ghi tên của cậu đấy!"
Thành tích của Ngụy Sở Sở coi như cũng không tệ, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp nhân duyên tốt, thế nên trở thành một trong những cán bộ lớp. Song Cố Thiên Qua ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, chỉ lo đem điện thoại di động tránh sang bên cạnh, không để cho cô nhìn thấy nhóc tí hon trên màn hình.
Học bá đại nhân tức tối tỏ vẻ, tên nhóc đáng yêu xinh đẹp như vậy là của riêng hắn, người khác ngay cả liếc mắt cũng không được.
Thẩm Đồng thì tại lúc Ngụy Sở Sở tiến lại gần đã gửi được rõ ràng mùi nước hoa trên người cô. Có lẽ thăng cấp lên Yêu Hoàng kỳ mà ngũ giác trở nên nhạy cảm hơn, cho dù là mùi vị rất nhạt nhưng qua Thẩm Đồng thì lại trở nên vô cùng rõ ràng, thậm chí còn có chút dị ứng, vươn tay xoa xoa cái mũi nhỏ.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn không nhịn được phát ra một tiếng hắt xì.
Cố Thiên Qua chỉ thấy nhóc tí hon trong màn hình đột nhiên hắt xì một cái, cả người cũng theo đó run lên, chóp mũi cũng có chút ứng đó, ngồi chỗ đó ôm đầu gối tựa cằm, bộ dáng vừa đáng yêu vừa chọc người đau.
Điện thoại cũng theo cái hắt xì của nhóc tí hon mà nhảy lên một cái, tuy biên độ rất nhẹ, nhưng theo lòng bàn tay Cố Thiên Qua truyền thẳng tới đáy lòng hắn.
Lượng pin điện thoại sau cú rung động trở nên thấp hơn. Nhưng cả Cố Thiên Qua và Thẩm Đồng cũng nghĩ là không phải do vấn đề pin. Dù sao trong thực tế Thẩm Đồng cũng đã chơi Kokou Pets, chim cánh cụt nhỏ bên trong nếu như bị bệnh, thì sẽ liên quan tới việc chủ nhâm chăm sóc không tốt, chắc chắn không có ai sẽ liên tưởng tới vấn đề pin.
Cố Thiên Qua hiển nhiên cũng cho là như vậy. Quan tâm quá sẽ bị loạn, hắn thậm chí còn không để ý tới pin điện thoại còn bao nhiêu, chỉ cho rằng nhóc con kia vì tối qua kinh hách và lạc đường dẫn đến toát mồ hôi cảm lạnh, lại không thay quần áo mà gục trên mặt đất ngủ, bị nhiễm khí lạnh.
Nồng đậm tự trách khiến cho hắn nhăn lại đôi mày anh tuấn, lại thấy Ngụy Sở Sở đứng ở trước bàn không chịu đi, dứt khoát đứng dậy, cầm theo điện thoại rời khỏi phòng học.
Lúc này màn hình hiện lên nhắc nhở lượng pin điện thoại còn 20%, đáng tiếc Cố Thiên Qua không nhìn tới, chỉ chăm chăm đi ra ngoài hành lang tìm một nơi không có người tiếp tục nói chuyện cùng tên nhóc kia. Thanh âm mềm nhũn của đối phương truyền vào tai hắn càng nhỏ hơn: ".. Ừm, em không sao, chỉ là thấy hơi mệt.."
Thật ra thì Thẩm Đồng đã vô lực tới mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động. Cảm giác giống như có thứ gì đó vô hình đang chèn ép cậu từng chút một, không chỉ áp chế hành động của cậu, mà còn áp chế cả tu vi.
Cố Thiên Qua chỉ thấy nhóc con kia đang co rúc ở góc dưới bàn hình, cơ thể nhỏ bé hơi có chút run rẩy, chân mày nhíu chặt lại, bộ dáng rõ ràng là có chuyện. Mái tóc đen thật dài càng khiến cho cậu thêm tái nhợt, bộ dáng yếu ớt khiến trái tim Cố Thiên Qua đau đớn không thôi.
Lần đầu tiên học bá đại nhân cảm nhận được mùi vị đau lòng sâu sắc như vậy, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cái trán tên nhóc kia một chút, muốn vuốt thẳng hàng lông mày của cậu.
Nhưng lúc này thứ ngăn cách bọn họ không chỉ là màn hình điện thoại, mà là cả một vách tường.
Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt gần như trong suốt, thậm chí khiến cho Cố Thiên Qua có một loại lỗi giác ngay giây sau cậu sẽ biến mất, khiến cho cả người Cố Thiên Qua tràn ngập sợ hãi, mà lại không thể làm gì được.
Thẩm Đồng cũng vì yêu lực bị áp chế mà không nhịn được cảm thấy bất an.
Rõ ràng cậu đã tới Yêu Hoàng, sẽ không dễ bị thứ gì áp chế mới đúng. Vậy nên theo băng năng nghĩ tới Thiên Đạo mà cầu nhung trắng đã từng nhắc đến.
Nghe nói Thiên Đạo là sự tồn tại mà ngay cả hệ thống cũng sỡ hãi. Bất kể luật lệ hay chuẩn mực được thiết lập trong cuộc sống, chỉ cần không phù hợp với hành động của Thiên Đạo cũng sẽ phải chịu trừng phạt, thậm chí bị xóa bỏ. Không khỏi bất an nhỏ giọng lên tiếng: ".. Em có chút sợ.."
Mục đích cuối cùng của Thiên Đạo chính là để đảm bảo sự đồng đều của chúng sinh, xóa bỏ những thứ dư thừa và bổ sung những phần khuyết thiếu. Nó có thể cho phép thành phần cá biệt, sở hữu thiên phú cùng số mệnh để chiếm được những thành tựu mà người khác không có, nhưng không cho phép vượt quá giới hạn, càng không cho phép dùng thủ đoạn bất chính cướp lấy cơ duyên của người khác. Tam giới Thiên - Địa - Nhân đều phải tuân thủ pháp tắc cơ bản của Thiên Đạo. Bất kể là ai cũng không có đặc quyền, cho dù ngươi là dân chúng bình dân, hay là yêu tu, ma tu, hay là tu giả đạo sĩ, đều không thể chạy trốn.
Thật ra thì Thẩm Đồng hòa toàn là lo lắng thái quá.
Người xưa có câu, Thiên Đạo Vô Thân, Cùng Thiện Nhân. Chữ "thiện" chính là trường hợp đặc biệt duy nhất mà Thiên Đạo giáng xuống hình phạt, nhưng người tâm tính thiện lương thuần khiết thật sự sẽ nhận được đặc xá. Thẩm Đồng chưa từng cướp bóc công pháp của ai, lại càng không tổn hại lợi ích của bất kỳ người nào. Ngược lại trong mỗi thế giới đều vô tình cứu được rất nhiều người, tu vi đạt được cũng không vượt quá mức giới hạn. Cậu có cảm giác suy yếu căn bản không liên quan tới Thiên Đạo, chỉ là điện thoại tiến vào trạng thái tiết kiệm điện mà thôi.
Lúc mới mua điện thoại, Cố Thiên Qua từng bật cài đặt, khi nào lượng pin điện thoại xuống 20% thì tự động bật trạng thái tiết kiệm điện. Sau khi tiến vào trạng thái, điện thoại có thể sử dụng thêm một thời gian dài, nhưng thông báo nhắc nhở và ứng dụng nền sẽ bị dừng lại, độ sáng và hiệu ứng động bị giảm bớt hoặc tắt luôn, một vài phần mềm không cần thiết cũng sẽ bị hệ thống buộc ngừng lại.
Phần mềm thú cưng màn hình tuy vì Thẩm Đồng biến mất mà bị dừng lại, thị giác và hành động của Thẩm Đồng lại bị suy yếu trên diện rộng. Một câu mềm nhũn của nhóc tí hon khiến Cố Thiên Qua hoàn toàn luống cuống, lời nói có chút lắp bắp an ủi: "Đồng Đồng đừng sợ, có phải là rất khó chịu không, anh lấy thuốc cho em nhé?"
Cố Thiên Qua khẽ cắn răng mở lại mục Chữa trị, ốm đau chữa loạn, trải qua một hồi chọn chọn bỏ bó, ngay sau đó thuốc xuất hiện ở trước mặt Thẩm Đồng. Nhưng lại không phải là thuốc viên hay thuốc con nhộng có thể nuốt trực tiếp xuống, mà là một chén nước gừng pha thuốc nóng hổi.
"Đồng Đồng ngoan, uống thuốc là không khó chịu nữa."
Nguyên nhân Cố Thiên Qua chọn cái này, rõ ràng là vì đảm bảo an toàn, tác dụng phụ thấp, nhưng cái mũi nhỏ của Thẩm Đồng đã bắt đầu nhăn lại rồi. Gừng vẫn là một trong những thứ cậu ghét nhất, ngay cả ăn cháo hải sản cũng phải lọc hết gừng sợi ra mới ăn được, chứ đừng nói tới việc pha với nước thuốc mùi nồng nặc như thế này.
"Em không muốn uống cái này," Nhóc tí hon cắn môi nhìn qua, con ngươi đen nhánh cùng ánh mắt ướt nhẹp kia giống như động vật nhỏ "Đem nó đi đi, thật là khó ngửi.."
Cố Thiên Qua cố gắng khuyên bảo, "Đồng Đồng, uống thuốc mới hết bênh được."
"Em không có bị bệnh, anh lôi nó đi đi.." Mùi gừng truyền tới chóp mũi ngày càng nồng, khiến cho Thẩm Đồng vốn suy yếu vô lực càng thêm khó chịu, hàng mi dài run lên một cái, Cố Thiên Qua nhìn mà tim cũng theo đó run lên đau nhói.
Người bị bệnh nói mình không bị bệnh cũng giống như người uống rượu nói mình không say vậy. Suy nghĩ vì sức khỏe nhóc con kia, Cố Thiên Qua quyết tâm tàn nhẫn nói: "Bé ngoan, uống đi, nếu không thì sẽ có thêm một bát nữa."
Thẩm Đồng không nhịn được trợn tròn mắt, tủi thân nháy mắt tràn đầy lồng ngực, "Anh, anh bắt nạt em.."
Cộng thêm sự sợ hãi với Thiên Đạo, vừa nói vừa không nhịn được muốn khóc. Mà cậu không biết rằng, phần mềm Thú cưng màn hình đối với mấy biểu cảm đặc biệt như hưng phấn, tức giận, buồn bực hay khóc đều có thiết lập đặc biệt. Ví dụ như khi hưng phấn, đôi mắt to sẽ toát ra ánh sao sáng ngời, lúc tức giận thì sẽ phồng lên gương mặt bánh bao, lúc buồn bực thì trên đầu sẽ xuất hiện đám mây đen, lúc khóc thì nước mắt sẽ hiển thị giọt lớn giọt nhỏ không ngừng rơi xuống, cho đến khi làm ngập hơn phân nửa màn hình.
Thế là Cố Thiên Qua chỉ thấy nhóc tí hon trong màn hình cắn môi, một giọt nước mắt không khống chế được ngưng tụ trong hốc mắt, sau đó tí tách rơi xuống mặt đất. Theo đó là liên tiếp những hàng nước mắt không thể ngăn cản, qua một lúc đã ngập một mảnh nước trên màn hình. Cố Thiên Qua đau lòng không thôi rất nhanh đã vứt bỏ nguyên tắc, sửa miệng: "Đồng Đồng đừng khóc, không uống thì không uống, nhé?"
Nhưng cho dù hắn có ra sức dỗ dành cũng không thể ngăn cản dòng nước lũ mở rộng, bị thiết lập chương trình ảnh hưởng, Thẩm Đồng vừa khóc thì không thể dừng lại được, nước dưới chân đã tạo nên một hồ nước, nước hồ theo những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống mà ngày càng nhiều.
Mắt thấy mực nước không ngừng dâng lên, hơn nữa còn ngày càng mở rộng, đảo mắt đã tới eo Thẩm Đồng, qua một lúc nữa thì sẽ nhấn chìm cả nhóc tí hon và QQ rồi. Cố Thiên Qua sốt ruột muốn chết, có chút ngốc mà nhẹ vươn tay, cố gắng giúp nhóc tí hon lau nước mắt.
"Ngoan, đừng khóc." Cố Thiên Qua vừa nhẹ nhàng dỗ dành vừa lo lắng hỏi: "Đồng Đồng, em sẽ không làm ngập bản thân chứ?"
Nhóc tí hon trợn mắt nhịn, nước mắt như mưa mà đánh một cái khóc nấc: ".. Em không biết." Học bá đại nhân không nhịn được có chút câm nín. Tiểu ngu ngốc, nếu không biết thì đừng khóc nữa! Nếu thật sự bị chính nước mắt của mình nhấn chìm thì thật sự lố quá rồi!
Chuông vào lớp vang lên, Cố Thiên Qua chỉ có thể quay trở lại phòng học, Thẩm Đồng cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái nước mắt ngập tràn, nhưng cơ thể lại càng trở nên suy yếu, ngay cả sức để nói cùng không có. Cố Thiên Qua nhìn giọt nước mắt còn vương trên hàng mi thật dài kia, con ngươi sau khi khóc giống như sóng nước, giống như chỉ cần bất cẩn là có thể tiếp tục rơi nước mắt, không khỏi đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt ứng đỏ của cậu.
Tiết này là môn số học mà Cố Thiên Qua giỏi nhất, cũng là tiết học cuối cùng buổi sáng. Tuy Cố Thiên Qua cũng mở sách cầm bút giống như các bạn học khác, nhưng lực chú ý thì vẫn luôn đặt trên điện thoại. Sau khi trôi qua nữa tiết học, thầy giáo đã giảng xong bài học hôm nay, bắt đầu nói tới mấy đề bài khó của bài học ngày hôm qua.
Sau khi nói một hồi: "Thầy nghỉ một chút, còn bốn đề này để cho Cố Thiên Qua lên giảng đi."
Nguyên nhân giáo viên số học gọi Cố Thiên Qua lên bảng, một phần cũng xuất phát từ việc coi trọng hắn, mặt khác cũng hi vọng bạn học cả lớp có thể noi gương hắn cùng nhau tiến bộ.
Một đề bài số học bình thường sẽ có vài cách giải, mà thường thì Cố Thiên Qua có thể nghĩ ra cách giải đơn giải nhất, hơn nữa cũng rất dễ hiểu. Bởi vì kiến thức trong sách hắn chỉ cần ngẫm một chút là hiểu, còn có thể dùng rất nhiều công thức cơ bản để đưa ra đáp án, vậy nên nói về dễ hiểu, tất cả mọi người đều đồng ý nghe hắn giải đề.
Chỉ tiếc là học bá đại nhân cũng không vui vẻ giúp người, ngoài thời gian lên lớp thì gần như không có ai dám lén tìm hắn thỉnh giáo.
Cố Thiên Qua đứng dậy, từ cuối lớp đi thẳng lên bục giảng, cầm phấn viết trình tự chi tiết giải để, vừa giảng giải, ngay cả sách cũng không cầm theo. Bóng lưng cao ráo khiến cho người ta có một loại cảm giác đáng tin cậy, ngon tay cầm phấn thon dài hữu lực, đôi mắt đen láy tỏa ra sự cơ trí và trầm tĩnh, cả người tỏa ra hơi thở tao nhã thanh lịch và tri thức, thoạt nhìn vô cùng đẹp trai.
Cái danh xưng nam thần vườn trường kia tuyệt đối là có lý.
Thật ra thì những thứ này đều là ảo giác.
Tính cách thật sự của Cố Thiên Qua vừa ác liệt vừa vô tình, cùng với tri thức tao nhã gì đó không hề dính dáng. Thứ IQ này là trời sinh, nhưng EQ thì lại không như vậy. Học bá đại nhân tuy IQ cao nhưng EQ lại hơi thấp, vừa rồi nhóc con tâm tâm niệm niệm kia khóc cũng không biết dỗ như thế nào, lăn qua lộn lại thì cũng chỉ có mấy từ ngoan, đừng sợ.
Sau kho Cố Thiên Qua nói xong thì nhấc mí mắt, lạnh nhạt nhìn về bên dưới: ".. Còn có chỗ nào không hiểu không?"
Ngụ ý khi nói ra lời này chính là muốn vội vàng trở về chỗ ngồi, phần lớn mọi người đều đang bận rộn ghi chép, đều không lên tiếng. Nhưng lại cứ có một hai phần tử không hiểu lòng người, cảm thấy cơ hội học hỏi hiếm có mà giơ tay đặt câu hỏi.
Cố Thiên Qua nhíu nhíu mày, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất giải đáp.
Chuông tan học đã vang lên, tiết học này đã dạy lố giờ chừng 5-6 phút, điều này khiến cho sắc mặt học bá đại nhân đều có chút đen. Đợi đến khi hắn trở về được chỗ ngồi, lập tức lôi điện thoại ra nhìn, lại phát hiện màn hình đã trở nên đen xì.
Nhấn mấy cái mới phát hiện điện thoại vì hết pin mà sập nguồn rồi.
Trong lòng Cố Thiên Qua hoảng hốt, lập tức hỏi Trương Đào ngồi trước hắn: "Có mang theo sạc pin điện thoại không?"
Trong trường học vẫn có quy định cấm học sinh mang điện thoại, tuy không quản nghiêm nhưng một khi bị tóm thì sẽ bị tịch thu. Đừng nói là sạch pin, hôm nay Trương Đào ngay cả điện thoại cũng không dám mang, thậm chí trong lòng còn thổ tào. Cậu cho rằng ai cũng có đặc quyền học bá như cậu sao, trong lớp cũng có thể chơi điện thoại.
Hỏi liên tiếp mấy người cũng không có kết quả, chân mày Cố Thiên Qua cũng nhăn thành chữ xuyên rồi (川). Đúng lúc này Phùng Văn Long ở lớp bên cạnh chạy tới tìm hắn đi ăn cơm, vừa bước vào đã nhìn thấy bộ dáng vội vàng trước nay chưa từng có của hắn. Còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì vậy, chú dì tháng này không về nhà sao?"
Cha mẹ Cố Thiên Qua đều là thủ tịch viện sĩ viện khoa học, thường xuyên cắm đầu vào nghiên cứu mà quên ăn quên ngủ. Có đôi khi dẫn cả đội ra nước ngoài mở hội nghị nghiên cứu và thảo luận, có thể đi thẳng một tháng không về. Cố Thiên Qua đã quen tự lập từ nhỏ, thân thiết với bảo mẫu trong nhà hơn cả cha mẹ.
Cuối cùng vẫn là Phùng Văn Long hỏi mượn được sạc điện thoại của một bạn học du côn cùng ban bọn hắn.
Học bá đại nhân luôn luôn có một luồng dự cảm không ổn mãnh liệt, ngay cả cơm cũng không ăn được, chỉ ngồi chổm hổm chờ đợi điện thoại đang được sạc. Mỗi giây mỗi phút màn hình điện thoại sáng lên đều khiến hắn đứng ngồi không hiên, đợi sau khi hoàn toàn khởi động được thì hắn cũng cứng đờ lại chỗ.
Nhóc con kia không thấy.
Chương trình Tiểu tinh linh thú cưng mãn hình vẫn ở đây, nhưng hắn lục cả điện thoại cũng không thể tìm được bóng dáng nhóc con kia. Trái tim Cố Thiên Qua giống như bị hàn băng bao phủ từng chút một, rõ ràng bên ngoài trời sáng trưng, vui vẻ ấm áp, nhưng cả người hắn đều lạnh lẽo.
Khí lạnh nồng đậm khiến cho đầu ngón tay của hắn có chút phát run, không từ bỏ lại lục điện thoại di động một lần nữa, nhưng vẫn không thể tiếp nhận sự thật này. Tới lúc này Cố Thiên Qua mới mơ hồ ý thức được rốt cuộc hắn ôm loại tình cảm gì với Thẩm Đồng.
Những rung động, lo lắng, đau lòng và bất an kia, còn có sợ hãi và rét lạnh lúc này, cảm giác đó không thể nghi ngờ là thích.
Hắn vậy mà lại thích một người mới quen hai ngày, quan trong hơn là đối phương còn không tồn tại ở hiện thực mà là một không gian khác. Khả năng cả đời hắn cũng sẽ không thể chạm được vào cậu.
Thì ra muốn dâng toàn bộ mọi thứ để yêu ai đó cũng chưa chắc là đủ, hắn chưa chắc đã đạt được lâu dài.
Thật ra thì lúc này, Thẩm Đồng đang đứng ở bên ngoài lớp học.
Chỉ thấy ở trên một chiếc lá rụng có một nhóc tí hon trắng trắng mềm mềm cao khoảng 5-6cm đang mở to đôi mắt tròn nhìn xung quanh. Rõ ràng là một gương mặt bánh bao xinh đẹp đáng yêu, lại cứ cố tỏ ra nghiêm túc, bộ dạng quả thực manh hóa.
Lần đầu tiên dùng ánh mắt bé xíu quan sát thế giới này, Thẩm Đồng không khỏi cảm thấy mới lạ, cảm thấy toàn bộ cảnh vật đều không giống lúc trước. Có lẽ là vì buổi sáng trời mới mua, có một giọt nước từ cái lá cây trên đỉnh đầu Thẩm Đồng rơi xuống.. một cái lá khác bên cạnh cậu. Giọt nước ngày thường nhỏ bé không đáng nhắc tới, hôm nay còn to hơn cả nắm tay của cậu, tiếng vang khi rơi xuống cũng rất rõ ràng, y như tiếng trống. Giọt nước rơi trên chiếc lá bắn ra nhiều giọt nước nhỏ hơn, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Trong nháy mắt giống như ngàn vạn ngôi sao lấp lóe, phản xạ ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi sự kinh diễm ẩn chứa trong đôi mắt xinh đẹp của nhóc tí hon.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT