Cá chép nhỏ do dự chốc lát nhưng vẫn đi theo hai thanh niên kia, nhưng lúc rời đi lại theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Phong cảnh vẫn như vậy, du khác vẫn là những người kia, nhưng lại có một sự bất an và mất mát nồng đậm dâng lên từ đáy lòng.
Câu đang chờ điều gì? Cá chép nhỏ nhíu mày lại, không nghĩ được nguyên nhân, cuối cùng thu hồi tầm mắt dưới sự thúc dục của thanh niên bên cạnh.
Bùi Liệt cầm nước trái cây trở lại còn chưa đi tới gần vũng nước đã biến sắc.
Chỗ vừa rời đi không thấy bóng dáng thiếu niên, trái tim Bùi Liệt lập tức căng thẳng, vội vã dò xét xung quanh, nhưng không thu được gì.
Hiện tại sát thủ đại nhân đã biết tình huống mất trí nhớ định kỳ của cá chép nhỏ, không khỏi nghĩ tới khả năng thiếu niên lại mất trí nhớ, lập tức trở nên vội vã, hận bản thân sao không thời khắc ở bên cạnh thiếu niên.
Cá chép nhỏ của hắn ngoan như vậy, chắc sẽ không tự mình tời đi, rất có thể bị người dẫn đi. Người mất trí nhớ không chỉ cảm sợ hãi bất an, mà còn rất dễ dưới tình huống không biết gì mà bị uy hiếp hoặc lừa gạt. Bùi Liệt không nhịn được nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế sự đau đớn buồn bực truyền tới từ ngực.
Nếu như thiếu niên xảy ra chuyện gì, sợ là cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho chính mình. Lại không biết rằng, lúc này hai thanh niên dẫn cá chép nhỏ rời đi cũng không dễ chịu gì.
Lúc mới đầu cá chép nhỏ cũng coi như phối hợp, nhưng vừa qua giao lộ đã không muốn đi nữa, chớp chớp đôi mắt to hồn nhiên nói đau chân.
".. Không đi nổi, chân đau quá."
Chỉ đi một đoạn đường như vậy đã kêu đau chân, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy đây là nói dối hoặc kiếm cớ. Thanh niên béo tóc vàng trong hai người nhíu lông mày, miễn cưỡng nhịn, dụ dỗ: "Cố chịu một chút, qua giao lộ là tới rồi."
Chân cá chép nhỏ quả thật có chút đau, nhìn về phía giao lộ phía xa, cảm thấy còn rất xa, hơn nữa phía dưới đều là đường nhỏ không người, so sánh khập khễnh, cho nên sống chết không chịu di chuyển, đứng yên tại chỗ, giống như tập đi: ".. Đau chân, đau chân.."
Thanh niên béo chỉ có thể tiếp tục dụ dỗ: "Kiên trì thêm một chút, lập tức tới rồi."
Cá chép nhỏ vẫn không muốn đi, cũng bắt đầu kêu khát: "Tôi muốn uống nước trái cây.."
Khẽ cắn răng lại dụ dỗ lần nữa: "Sau khi tới có thể uống."
Nhưng cá chép nhỏ dẩu miệng không vui "Tôi khát, muốn uống bây giờ.."
Cố nén lửa giận tiếp tục dụ dỗ lần nữa: "Đợi đến nói thì muốn uống nước trái cây gì cũng có, được không?"
Nhưng cá chép nhỏ quả thật lại giống như một đứa nhóc đòi ăn kẹo, không đạt được mục đích không bỏ qua "Không được, tôi muốn uống bây giờ.."
Thanh niên béo thật sự không nhịn được muốn nổi giận, trên đỉnh đầu gần như bốc lên khói xanh. Lại đúng vào lúc này trong đầu cá chép nhỏ hiện lên hình ảnh được người nào đó ôm vững vàng, theo bản năng làm ra một động tác duỗi tay vuốt ve.
Tên hơi gầy kia tốt cuộc cảm thấy không đúng, thấp giọng nói với tên béo: "Mày nói xem nó
Không phải là đứa ngốc đấy chứ?"
Thanh niên béo cũng lập tức dấy lên nghi ngờ với khả năng này.
Bởi vì đôi mắt của cá chép nhỏ quá sạch sẽ, giống như đứa nhỏ không rành thế sự, tính tình cũng trẻ con như vậy, thoạt nhìn quả thật không giống người bình thường. Dung mạo lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng đầu óc lại có vấn đề, thanh niên béo không nhịn được lắc đầu tiếc nuối. Chẳng qua đứa ngốc thì dễ làm việc hơn, khí lực liên tục dỗ dành cũng giảm đi, sự kiên nhận cũng hoàn toàn cạn, không chút khách khí trực tiếp uy hiếp: "Đi nhanh lên, đừng có lề mề nữa! Rốt cuộc mi có đi hay không?"
Cá chép nhỏ bị một tiếng này dọa sợ hết hồn, cơ thể nhỏ nhắn co rụt lại, sau đó mở miệng thở hồng hộc "Anh dữ như vậy, tôi không muốn theo anh tìm người nữa!"
Quả thật cá chép nhỏ không phải là người muốn lừa mà có thể lừa được, cả thiên hạ cũng chỉ có sát thủ đại nhân có thể bình ổn được cậu. Hai thanh niên bận rộn một hồi, thật ra thì cũng thay Bùi Liệt làm bảo mẫu một hồi.
Giao lộ trước mắt này vẫn có người đi lại phía xa, thanh niên béo sợ dẫn tới phiền phức, chỉ có thể mềm giọng lại "Người cậu muốn tìm kia thật sự chờ cậu phía trước, chúng tôi không lừa cậu.."
"Nhưng mà đi mệt quá" Con hàng cá chép nhỏ lười biếng suy nghĩ một lúc "Mấy người đi gọi người đó tới cho tôi được không?"
Cậu ở chỗ này giống như kẻ ngốc đùa giỡn bọn chúng, thanh niên cao gầy hoàn toàn không nhịn nổi nữa, không đợi được dụ cá chép nhỏ vào xe, trực tiếp ôm cậu vào khu rừng bên cạnh, nói với cậu: "Tạm thời không tìm người, bọn tôi dẫn cậu chơi một trò chơi nhé?"
Hai người bọn chúng vốn thấy sắc nổi lòng tham muốn dụ cá chép nhỏ tới chỗ không người chơi một chút, cảm thấy thiếu niên là người châu Á, quần áo đơn giản mốc mạc, không không người có bối cảnh, bị người phát hiện cũng không sao cả. Mà luật pháp liên quan tới cưỡng gian đàn ông cũng không hoàn chỉnh, chuyện cưỡng gian rất dễ bị vặn lại thành hợp gian, nên mới lớn gan tới mức này.
Lại không biết rằng sát thủ đại nhân căn bản không nghe bọn chúng vặn lại.
Bùi Liệt đã hành động nhanh chóng đuổi theo, thậm chí thấy được bóng lưng từ từ biến mất trong rừng rậm của cá chép nhỏ, lập tức xông vào trong rừng cây, dựa vào thính lực hơn người bình thường mơ hồ nghe được âm thanh nghi ngờ của cá chép nhỏ: "Trò chơi gì?"
Câu trả lời của đối phương mang theo dụ dỗ: "Trò chơi có thể khiến cậu thoải mái tới dục tiên dục tử.."
Bùi Liệt lập tức nghe ra đích tình và dâm tà phía sau lời nói, nắm tay trong nháy mắt nổi lên gân xanh. Khi theo tiếng nói tìm được cá chép nhỏ, đã thấy hai người chuẩn bị xé rách quần áo của cậu.
Ngọn lửa trong lòng lập tức bùng cháy, mang theo kinh sợ và lo lắng mà cháy tới cực điểm, nung đỏ cả hai mắt. Làm sát thủ nhiều năm như vậy cũng chưa từng mất không chế như vậy, giống như là báo đi săn nắm lấy thanh niên cao gầy từ trên người cá chép nhỏ giật tới, sau đó nắm lấy đầu của hắn đập mạnh vào thân cân bên cạnh.
Bùi Liệt không tiếng động xuất hiện, lại nhanh chóng đột ngột, thanh niên cao gầy căn bản không kịp phản ứng đã bị nện tới đầu đầy máu. Tên béo phía sau kinh hãi sững sờ thì trấn định lại, nhặt lấy cành cây khô bên cạnh dùng hết sức ném về phía Bùi Liệt.
Đáng tiếc còn chưa đụng tới Bùi Liệt đã bị tránh thoát, trái lại còn bị hắn xoay người quét ngã, đá liên tục vào hắn. Huyệt thái dương, xương quai xanh, bụng.. mỗi cước đều vào chỗ hiểm, nháy mắt đã đạp người tới sống dở chết dở. Thanh niên cao gầy đầu đầy máu nhân cơ hội rút súng ra, rung rẩy giơ lên phía sau lưng Bùi Liệt.
Gã vốn không muốn nổ súng, nhưng khí thế trên người Bùi Liệt quá kinh khủng, dọa gã không thể suy nghĩ, mắt thấy bạn mình sắp bị đánh chết, người tiếp theo là tới gã, cuối cùng luống cuống bóp cò.
Nhưng bất kể kẻ nào dùng súng trước mặt một sát thủ chuyên nghiệp đều là múa rìu qua mắt thợ. Rõ ràng Bùi Liệt quay lưng về phía gã lại lấy một góc độ không thể tin nổi nhanh chóng quay người, đá bay khẩu súng. Một phát súng xịt, đạn còn không được bắn ra, Bùi Liệt cũng rất nhanh dùng trang bị súng đạn đầy đủ giơ trước mặt gã.
Tình hình trước mắt, sống chết đối với hai thanh niên chính là một cái chớp mắt, gã bị súng chĩa vào đầu thì càng bị dọa tới đái ra quần. Chỉ có cá chép nhỏ ở một bên là vô cùng bình tĩnh, nhìn gã gầy đầu đầy máu, lại nhìn Bùi Liệt một chút, trên mặt không có bất kỳ sự hoảng sợ này, chỉ có thuần một sự tò mò.
Cuối cùng, Bùi Liệt vì đôi mắt sạch sẽ của cá chép nhỏ mà hạ súng xuống.
Hắn không muốn giết người ở trước mặt thiếu niên, cũng không muốn thi thể của loại người này làm bẩn đôi mắt của thiếu niên, chỉ dùng một đòn đánh mạnh đánh ngất rồi dùng sợi dây treo hai gã lên cây. Loại kìm chế này đối với một sát thủ đã quen giết người thật khó mà có được, lại không biết rằng nếu hắn không tới, thì hai người kia còn chết nhanh hơn. Ngay trước khi Bùi Liệt đuổi tới, cá chép nhỏ đã ngưng tụ xong chân khí, mục tiêu chính là đỉnh đầu của đối phương.
Tu vi của cậu đã là Yêu Vương kỳ, cho dù là không nhớ rõ thì cũng có bản năng tự vệ. Sau khi cậu mất trí nhớ thì tính cách như trẻ con, nhưng tác phong làm việc của trẻ nhỏ đôi khi còn tàn nhẫn hơn so với người trưởng thành, cũng không tự hiểu đối với chuyện này.
Bùi Liệt xử lý xong xuôi, lập tức vội vàng chạy tới trước mặt cá chép nhỏ, vừa cẩn thận kiểm tra cơ thể của cậu, vừa nôn nóng hỏi cậu có bị làm sao không. Cá chép nhỏ có thể thấy sự khẩn trương lo lắng cùng yêu thương nồng đậm trong ánh mắt Bùi Liệt, trong lòng khẽ cảm thấy áy náy.
Không khỏi lên tiếng nói: "Tôi đau chân."
Bùi Liệt vội vàng ngồi xổm xuống để cho cá chép nhỏ nằm sấp lên lưng, hỏi: "Đau lắm sao?"
Cá chép nhỏ lắc đầu, lại nói: "Tôi khát."
"Vừa nãy vốn đã mua nước việt quất rồi, nhưng lúc tìm em thì làm mất rồi" Bùi Liệt an ủi "Ngoan, đừng vội, anh dẫn em đi mua lại."
Cá chép nhỏ không vội, rất hài lòng nheo đôi mắt to lại. Cậu đã nhận được đáp án mong muốn, trong lòng không hiểu sao thấy an tâm, lúc này mới hỏi Bùi Liệt: "Anh là ai?"
Quả nhiên lại quên rồi.
Cho dù Bùi Liệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, giọng điệu không nhịn được càng thêm cưng chiều: "Bé ngốc lại không nhớ rõ?"
Cá chép nhỏ có chút tủi thân hé miệng, nhưng không lên tiếng.
"Anh là Bùi Liệt, là chồng của em" Làn này Bùi Liệt trả lời đúng tình hợp lý, lại mở hình xăm trên ngực cho đối phương xem "Em nhìn này, đây là tên của em, Đồng Đồng."
".. A."
Có lẽ là hai chuyện vừa rồi cũng chiến được câu trả lời hài lòng, lần này cá chép nhỏ tiếp nhận nhanh hơn so với lần trước, thậm chí còn không thèm hỏi, chỉ đợi một lát rồi nói: "Tôi là nam, vậy thì anh gọi tôi là chồng mới đúng."
"Anh cũng là nam, vậy nên cách gọi này là luân phiên sử dụng" Biết rõ cá chép nhỏ mất trí nhớ, Bùi Liệt xấu xa nói: "Mà lúc trước anh đã gọi rồi, em không nhớ sao? Hôm nay đến lượt em gọi." Cá chép nhỏ hòn toàn mất trí nhớ không tìm được lí do phản bác, không nhịn được rầu rĩ nhíu mày. Bộ dáng tập trung suy nghĩ đáng yêu muốn chết, cũng khiến cho Bùi Liệt cảm thán trong lòng, chả trách người thích trẻ con trên thế giới này nhiều như vậy. Bởi vì vẻ mặt ngây thơ như trẻ nhỏ của người yêu quả thật khiến người ta không kìm lòng được.
Tính tình cá chép nhỏ có ăn có uống là dễ dàng thỏa mãn, mà từ góc độ nào đó, mỗi lần mất trí nhớ là một lần tinh lọc. Tâm tư của người mất trí nhớ càng trong sáng hơn người bình thường, suy nghĩ của cá chép nhỏ cũng trở nên đơn giản hơn, một cái chân gà cũng có thể vui vẻ gặm hồi lâu. Rõ ràng là trước khi lên xe Bùi Liệt đã ăn cơm cùng cá chép nhỏ trong quán ăn, nhưng cậu vẫn tựa vào ghế lái phụ mà vui vẻ ăn hết hai cái chân gà, nửa túi khoai tây chiên cùng với hoa quả sấy và đủ loại đồ ăn vặt. Cho tới khi bụng nhỏ không nhét nổi nữa mới lưu luyến dừng lại, hai bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ tìm khăn giấy.
Tuy Bùi Liệt đang lái xe nhưng lực chú ý vẫn đặt trên người cá chép nhỏ, lập tức kịp thời đưa khăn giấy qua. Cá chép nhỏ lau sạch tay, quay đầu thì thấy Bùi Liệt đang cong môi cười, cho là hắn đang cười cậu tham ăn, cho nên không vui hỏi: "Này, anh đang cười cái gì thế?"
Bùi Liệt không trả lời, vươn tay ấn lên bụng cá chép nhỏ, giúp cậu xoa xoa. Nhiệt độ lòng bàn tay của người đàn ông rất ấm áp, lực đạo không nặng không nhẹ, cá chép nhỏ được xoa tới vô cùng thoải mái, rất nhanh đã quên mất chuyện vừa rồi. Lập tức như con mèo nhỏ được vuốt lông, không nhịn được rầm rì cọ lên người Bùi Liệt.
Nửa người dưới của cậu còn ngồi trên ghế phó lái, nữa người trên lại bị Bùi Liệt ôm vào lòng, vì vậy mà phần eo lơ lửng trong không trung, áo cũng bị xô lên, vừa vặn để lộ cái bụng nhỏ trắng trắng mềm mềm ra ngoài.
Bùi Liệt sợ cậu bị lạnh, lập tức nói: "Đồng Đồng ngoan, nhiệt độ ban đêm thấp, che bụng lại." Cá chép nhỏ ăn no lười động "Em không lạnh."
Bùi Liệt nhìn thoáng qua bụng nhỏ gồ lên của cậu, cố ý nói: "Em không lạnh nhưng bé con trong bụng lạnh."
Cá chép nhỏ không biết Bùi Liệt đang nói đùa, lập tức trợn tròn mắt. Cậu có thể dựa vào chân khí kì lạ và hùng hậu trong cơ thể cảm giác được bản thân e là khác người bình thường, còn cho rằng mình biến dị tới mức có thể mang thai em bé, sắc mặt cũng thay đổi ".. Hả? Bé con?"
"Đúng vậy" Sát thủ đại nhân thấy cá chép nhỏ tin thật, càng giả vờ cho giống, làm như thật mà nói: "Bé con trong bụng em còn nhỏ như vậy, lỡ bị lạnh cóng thì phải làm sao?"
Cá chép nhỏ nhìn cái bụng mình xoa hồi lâu vẫn không xẹp xuống, bị dọa sợ.
Bùi Liệt cũng ngày càng phát hiện ra chỗ tốt khi cá chép nhỏ mất trí nhớ rồi, vừa mềm vừa mạnh lại còn dễ bị hắn lừa. Chẳng qua cá chép nhỏ vẫn không che bụng lại, Bùi Liệt không thể làm gì hơn là dùng cánh tay không phải lái xe cẩn thận kéo áo che kín bụng cậu, sau đó thấp giọng hỏi: "Sao vậy, Đồng Đồng không muốn bé con thuộc về chúng ta sao? Bé con nghe được được sẽ buồn đó."
"Em.."
Cá chép nhỏ há miệng, mới phun ra được một chữ thì không nói thêm gì. Bùi Liệt biết cậu đang đấu tranh nội tâm, cũng không thúc dục, rất kiên nhẫn đợi ở một bên. Giống như trấn an mèo nhỏ bị giật mình, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cậu.
Động tác của sát thủ dại nhân rất ôn như, cũng khiến cho tâm tình cá chép nhỏ bình phục lại. Hiện tại đang là lúc hoàng hôn, ánh chiều tà rực rỡ chiếu tới, ánh mặt trời chiều vào trên người, giống như đắp thêm một lớp nhũ vàng, không khí tốt đẹp như vậy rất thích hợp để làm nũng. Cá chép nhỏ sau khi cố gắng tiêu hóa chuyện bé con thật lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.
Bùi Liệt thật lòng mong chờ phản ứng của cậu. Nhưng câu đầu tiên cậu nói lại khiến cho Bùi Liệt không biết nên khóc hay cười:
"Đã có bé con thì vừa này em ăn nhiều cũng không phải lỗi của em. Cái này không phải em muốn ăn mà là bé con muốn ăn."
Rốt cuộc cá chép nhỏ đã có lý do cho việc tham ăn của mình, Bùi Liệt thật sự không nhịn được mà bật cười, vuốt vuốt đỉnh đầu cá chép nhỏ "Ừ, không phải lỗi của em."
Cá chép nhỏ có chút hài lòng gật đầu, ngoan ngoãn ngồi về đúng chỗ. Đáng tiếc là đàng hoàng chưa được bao lâu thì lại thèm ăn rồi. Không nhịn được cúi đầu lục tìm kẹo trong túi đồ ăn vặt, lúc Bùi Liệt nhìn qua thì lập tức nói: "Không phải em ăn kẹo, là bé con muốn ăn đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT