Cả hai chúng ta...đều là thế thân !

Mất đi người mình yêu nhất


1 năm

trướctiếp

Hứa Hoài và tôi là thanh mai trúc mã, học chung đại học.

Cũng là mối tình đầu của nhau.

Chúng tôi được nhận vào cùng một trường đại học và làm việc trong cùng một thành phố.

Vốn dĩ chúng tôi đã có thể ngọt ngào mãi mãi.

Nếu ngày đó tôi không…

Hôm đó trời mưa, lại là cuối tuần nên tôi nhất quyết muốn Hứa Hoài đi xem phim cùng tôi.

Tôi rất thích những ngày mưa, Hứa Hoài cũng biết điều đó.

Khi tôi xuống xe buýt, tôi vô tình trẹo chân khi đi giày cao gót, Hứa Hoài bảo tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh trạm xe buýt và nghỉ ngơi, anh ấy nói sẽ mua thuốc xoa bóp cho tôi .

Tôi không thể ngăn anh lại, vì vậy đành ngồi chờ anh quay lại.

Tôi nhìn anh ấy băng qua đường. Một lúc sau, tôi thấy Hứa Hoài vẫy tay với tôi bên kia đường, tay còn lại cầm chai dầu xoa bóp.

Khi đèn chuyển sang màu xanh, anh ấy chạy về phía tôi nhưng anh vô thức quay đầu lại. Đột nhiên có một chiếc ô tô đang phóng rất nhanh ở ngã tư. Có vẻ như nó đã mất kiểm soát.

Trái tim tôi thắt lại, tôi hét lên: "Hứa Hoài! Cẩn thận!" Sau đó "rầm" một tiếng, trái tim tôi cũng theo Hứa Hoài bay xa mấy chục mét.

Tôi đột nhiên cảm thấy không còn đau ở chân.

Tôi cảm thấy như bàn chân của mình đang lừa dối tôi khi nó không bị bong gân hay đau gì cả.

Hứa Hoài sẽ không bao giờ mua dầu xoa bóp cho tôi được nữa.

Chúng tôi có thể đến rạp xem một bộ phim như thường lệ, rồi trở về nằm trên giường thảo luận về nội dung của bộ phim và tranh cãi không ngừng...

Mang giày cao gót, tôi điên cuồng chạy ra giữa đường, chen lấn qua đám đông xung quanh.

Nhưng tôi nghe họ nói: “Đụng mạnh quá, nhất định không sống nổi.” Không, Hứa Hoài của tôi đã nói rằng anh ấy sẽ sống vì tôi suốt đời.

Hứa Hoài đã từng nói rằng anh ấy sẽ không để tôi sống một mình.

Họ không phải là bác sĩ, họ chỉ dọa mọi người bằng sự phóng đại.

Tôi vẫn không ngừng hy vọng. Anh ấy nhất định sẽ không sao, làm ơn, đừng rời bỏ tôi. Xin anh đấy, Hứa Hoài !

Nhưng nhìn thấy Hứa Hoài nằm trên vũng máu, còn nắm chai dầu xoa bóp, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa.

Suy sụp và khóc lớn.

“Hứa Hoài… Hứa Hoài!” Tôi lấy tay đè lên mặt anh, máu từ khóe miệng anh chảy xuống lòng bàn tay tôi.

Nóng.

Tôi cảm thấy Hứa Hoài toàn thân đau nhức, không dám như thường lệ dán vào ngực anh ôm anh.

Tôi lại khóc và quay sang nhìn những người đứng xem, "Gọi 120 cho tôi! Làm ơn!" Đầu óc tôi trống rỗng, tôi quên mất mật khẩu màn hình khóa điện thoại di động của mình.

Tay tôi run, điện thoại của tôi rơi xuống đất.

Có người an ủi tôi: "Cô gái nhỏ, tôi đã gọi rồi, chỉ ba phút nữa thôi."

"Mật Mật, đừng khóc."

Hứa Hoài khó khăn mở mắt ra, khàn giọng nói với tôi.

Tôi càng khóc to hơn, cuộn tròn bên cạnh Hứa Hoài, muốn ôm anh nhưng lại sợ anh đau.

Tôi chỉ có thể tiếp tục hét lên "Hứa Hoài…", như thể chỉ bằng cách này, anh ấy sẽ tiếp tục thở sau khi nghe thấy tiếng hét của tôi ...

Bằng cách này, anh có thể sống.

Xe cấp cứu kéo đến bên cạnh chúng tôi.

Các nhân viên y tế lấy túi máu ra.

Hứa Hoài chậm rãi đưa tay lên lau nước mắt cho tôi.

“Mật Mật, cho dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc. Hứa với anh…được không ?” Hứa Hoài từ từ nhắm mắt lại, tay anh từng chút một rời khỏi mặt tôi.

Tôi không bắt được và ngã vào ngực anh ấy, không cảm nhận được nhịp tim của Hứa Hoài.

“Hứa Hoài, không, anh không được rời xa em…” Vào lễ Thất Tịch, Hứa Hoài đã rời xa tôi mãi mãi.

Tôi đã mất một chàng trai yêu tôi bằng cả mạng sống.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp