Cả hai chúng ta...đều là thế thân !

Thay tim


1 năm

trướctiếp

Chả trách họ bảo tôi là siêu lốp dự phòng.

Tống Kỳ An đã hơn một lần nói trước mặt bạn bè rằng: "Cái lốp dự phòng này thật hữu ích, để mất thì thật đáng tiếc."

Khi họ nghe câu này lần đầu tiên, họ đã rất sốc và nhìn tôi với vẻ tò mò và bối rối.

Nhưng tôi không quan tâm.

Lặng lẽ ngồi bên cạnh Tống Kỳ An mặc kệ cho bọn họ đánh giá, phán xét. Tôi chỉ lặng lẽ, không khóc hay ồn ào.

Có lẽ Tống Kỳ An cũng rất hài lòng vì tôi hiểu chuyện.

Tuy nhiên, cho dù tôi có cư xử tốt và hiểu chuyện đến đâu,Tống Kỳ An đôi khi vẫn sẽ chán tôi.

Đêm giao thừa, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, anh ta đuổi tôi ra khỏi nhà.

"Chia tay đi, vô luận giống nhau, cô cũng không phải cô ấy."

Tôi nói: “Cô ấy thế nào, anh nói cho em biết, em có thể tiếp tục học hỏi.”

“Đồ điên!” Cánh cửa đóng sầm lại, tôi bị đuổi ra bên ngoài.

Tôi không bắt được taxi nên đành đi bộ một mình rất lâu trong mưa tuyết.

Sau sự việc đó, tôi đã không chủ động nói chuyện hay tìm kiếm anh ta trong hai tháng. Thế nhưng, anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi một cách giận dữ.

"Ngay từ đầu, cô đã cầu xin để được ở bên cạnh tôi."

"Không phải nói là có thể tiếp tục học tập sao?"

Tôi nghĩ về nó, "Có một chút khó khăn."

Anh ta hôn lên môi tôi, “Tôi dạy em.” Chúng tôi lại làm hòa.

Tôi lại trở thành lốp dự phòng và ở bên cạnh Tống Kỳ An.

Có một lần, anh ta ra ngoài mà không nói với tôi, nửa đêm Lục Minh - anh họ của Tống Kỳ An gọi điện thoại cho tôi, “Kỳ An say rượu, đến bệnh viện đi.”

Khi tôi đến bệnh viện, Tống Kỳ An đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, trên cổ tay ghim mũi kim truyền nước, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Như thể đã chết.

Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đứng không vững, trực tiếp ngã quỵ xuống bên giường bệnh.

Tôi như điên hét vào mặt Lục Minh, "Sao anh lại để anh ấy uống nhiều như vậy? Tại sao anh không ngăn anh ấy lại?"

"Kỳ An chỉ là say rượu, không chết, đừng lo lắng, truyền dịch xong cậu ta sẽ tỉnh."

Nhưng tôi vẫn không yên tâm.

Với đôi tay run rẩy, tôi chạm vào ngực của Tống Kỳ An.

May mắn thay, nhịp tim vẫn còn đó.

Hôm đó, tôi đã đặt tay lên tim anh ta và không buông tay cả đêm.

Tỉnh dậy, tôi thấy rằng anh ta đang xem video.

Lục Minh đã quay video cảnh tôi la hét điên cuồng vào đêm qua, anh ta trêu chọc tôi trong nhóm, "Thật kỳ lạ! Đây là lần đầu tiên thấy cô ta phát điên!" Tống Kỳ An nhìn chằm chằm vào tôi với cảm giác thích thú nhàn nhạt tỏa ra từ “Sợ sao, sợ tôi sẽ chết sao ?” Anh ta tiếp tục, “Đừng lo, tôi không chết được, chẳng phải tôi đã thay tim rồi sao?”

Tôi nhìn chằm chằm xuống trái tim anh ta. Dường như trái tim tôi ngừng đập trong giây lát.

Trái tim này vốn dĩ thuộc về người đó.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp