Cả hai chúng ta...đều là thế thân !

Dị ứng


1 năm

trướctiếp

Đến tối, tôi nổi mẩn đỏ khắp người, đầu nóng ran, bác sĩ nói là dị ứng, sau khi uống một viên loratadine*, tôi định nằm nghỉ.

Điện thoại reo.

“Chỗ cũ, 10 phút nữa tới đây.” Tống Kỳ An uống say, lại đi tới quán rượu ngoài trời.

Trên điện thoại vang lên tiếng nhạc cùng hò hét khiến đầu óc tôi càng thêm choáng váng.

Tôi bất lực thở dài, "Em không khỏe, em muốn nghỉ ngơi."

"Giả bệnh cái gì! Còn không phải là chưa chết sao?" Trong điện thoại vang lên tiếng "bíp bíp".

Tôi đứng dậy, lấy một chiếc áo khoác để che đi vết phát ban khắp người rồi bắt taxi đến quán rượu ngoài trời.

Hiệu quả của thuốc không nhanh lắm, mặc dù ban trên mặt đã mờ đi nhưng cổ, cánh tay, bụng và lưng vẫn còn đỏ từng mảng.

Trước khi xuống xe, tôi quấn chặt quần áo.

Sau khi bước vào quán rượu ngoài trời, một bản nhạc được DJ đánh đột ngột vang lên, khiến tôi choáng váng.

Sau khi rẽ vào một số góc, tôi tìm thấy Tống Kỳ An.

Tống Kỳ An trên tay cầm một chai rượu, đang nghiêng đầu uống cùng vài cô gái bên cạnh.

Mà hai bên trái phải của anh, mỗi bên có hai ba cô gái vây quanh ngồi.

Sau khi anh ta đặt chai rượu xuống, tôi gọi "Tống Kỳ An", nhưng anh ta không thèm ngẩng lên nhìn tôi.

Sau khi tôi gọi một lần nữa, cô gái bên cạnh Tống Kỳ An không vui.

Cô ta nheo mắt nhìn tôi tức giận nói: "Cô là ai?"

Thấy tôi im lặng, cô ta lại nói: “Cô không thấy anh Kỳ An không muốn nói chuyện với cô à?”

Họ biết tôi là ai và họ đều biết rằng tôi là lốp dự phòng của Tống Kỳ An.

Cô ta khẽ lén lút liếc nhìn Tống Kỳ An, thấy Tống Kỳ An căn bản không coi trọng tôi nên càng thêm kiên quyết và tin tưởng.

"Cô gọi loạn cái gì, cô thật sự cho rằng anh Kỳ An thích cô sao? Coi như anh Kỳ An là của riêng cô sao, anh ấy là của tất cả chúng ta, đúng không? Chị em ~"

"Đúng! Đúng! Đúng!" Những người khác la ó và cổ vũ.

Tống Kỳ An liếc nhìn tôi, không nói gì, cầm ly rượu lên, nói với cô gái bên cạnh: "Cạn ly."

Một cơn gió thổi tới làm tung áo khoác của tôi, cô gái kia đã nhìn thấy vết phát ban trên cổ và cổ tay tôi. Cô ta khẽ xoay tròn ly rượu.

Con ngươi của cô ta đảo một vòng, "Anh Kỳ An ~ em muốn ... cô ấy uống rượu với em."

Tống Kỳ An cúi đầu, chỉ nói một chữ: "Được."

Không có rượu trên bàn, cô ta yêu cầu người phục vụ mang năm mươi chai rượu, mỗi chai đều đã mở nắp.

Cô ta rót một ly rượu lớn, đi về phía tôi và nhìn tôi từ trên xuống dưới.

"Em gái, chị muốn uống với em một ly được không ~" cô ta tế nhị nói và đưa ly rượu cho tôi.

Tôi không trả lời, Tống Kỳ An chỉ ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi tôi: “Sao không uống ?”

Tôi bình tĩnh nhìn anh ấy, "Tống Kỳ An, em bị dị ứng."

*Loratadine: Thuốc điều trị dị ứng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp