tính chân thực của giấc mơ

2


1 năm


     Cô - Tôi từng kể với anh rồi đấy, một năm trước, ông ta đã kéo tôi nhảy lầu, nhưng lần nào cũng vậy, cứ vừa nhảy là tôi tỉnh giấc. Một năm trở lại đây càng ngày tôi càng tỉnh muộn hơn.
     Tôi - Cô muốn nói là...
Cô ấy cố gắng lấy đủ dũng khí, hít một hơi thật sâu - Mỗi lần ông ta kéo tôi nhảy xuống đều ở cùng 1 toà nhà ở tầng giữa xủavtoaf nhà đó có cái đèn chùm rất to. Hồi đầu tôi vừa nhảy đã tỉnh giấc, về sau mỗi lần nhảy lại xuống thấ hơn mấy tầng rồi mới tỉnh.
     Tôi - Ý của cô là từ khi chú ý đến cái đèn chùm, cô mới nhận ra mỗi lần mình đều tỉnh dậy sau khi đã xuống thấp hơn mấy tầng của cùng một toà nhà?
    Cô - ừm.
    Tôi - đều là toà nhà hơn  bốn mươi tầng cô từng kể sao?
    Cô - lần nào cũng vậy.
    Tôi - căn phòng có đèn chùm ở tầng mấy?
    Cô - tầng 35.
    Tôi - lần nào cô cũng nhìn thấy cá, cười i cửa sổ đó à?.
    Cô - Không phải cùng một cửa sổ, nhưng các phòng của toà nhà đó có rất nhiều cửa sổ, vì vậy mỗi lần nhảy xuống, tôi đều để ý đến tầng 35, tôi có thể nhìn thấy cái đèn chùm đó từ nhiều góc độ.
    Tôi - Bây giờ đến tầng mấy mới tỉnh?
    Cô - Sắp xuống đến một nửa toà hà rồi.
    Tôi - ...
    Cô - Tôi có thể nhìn thấy mặt đất càng ngày càng gần tôi, ông ta nắm tay tôi, cười bên tai tôi.
Tôi có chút đứng ngồi không yên - không phải lần nào cũng mơ thấy nhảy lầu đúng không?
    Cô - không phải.
    Tôi - Vậy ông ta còn cứu cô không?
Cô ấy sợ hãi nhìn tôi - Ông ta là quái vật, ông ta biết hết tất cả các con đường, tất cả các cánh cửa, cửa ra lẫn cửa vào. Khi ông ta nắm tay tôi, tôi không cách nào thoát ra được, chỉ biết chạy theo ông ta, không thể hét, không thể nói, cứ thế chạy đến tầng thượng của toà nhà rồi cùng ông ta nhảy xuống.
Nếu không phải đã từng điều tra kĩ các đối tượng nam giới xung quanh cô ấy, thậm chí còn mấy lần thôi miên, tôi sẽ nghĩ cô ấy từng bị đàn ông ngược đãi trước đây. Nếu vậy mọi việc lại đơn giản. Nói thật tôi rất mong sự việc chỉ đơn giản như thế.
     Tôi - Bây giờ cô vẫn chưa nhìn dõ Ngài Bóng sao?
     Cô - Khoảnh khắc nhảy lầu tôi có thể nhìn thấy dõ hơn một chút.
Tôi thầm nghĩ xem có quen ai cao thủ phác hoạ chân dung không.
     Tôi - Mặt mũi ông ta thế nào?
Cô ấy lại lần nữa trả lời với vẻ khủng hoảng - Đó không phải mặt người ... Không phải mặt người... Không phải...
Tình hình không ổn, cô ấy phát bệnh rồi, tôi nhanh chóng cắt ngang cuộc nói chuyện - Cô muốn uống nước không?
Cô ấy nhìn tôi sững một lúc lâu mới tỉnh - Không cần.
Không lâu sau lần nói chuyện đó, cô ấy nhập viện. Bác sĩ rất quan tâm chú ý quan sát giấc ngủ của cô ấy, kết quả báo cáo thật sự đáng ngạc nhiên : đa phần các giấc ngủ của cô ấy đều không mơ, giấc ngủ mơ thật sự diễn ra không quá hai phút. Trong lúc đó, cơ thể cô ấy bắt đầu co giật, ra mồ hôi, nhiệt độ tăng cao, rồi cô ấy giật mình tỉnh giấc. Gần như lần nào cũng vậy.
Lần cuối cùng nói chuyện với cô ấy, tôi lại hỏi về hình dáng của người đó.
Cô ấy kiềm chế nỗi sợ hãi mãnh liệt nói với tôi: - Ngũ quan của Ngài Bóng không ngừng biến đổi, phảng phất khuôn mặt của rất nhiều người, thay đổi rất nhanh trên cùng một khuôn mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play