Tử Yên chạy ra ngoài, âm thầm rơi những giọt nước mắt tuổi thân xuống.
Thời Lục theo sau liền an ủi
" Tử Yên, đừng khóc!"
Cô ấy liền vội lau đi nước mắt, sau đó quay sang cười với anh.
Một đôi mắt đỏ và nụ cười gượng gạo nhìn về Thời Lục.
Thái độ này của cô ấy, làm anh nhớ đến quá khứ của bản thân.
Bất chợt, anh ấy liền nói:" lúc trước anh cũng như em thôi, nên đừng buồn!"
Tử Yên ngạc nhiên liền hỏi:" anh cũng từng bị ông lăng mạ thế này ư?"
Thời Lục gật đầu, sau đó cả hai người cùng nhau đi về nhà của Tử Yên.
Trên đường đi, anh ấy liên tục kể về tuổi thơ của bản thân
" từ nhỏ anh vốn cũng không được yêu thương.
Mẹ mất sớm, bố thì bận làm việc.
Anh hai thì luôn được ông yêu quý.
Bởi vì, anh ta làm con cả, là cháu đích tôn.
Còn anh, là đứa trẻ của lời tiên tri!"
Tử Yên liền hỏi:" đứa trẻ lời tiên tri?"
Thời Lục gật đầu rồi nói tiếp:" là người sau này sẽ đưa Thời Thiên Hành lên đỉnh cao, khiến cả thế giới ngầm này chao đảo.
Nhưng cũng, sẽ khiến toàn bộ Thời Thiên lụi bại, cả thế giới ngầm này chấm hết.
Nhưng đó cũng chỉ là một lời nói của lão đó.
Những người sinh sau Thời Luân có thế chính là đứa trẻ lời tiên tri.
Chính vì vậy, ông không thích anh.
Càng không giao những việc lớn cho anh làm.
Thời Luân cũng từ đó, ỷ vào bản thân là cậu cả.
Siêng ăn, nhát làm.
Nhưng những thứ quan trọng, là mạch chủ của Thời Thiên Hành lại do anh ta quản.
Còn anh, chỉ là làm những cô việc như làm vừa lòng các ông lớn.
Làm mối quan hệ giữa các bang hòa hợp.
Sống ở thế giới này, thì phải biết nhường nhịn chịu đựng một chút.
Ngày nào ăn cơm, anh cũng chỉ dám nói rằng bản thân bận mà trốn ra ngoài.
Thật sự sống ở căn nhà đó, vừa áp lực, vừa mệt, vừa muốn vùng vẫy nhưng không làm gì được "
Lúc này, đôi bàn tay của Thời Lục lại nắm chặt lại.
Anh ấy tức giận, liền nói tiếp:" anh vốn không tin vào công bằng, nếu nó tồn tại.
Thì tại sao Thời Luân được yêu thương, được bảo vệ.
Còn anh thì không? Anh luôn cho rằng bản thân không được đố kị, nhưng càng nghĩ thì càng không thể buông bỏ!"
Tử Yên hiểu hết những gì anh ấy nói, cô ấy cũng có khác gì anh.
Cũng có tuổi thơ chẳng khá hơn.
Cô ấy đặt tay lên đôi bàn tay đang nắm chặt của Thời Lục sau đó nói lời động viên:" anh Lục, chúng ta vốn không thể quyết định vận mệnh của mình.
Từ nhỏ em đã không ở cạnh mẹ, không biết mặt bố.
Em còn không được đi học tử tế.
Nhưng anh nhìn em xem, em không phải không biết ganh tị.
Mà là vốn dĩ ganh tị, không có ích gì.
Thay vì nói cho người khác biết, chúng ta đã từng bị vùi dập thế nào.
Ta hãy nói cho họ biết, lí do để ta trưởng thành là gì!"
Thời Lục nghe vậy liền được an ủi vài phần, Tử Yên đúng là rất hiểu chuyện, mạnh mẽ, ngoan cường.
Thời Lục hít một hơi sâu rồi nói:" cảm ơn em!"
" không có gì, bây giờ em là người của anh.
Chỉ cần đại ca muốn.
Thì đàn em đây sẵn sàng vì anh, vào sinh ra tử."
Tử Yên liền nghĩ:" hơn nữa, em sẽ giúp anh củng cố địa vị.
Nếu anh ta động đến chúng ta, em nhất định tính với anh ta từng chút một! Nỗi bất công này, để em giúp anh.
Em sẽ trả thù, còn sẽ giúp anh lấy vị trí thừa kế"
Ánh mắt của Tử Yên khi nghĩ về chuyện đó đó rất hung tợn, đến cả Thời Lục cũng bị kinh ngạc.
Ánh mắt thể hiện nên sự câm giận và nỗi kiềm nén.
Lộ ra đôi ba phần tà ác của Tử Yên.
Thời Lục liền đưa tay chạm vào vai cô, Tử Yên vội tỉnh lại, ánh mắt cũng trở lại bình thường.
" em không sao chứ " Thời Lục quan tâm hỏi
Cô ấy gượng cười đáp:" em có bị gì đâu!"
" Tử Yên, tuy là ở Thời Thiên Hành chúng ta không có địa vị như anh ta.
Nhưng chúng ta không bất tài vô dụng.
Anh tin một ngày nào đó, khi bố nhìn ra anh thật sự xứng đáng trở thành người thừa kế bố.
Hơn nữa, anh cũng sẽ cho mọi người thấy.
Không có đứa trẻ của lời tiên tri nào cả "
Tử Yên liền gật đầu ủng hộ:" em nhất định sẽ ủng hộ anh, giúp anh ngồi vững trên cái ghế đó!".