Sau một tháng ăn gió nằm sương, đám người Bắc Đường Uyên cuối cùng thuận lợi hồi kinh.

 Hắn chưa kịp về phủ đã cùng thái tử tiến cung bẩm báo với hoàng đế, về phần nàng hắn cho Cửu Lạc hộ tống về phủ trước.

Vó ngựa chầm chậm dừng lại trước một phủ đệ, Quân Hoa ngước mắt nhìn lên tấm biển đề ba chữ tướng quân phủ.

Nghe tin hắn trở về người trong phủ đã tụ họp trước cửa để đón hắn, trong đó có cả Tô Nguyệt Nhi.

- Tiểu thư, may quá, người đã trở về, tạ ơn phật tổ phù hộ
Cửu Ngọc thấy nàng muốn xuống ngựa liền nhanh chân chạy lại đỡ nàng, miệng lải nhải không ngừng.

- Được rồi, muội đó, đừng kiểm tra nữa, ta không có bị thương
Mắt thấy Cửu Ngọc chạy tới chạy lui kiểm tra nàng có bị thương hay không, Quân Hoa mỉm cười giữ nàng đứng yên, Cửu Ngọc hai mắt rưng rưng nhìn nàng.

- Tiểu thư người tự dưng mất tích làm nô tì một phen hoảng sợ, lo lắng, người không sao thì tốt rồi
- Thời gian qua khiến muội lo lắng, là do ta không tốt
- Người đừng nói vậy, phải rồi tướng quân đâu tiểu thư
Không thấy Bắc Đường Uyên nên Cửu Ngọc thuận miệng hỏi, Cửu Lạc nghe thế thay nàng trả lời.

- Tướng quân cùng thái tử vào cung rồi, một lát sẽ về sau
- Ai hỏi ngươi chứ, ta hỏi tiểu thư mà
Cửu Ngọc phồng má, không hiểu sao hành động này lại khiến Cửu Lạc tim đập loạn, Cửu Lạc không biết làm sao nên nhanh chân chuồn mất.

- Tiểu thư, chúng ta vào trong thôi, kệ tên Cửu Lạc đó đi
- Ừm, vào thôi

Quân Hoa cùng Cửu Ngọc vào phủ, trước khi bước vào ánh mắt như có như không liếc Tô Nguyệt Nhi một cái.

Con người nàng có ân tất báo, có thù tất trả, lần này trở về khẳng định không để nàng ta thảnh thơi.

Tô Nguyệt Nhi bị nàng dọa sợ, khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến nàng ta rùng mình một cái.

- Tiểu thư, người không sao chứ?
Nha hoàn của nàng ta thấy chủ nhân đứng yên không nhúc nhích mới lên tiếng gọi, kết quả lại biến bản thân thành vật trút giận cho nàng ta.

" Chát"
- Ngươi kêu cái gì, một đám tiện nhân
Tô Nguyệt Nhi thẳng tay tát cho nha hoàn một cái rồi ngang nhiên bỏ đi, nha hoàn kia chỉ biết ôm lấy bên má sưng đỏ ngoan ngoãn đi theo sau nàng ta.

Xuân Viện sau khi nàng mất tích không thay đổi gì nhiều, Cửu Ngọc biết nàng vừa trở về sẽ mệt mỏi nên chu đáo chuẩn bị nước tắm cho nàng.

Sau khi tắm rửa xong xuôi liền đến ghế tựa lưng bên gốc đào nằm xuống, có thể là do mệt mỏi nên Quân Hoa ngủ quên luôn.

Ánh nắng bị tán đào che khuất nên cái nóng dịu bớt rất nhiều, nàng an ổn nằm đó ngủ say đến nỗi hắn ngồi bên cạnh từ lúc nào cũng không hay.

Bắc Đường Uyên im lặng ngắm nàng ngủ, lúc nàng ngủ say gương mặt thật nhu hòa, Quân Hoa đang ngủ cảm nhận được bên cạnh có người, nàng mở đôi mắt trong veo nhìn hắn.

- Về rồi sao, chắc huynh mệt rồi, đi tắm rửa một chút rồi nghỉ ngơi đi
- Ta không mệt, nàng đói không, chúng ta dùng bữa trước đã
- Ừm
Cửu Ngọc tinh ý nên đã cho dọn đồ ăn lên sẵn, hắn cùng nàng đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Quân Hoa chợt nhớ ra gì đó quay sang hỏi Cửu Ngọc.

- Phải rồi Cửu Ngọc, Cửu Như đâu?
- Cửu Như nói là muốn về thăm nhà, mấy hôm trước đã đi rồi
Làm chuyện xấu xong rồi lại bỏ trốn, nàng vốn dự liệu được chuyện đó.

Quân Hoa cũng không muốn gây khó dễ cho nàng ta, thôi thì cho qua vậy.

Tuy vậy kẻ đầu sỏ đằng sau chính là Tô Nguyệt Nhi, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

- Nàng ta sẽ không trở lại nữa đâu, sao này chỉ có một mình muội bên cạnh ta thôi
- Sao người lại biết Cửu Như sẽ không trở lại?
- Lần trước ta mất tích là do Cửu Như hạ thuốc rồi đưa đi, nàng ta không ngốc mà tự chui đầu vào rọ
- Chuyện lần trước là do Cửu Như làm, thật không thể tin được mà
Quân Hoa không nói gì, Cửu Ngọc cũng không nhăcd lại chuyện đó nữa.

Bắc Đường Uyên cùng nàng ngồi dùng bữa, Quân Hoa thỉnh thoảng gắp thức ăn đặt vào trong bát của hắn, hắn vui vẻ tiếp nhận.

Cửu Ngọc nhìn một màn này mà hai mắt sáng rỡ, tướng quân và tiểu thư nhà nàng lại có tiến triển rồi!
! ----------------!

Đường phố Lạc Vân tấp nập, nhộn nhịp, ngồi từ trên lầu ba của tửu lâu còn có thể nghe thấy tiếng bên dưới.

Tiếng cười đùa, tiếng trò chuyện huyên náo cùng với tiếng rao hàng hòa lẫn vào nhau khiến bầu không khí náo nhiệt rất nhiều.

Một tháng qua toàn ở trong phủ tướng quân, hôm nay khó lắm mới có dịp ra ngoài, Quân Hoa ngồi bên bàn cạnh cửa sổ của tửu lâu, Cửu Ngọc đứng kế bên nàng.

- Cửu Ngọc, muội ngồi xuống đi, đứng không mỏi chân sao?
- Nô tì không mỏi, nô tì chỉ là nha hoàn không nên ngồi ngang hàng với chủ tử
- Gì mà nha hoàn với chủ tử, ta không để ý, ta bảo muội ngồi xuống thì muội cứ ngồi đi
- Dạ
Do dự một lúc Cửu Ngọc vẫn là nghe lời nàng ngồi xuống, bên dưới mọi người bỗng hò hét ầm ĩ thu hút sự chú ý của nàng.

Quân Hoa đưa ánh mắt nhìn xuống bên dưới, dân chúng đã đứng ra hai bên nhường đường cho đoàn người ngựa.

Nam tử hắc bào cưỡi trên tuấn mã, thân phận cao quý cùng dung mạo tuấn mĩ khiến nữ nhân có mặt ở đây một phen chao đảo.

Nàng ánh mắt dán trên người nam nhân kia, nghe nói hôm nay hoàng đế Hoa Hạ sẽ đích thân đến nghị hòa, nhưng nam nhân kia đích thị là Họa Tử Nguyệt.

Hơn hai tháng không gặp, Hoạ Tử Nguyệt trở thành hoàng đế từ khi nào?
Cảm giác như có người đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt Họa Tử Nguyệt nhìn lên lầu ba của tửu lâu bên đường.

Ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt nàng, Quân Hoa khẽ gật đầu với hắn xem như chào hỏi, hắn không ngờ hôm nay còn có thể gặp mặt nàng trên đường.

Thân ảnh Họa Tử Nguyệt chợt lóe lên, nhanh như một cơn gió phi thân đến chỗ nàng, đến bây giờ mọi người mới chú ý đến mĩ nhân đứng trên kia.

Mấy nam nhân ngước lên nhìn nàng không chịu rời mắt, nữ nhân thì vừa hâm mộ vừa ghen tị với nàng.

Họa Tử Nguyệt đứng cạnh Quân Hoa, đám người phía dưới một trận xôn xao, phải nói một đôi trai tài gái sắc được trời tác hợp.

- Oa, không ngờ trên đời còn có nữ tử tuyệt mĩ đến vậy
- Người đừng mơ tưởng xa vời, không thấy nam tử kia đứng cạnh nàng sao?
- Ừm, nói mới thấy, bọn họ đẹp đôi thật

Bắc Đường Uyên được cử đi đón hắn, vừa đến nơi đã chứng kiến tất cả, những lời của dân chúng hắn nghe thấy không sót chữ nào.

Nam nhân nào đó tính chiếm hữu cực cao, vừa nghe người khác nói nàng với Họa Tử Nguyệt đẹp đôi, mặt chuyển thành màu đen trong chớp mắt, còn đen hơn cả đáy nồi luôn ấy chứ.

Trên lầu, nàng bỏ ngoài tai những lời của dân chúng, đối với Họa Tử Nguyệt nàng chỉ xem hắn là bằng hữu.

- Hoa Hoa, lâu rồi không gặp
- Ngươi bây giờ cũng đã là hoàng đế rồi
- Vậy nàng có thể làm hoàng hậu của ta không?
Họa Tử Nguyệt mong chờ, nàng còn chưa kịp trả lời đã bị thân ảnh bạch y chen vào trực tiếp giấu ra sau lưng.

Bắc Đường Uyên chắn trước mặt nàng, hoàn toàn không cho Họa Tử Nguyệt cơ hội tiếp cận nàng.

Vừa thấy hắn, Hoạ Tử Nguyệt liền thay bằng ánh mắt địch ý, lần này hắn đến là để nghị hòa nhưng chuyện quan trọng nhất là thực hiện kế hoạch đập chậu cướp hoa.

- Nàng ấy không làm hoàng hậu của ngươi chắc rồi, nàng ấy là phu nhân của ta
- Dựa vào đâu ngươi lại ngang ngược như vậy
- Dựa vào nàng ấy thích ta
Hai nam nhân tuấn mĩ vì tranh một nữ nhân mà giương cung bạt kiếm, dân chúng bên dưới mỗi người một túi hạt dưa chờ xem ai sẽ cướp được mĩ nhân.

- Hai người thôi đi, chỗ này là chỗ để cho hai người gây sự hay sao?
Nàng sợ nếu không can ngăn thì hai nam nhân hiếu chiến này sẽ đánh nhau, đến lúc đó cái tửu lâu nàng sẽ sập mất thôi.

- Hoa Nhi, nàng xem là hắn muốn dụ dỗ nàng đi trước
- Hoa Hoa, là hắn gây sự trước
Không ai nhường ai, một là hoàng đế một nước, người kia là tướng quân uy danh bốn phương thế mà lại cãi tay đôi cho dân chúng xem.

Hai nam nhân này thật khiến người ta đau đầu mà!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play