Khi mùa xuân đến, công việc trong tay cũng tiến hành rất suôn sẻ, có lẽ là tôi thật sự có chút tài năng thiên bẩm, nhưng cũng phải cảm ơn trí tuệ của cả đội; cuộc điều tra chống phá giá ở bên Mỹ cuối cùng đã được thông qua một cách thuận lợi, mấy văn bản mua bán đích danh với các quốc gia nước ngoài cũng đã đi đến hồi kết. Khi trợ lý đưa giấy chứng nhận đại diện tới, tôi còn ngây ra một lúc lâu —— Tôi đã nghĩ là cả đời này tôi sẽ không còn liên quan gì đến chính trị nữa, nhưng không ngờ là tôi lại đi trên một con đường như vậy. Tuy nhiên, nghĩ lại thì tôi thấy nó biến thành như này cũng là hợp tình hợp lý, dù sao thì đây cũng là một tập đoàn hàng đầu trong nước, lại còn có mối quan hệ không thể tách rời với ngành công nghiệp quân sự, nó lấy được chứng chỉ đại diện cũng là chuyện hợp lý.
Trợ lý hỏi tôi có cần lên dự án đại lý không, tôi giơ tay lên ý bảo anh ta không cần phải nói nữa, tôi quyết định tự mình đi làm. Sau khi mất đi hai mươi giờ làm việc thì đầu óc tôi có hơi đờ đẫn, nhưng càng về sau thì tốc độ gõ bàn phím càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc tôi đã viết xong đề án. Đưa mắt nhìn bản đề án tường tận hơn hẳn với chính nó ở trong quá khứ, tôi cảm thấy dường như tôi đã quay trở về thành phố Lộc.
Khi đó, tôi đã thực hiện một động thái lớn để có thể thu hút giới kinh doanh và nhà đầu tư, cố gắng thay đổi tình hình kinh tế cứng nhắc trong thành phố; đồng thời tôi cũng cố gắng viết lách một số thứ rồi nộp cho lãnh đạo phía trên, hy vọng chúng sẽ tạo ra một số thay đổi từ những người nắm quyền.
Tuy nhiên, bây giờ lại có một cơ hội khác xuất hiện trước mắt tôi, cho dù nó cũng chỉ là một hy vọng xa vời nhưng ít nhất thì đó vẫn là một cơ hội, phần đề án này cũng không đến nỗi phải nằm trong trí óc của tôi mãi mãi.
Tôi uống một tách cà phê,chỉnh sửa thêm vài thứ rồi tự in tài liệu ra, đóng chúng thành quyển và đóng dấu công vụ vào. Thẻ đại biểu được cấp một cách vô cùng vội vàng, chẳng mấy chốc đã đến ngày mở cuộc họp mặt. Tôi thay một bộ âu phục đen, ngồi trên xe đi được nửa đường thì đụng phải cảnh sát giao thông —— hầu hết các đại biểu khác đã đến khách sạn từ lâu rồi, chỉ có tôi là đến vừa kịp đại hội vì tôi vẫn còn thiếu thốn nhiều kinh nghiệm.
Tài xế bó tay hết cách, quay đầu lại hỏi ý của tôi, tôi bảo anh ta tấp xe vào lề đường rồi mở cửa cho tôi xuống xe. Sau khi bước xuống, tôi chạy như điên dọc theo con đường xuất hiện trong hồi ức —— đây là nơi mà tôi cực kỳ quen thuộc, vì dù sao thì lúc tôi còn trẻ, tôi luôn vừa nắm lấy tay vịn trên xe buýt, vừa nhìn ngắm cảnh vật hai bên đường phố xuyên qua kính cửa sổ. Tôi biết ở cách đó không xa có một cửa hàng bán bánh bao, nơi đó luôn có một dòng người xếp hàng rất dài trước cửa; tôi cũng biết chỉ cần rẽ qua khúc ngoặt là một con hẻm cực kỳ cũ kỹ.
Tôi chạy vào con hẻm cho đến khi bắt gặp một bức tường thấp —— nơi này vốn là một con đường có thể trực tiếp đi xuyên đến con đường thứ ba phía sau hội trường, nhưng chẳng biết là nó đã bị bịt kín lại từ lúc nào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT