Tôi tìm một quán cà phê bên đường, gọi một tách cà phê và một chiếc bánh ngọt; khi đồ được đưa lên thì tôi mới nhận ra đây đều là những thứ mà Trương Thần yêu thích.
Có người nói, khi con người hình thành một thói quen gì đó ở độ tuổi đôi mươi thì cái thói quen ấy sẽ đi theo người đó cả đời, nhưng tôi chẳng tin câu nói này lắm. Dưới cái nhìn của tôi, con người là một giống loài hay quên và biến đổi thất thường, không có gì là mãi mãi.
Ví dụ như tôi, hồi trước tôi không hề thích ăn ngọt, nhưng sau khi ngây ngốc sống một đoạn thời gian ở thành phố Ôn thì tôi lại chẳng còn ghét chúng nữa.
Ngả người lên cái đệm mềm mại của ghế sô pha, tôi thả lỏng đầu óc, không tiếp tục nghĩ đến những chuyện khác.
Tôi đã làm xong chuyện tôi cần làm, Trương Thần sẽ lãnh hình phạt bao nhiêu năm tù là chuyện của tòa án, tóm lại là hắn sẽ không chết —— tôi vẫn không đủ nhẫn tâm để khép hắn vào tội phải chịu án tử hình.
Giờ tôi chỉ cần suy nghĩ đến những sắp xếp tiếp theo thôi, có thể là tôi sẽ đi du lịch nước ngoài, sau khi về nước thì tôi sẽ hoàn thiện nốt khóa học tiến sĩ và mở thêm một vài cửa hàng nữa, mọi chuyện đại khái chỉ có vậy thôi.
Trịnh Đông Dương đã từng dò hỏi tôi, anh ta nói là anh ta có thể khiến cho tôi “phục chức làm quan”. Tôi từ chối tiếp tục đi làm cái chuyện khổ sai này, có thể là tôi không thích hợp để làm quan vì tôi mãi mãi không thể học được những quy tắc bất thành văn tồn tại chốn quan trường. Hơn nữa, trong vòng xoáy quyền lực bất cứ lúc nào tôi cũng ở bên ranh giới của sự hủy diệt. Tôi đã già rồi, từ lâu đã không còn chí tiến thủ như khi còn trẻ —— hoặc là nói từ xưa tới nay tôi đều không có chí tiến thủ, chuyện của Trịnh Cường là gánh nặng trên vai tôi nên tôi mới bị buộc phải tiếp tục bước đi thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT