Trương Thần có chấp niệm với mẹ hắn, lúc hắn còn trẻ vì để có thể nhìn thấy mặt của bà ta một lần, ngoại trừ việc để cho tôi đánh hắn thì về sau hắn còn làm ra rất nhiều chuyện điên cuồng, ví dụ như là vào mùa đông rét mướt, hắn cố tình để cho mình bị ốm vì không mặc quần áo dày; lái xe máy cố ý để cho cảnh sát giao thông bắt được; cho dù sau đó đã có ông nội tôi và tôi chăm sóc cho hắn, tôi cũng cố gắng lôi kéo hắn gia nhập vào vòng tròn bạn bè của tôi nhưng hắn vẫn có chấp niệm cực kỳ sâu đậm với mẹ của hắn y như trước. Về sau, tình yêu thì chẳng biết có bao nhiêu nhưng sự cố chấp thì lại nhiều vô kể; hắn vẽ rất nhiều bức tranh có đề tài về gia đình, khung cảnh trong tranh vô cùng ấm áp: nhân vật chính là mẹ hắn và hắn, có cảnh lúc hai người cùng nhau ăn cơm, có lúc là cùng nhau đọc sách, có lúc lại là cùng nhau đi dạo trong công viên trò chơi —— mà tất cả những điều này đều là những thứ mà từ trước đến nay, Trương Thần chưa từng được sở hữu.
Nếu như mẹ của hắn đã mất hoặc là quanh năm công tác ở nước ngoài thì tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng gần như là cách mấy ngày một lần, hình ảnh mẹ của hắn lại xuất hiện trong bảng tin ở trên TV, trông bà ta vô cùng đoan trang tao nhã, ngay cả nụ cười của bà ta cũng ấm áp động lòng người.
Tất cả mọi người đều biết mẹ của hắn ở bên người đàn ông kia, hai người có một đứa con trai vừa thông minh vừa tuấn tú, sẽ chẳng có ai gán ghép bà ta và Trương Thần với nhau; trong mục bố mẹ của Trương Thần chỉ có hai chữ đầy bén nhọn —— không rõ.
Trương Thần chưa bao giờ thiếu thốn về mặt vật chất, thế nên dù cho hắn đã từng đề xuất một số yêu cầu khá là quá đáng thì từ xưa đến nay đều chưa bị từ chối bao giờ; hắn hưởng thụ những thứ tốt nhất mà bạn cùng trang lứa không được hưởng thụ, vì vậy nên tính cách của hắn mới càng ngày càng ác liệt —— đương nhiên, hắn phô ra ngoài vẫn là dáng vẻ của một học sinh ngoan và hắn dựa vào điều này để có thể tình cờ gặp mặt mẹ hắn một lần ở tiệm cà phê lúc bà ta rãnh rỗi.
Có một lần, tôi và Trương Thần đang thay đồng phục bóng rổ trong phòng thay đồ, Trương Thần đột nhiên nói một câu: “Tôi đã không gặp lại bà ấy sáu tháng rồi.”
Tôi ngây người mất một lúc rồi kịp phản ứng lại, bà ấy ở đây là chỉ mẹ của hắn.
Tôi không lên tiếng, chỉ vỗ vỗ vai hắn, hắn cười nói: “Lâu nhất là một lần mười tháng, ngày nào tôi cũng có thể nhìn thấy bà ấy trên TV, chỗ ở của bà ấy ở cách tôi không xa nhưng bà ấy lại không hề đến, ngay cả một cú điện thoại cũng không chịu nhận.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play