Tôi hút điếu thuốc đó xong, nghĩ lại thì lại cảm thấy mình có chút buồn cười. Khi tôi hơn mười tuổi, dù có làm gì thì tôi cũng sẽ không thay đổi; khi tôi hơn hai mươi tuổi, tôi sẽ thay đổi mỗi khi tôi cảm thấy oán giận; chờ đến lúc tôi hơn ba mươi tuổi, tôi bắt đầu tập mãi thành quen với hết thảy các loại biến hóa.
Nếu như không còn mong đợi thì quan hệ sẽ vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, không còn mong đợi thì sẽ không xảy ra chuyện thay đổi người, không nói đến Trương Thần và tôi, ngay cả Vương mập đang ở nước ngoài cũng đã kết hôn hai lần rồi.
Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say của Trương Thần, thật ra tôi có chút hận. Chúng tôi đã làm tình với nhau suốt mười năm ròng, khoảng thời gian tốt nhất của tôi đều đã tiêu phí lên người hắn; tôi mong là tôi có thể quên hắn, nhưng tôi cũng biết rất rõ đó là chuyện không thể nào.
Trời dần dần sáng lên, Trương Thần cũng hơi di chuyển, mở mắt ra. Hắn ôm chặt lấy tôi theo bản năng rồi nói: “Trần Hòa Bình, tôi còn nghĩ là cậu đã đi rồi.”
“Cái miệng phía dưới của cậu cắn quá chặt, thế nên tôi không đi được.”
Hắn cười trông rất giống một tên ngớ ngẩn, nói: “Hay là lại lăn lộn thêm một ngày nữa nhé?”
“Không được rồi.” Tôi đưa tay lên sờ sờ mặt hắn: “Thận sẽ hỏng mất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play