Tôi
dùng ngón tay phác họa theo hình dạng của vật cứng, nhưng không thể giơ tay lên
và cũng không thể xác nhận đó có phải là ổ USB hay không. Tôi đành nắm chặt nó
hết mức có thể, nhét nó vào bên dưới chân của tôi, nhưng lại cảm thấy không an
toàn vì vậy tôi lại siết chặt nó vào lòng bàn tay.
Trịnh
Cường sắp nghỉ hưu, tôi đoán chú ấy chắc cũng tới tuổi lên chức ông nội, nhưng
vẫn chưa có thời gian tán gẫu để hỏi cụ thể, cũng không biết con trai Trịnh
Cường làm nghề gì, đang làm cái gì. Có thể nhanh chóng chạy tới Hán Đông lấy
được thông tin quan trọng, lại đến gặp tôi sớm, vậy thì đứa con trai này ít
nhất cũng là một nhân vật lợi hại.
Bởi
vì giữa bọn họ có quan hệ huyết thống nên tôi rất tin tưởng Trịnh Đông Dương,
nhưng sau khi Trịnh Đông Dương nói xong câu này thì anh ta nhanh chóng rời đi -
anh ta không cung cấp thêm cho tôi thông tin nào khác, nhưng từ lời nói của anh
ta tôi có thể hiểu ngược lại là anh ta không hài lòng với kết quả điều tra.
Chiếc USB này rất quan trọng, nhưng tôi không biết tại sao anh ta lại đưa nó
cho tôi bảo quản. Có thể anh ta mong tôi giải được mật khẩu, nhưng tôi thực sự
không có chút manh mối nào.
Ngay
sau đó, bác sĩ đến thay nước truyền dịch và hỏi thăm tình hình thân thể của
tôi, tôi lần lượt trả lời, phối hợp làm kiểm tra hàng ngày. Sau đó là đợt người
thứ hai đến hỏi thăm tình hình, lần này khung cảnh trang trọng, chính thức hơn
nhiều. Có người đặt câu hỏi, có người ghi chép, thậm chí còn có phóng viên bật
máy ảnh lên quay lại.
Tôi
vẫn hỏi về ổ USB màu đỏ và được biết rằng ổ USB đã bị hỏng, đồng thời nhắc lại
những gì Trịnh Cường đã nói với tôi trong xe, cho biết rằng đó chỉ là một cuộc
thử nghiệm và cho dù nó có bị hỏng thì nó cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn.
Tôi
không biết lúc trên xe Trịnh Cường đang nói dối tôi hay đang đánh lừa những kẻ
nghe lén qua camera lắp trong xe. Nhưng não bộ của tôi nói với tôi rằng một số
điều tôi có thể nói và một số điều không thể nói, giống như vật cứng rất giống
USB mà tôi đang cầm trong tay này vậy. Trong khoảng thời gian này, tôi nhất
định sẽ không đưa nó cho bất cứ ai.
Trịnh
Đông Dương rất biết chọn thời điểm đến, rất khó để tôi sinh ra cảnh giác đối với
người đến dò hỏi chân tướng đầu tiên, nhưng tôi sẽ lo lắng và che giấu trong
lần gặp bên thứ hai. Ngày đó có rất nhiều người đến, có người dò hỏi chân
tướng, cũng có người tới an ủi. Cuối cùng vẫn phải nhờ bác sĩ tới giải cứu tôi,
cương quyết yêu cầu mọi người đến hỏi thăm bệnh nhân vào hôm khác, bệnh nhân
cần nghỉ ngơi nhiều để tránh cho bệnh tình trở nên xấu đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT