Cuối
cùng cũng được nghỉ đông, trong bảy ngày mừng năm mới, hầu như tôi đều ở trong
viện dưỡng lão cùng với ông nội, ông không nhớ được mọi người, bác sĩ và y tá
đều nói bóng gió với tôi rằng trí óc của ông đang lão hóa rất nặng, có thể
không còn được bao lâu nữa.
Tôi
cố gắng trò chuyện với ông nhiều nhất có thể, nhưng thực ra là nói chuyện cũng
không được gì, mới vừa nói về một chủ đề thì nửa tiếng sau ông đã lại quên mất,
suy nghĩ của ông ngày càng chậm hơn, có lúc ông còn vừa nói chuyện vừa ngủ gật.
Ông
đã quên Trương Thần, rồi ông cũng sẽ nhanh chóng quên tôi thôi.
Tuổi
già là chuyện khó có thể tránh khỏi, nhưng dù tôi đã chuẩn bị tinh thần từ
trước thì tôi vẫn không thể kìm nén được nỗi buồn. Năm đó, ông nội khăng khăng
đòi đổi họ cho tôi, tự mình nuôi tôi lớn lên, khi chia tài sản cũng để lại một
phần ba cho tôi. Cô và chú đều đang ở nước ngoài, thế nên mối quan hệ giữa
chúng tôi không khỏi trở nên xa lạ. Do chênh lệch múi giờ, tôi đã gọi cho họ
nhiều lần nhưng họ vẫn luôn không bắt máy, cho dù có nhận cuộc gọi thì cũng chỉ
vội vàng nói vài câu. Họ luôn hỏi tôi có đủ tiền tiêu không, khi tôi bảo đủ thì
cũng không còn gì để chúng tôi nói tiếp nữa.
Tình
trạng của ông nội không được tốt lắm, gọi điện thoại không được nên tôi đành
nhắn vào WeChat để kể về tình hình cụ thể của ông.
Có
lẽ ông nội cũng đã có dự cảm, lúc tỉnh táo, ông nhờ tôi gọi cho một vài người
bạn, lúc tôi định gọi thì ông lại nói thôi bỏ đi, chờ đến sau tết rồi hãy gọi
cho họ.
Mùng
tám tết cũng là thời điểm tôi phải quay về làm việc, nhưng tình trạng của ông
nội vẫn không được khả quan cho lắm. Tôi nói rõ tình hình với lãnh đạo và được
lãnh đạo phê duyệt, mỗi ngày tôi có thể tan làm sớm hơn một tiếng, có thể linh
hoạt tình huống mà đi ra ngoài trong thời gian làm việc, nhưng cô ấy cũng thầm
nhắc nhở tôi, rằng nếu như tôi cứ làm như vậy trong một khoảng thời gian dài
thì tôi sẽ không có hy vọng được thăng chức.
Làm
việc và ở với gia đình vĩnh viễn không thể nằm trong một mối quan hệ hài hòa.
Tôi thành thật nói với lãnh đạo, nói chung là tôi cũng không có tham vọng gì.
Lãnh đạo nhìn tôi vài giây, nói rằng sau này tôi sẽ phải lấy vợ sinh con, bây
giờ chính là thời điểm tốt nhất để liều mạng làm việc, vừa hay năm nay còn có
một vị lãnh đạo về hưu, cấp trên đang ra sức bồi dưỡng người trẻ, bỏ lỡ cơ hồi
lần này thì phải chờ thêm ít nhất vài năm nữa.
Cô
ấy đối xử rất tốt với tôi, chỉ tiếc là tính tôi lại rất cố chấp, công việc gì
đó đều có thể từ bỏ, tôi chỉ muốn dành nhiều thời gian hơn cho ông nội. Tôi
mong ông nội có thể sống lâu trăm tuổi, nhưng cũng biết rõ thời gian không còn
nhiều, cho dù tôi có bỏ lỡ cơ hội này thì làm việc cần cù và chăm chỉ chưa chắc
đã không thể không được thăng chức, còn nếu như tôi vẫn không thể lên chức thì
tôi có thể cân nhắc đến chuyện thử đi làm một công việc khác.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT