“Cậu
tuy rất hay mạnh miệng nhưng thực ra lại rất dễ mềm lòng.” Đầu ngón tay Trương
Thần nhẹ nhàng vuốt ve tay tôi giống như đang thưởng thức một thứ đồ chơi mới
mẻ: “Trần Hòa Bình, tôi cần cậu, cầu xin cậu đừng rời khỏi tôi.”
“Nhưng
cái gì cũng có thời hạn, bé Thần, tôi mệt mỏi rồi.”
“Là
do cậu nghĩ nhiều nên mới cảm thấy mệt mỏi. Chỉ cần đừng nghĩ nữa thì sẽ không
còn cảm thấy đau khổ.”
“Tôi
cũng không phải kẻ ngốc.”
Trương
Thần tiến lại gần, nhẹ nhàng đặt lên má tôi một nụ hôn: “Cậu không phải là kẻ
ngốc nhưng mà cậu lưu luyến tôi.”
Tôi
như đang đứng giữa một sân bóng trống trải, bị ánh đèn sân khấu từ bốn phương
tám hướng chiếu đến làm lóa mắt, dưới ánh mắt của Trương Thần, tôi không thể
nào giấu diếm cũng như không có cách nào che giấu. Hắn bắt được điểm yếu của
tôi nhưng lại bày ra bộ dáng dịu dàng, vô hại.
“Tôi
lưu luyến cậu.”
Khóe
miệng Trương Thần nhếch lên một độ cong nghịch ngợm.
“Nhưng
ở bên cạnh cậu tôi không hề vui vẻ. Cho dù lưu luyến cũng phải học được cách
cam lòng.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT