Tống Nam Thời cảm thấy có lẽ nàng bị thanh niên sống không được bao lâu kia coi là kẻ lừa đảo rồi.

Nhưng nàng bấm tay tính toán, phát hiện người này ấy vậy mà lại là khách hàng khai trương đầu tiên trong gần nửa tháng nay của nàng nên quyết định tha thứ cho hắn.

Huống hồ nàng nói thật như thế, vậy mà thanh niên này không đứng lên đánh nàng, lúc ấy Tống Nam Thời đã bị cảm động muốn chết rồi.

Vị huynh đệ này, người tốt.

Nàng ngồi trên sạp hàng của mình bên cạnh cầu Nhị Ma Tử, cách sạp của thanh niên ngồi phía chéo ở đối diện ba bốn quầy hàng, thương hại đánh giá thanh niên.

Đáng tiếc người tốt thì sống không lâu.

Tạo hóa trêu người.

Thanh niên ngồi cạnh sạp hàng, nhắm mắt lại như đang ngủ, đôi chân dài một cái co một cái duỗi, thờ ơ với tất cả xung quanh.

Nói cách khác, trước sạp hàng của hắn chẳng có được mấy mống người, nên hắn mới có thể lén làm biếng như vậy.

Tống Nam Thời lại nhìn sạp hàng của mình.

Một con quạ xám nhìn nàng, rồi vỗ vỗ cánh ghét bỏ bay đi.

Tống Nam Thời: “...”

Đưa mắt nhìn xung quanh, cả con đường này không tìm ra được sạp hàng thứ ba nào quạnh quẽ hơn hai người bọn họ.

Nàng vô cùng đồng tình.

Theo lý thuyết, trong thế giới Tu Chân, những thứ như đoán mệnh phải rất được hoan nghênh mới đúng. Tống Nam Thời dựa vào đoán mệnh nuôi sống bản thân cũng không đến mức nghèo thành như vậy.

Nhưng đáng tiếc là thời buổi này mọi người đều không thích nghe nói thật.

Nhưng lúc Tống Nam Thời được Sư lão đầu dạy dỗ đã lập lời thề, đi theo ông ấy nhập môn, dù tính ra cái gì cũng không được nói láo.

Năm nàng mười hai tuổi, lần đầu tiên bày quán tính quẻ gặp được người khách hàng đầu tiên muốn nàng tính xem nương tử hắn ta có ngoại tình hay không.

Nàng gieo quẻ tính toán một hồi, phát hiện nương tử của hắn ta rất tốt, ngược lại bản thân hắn ta ngoại tình thì thôi, người tình của hắn ta còn cho hắn ta cặp sừng to.

Dù sao cũng là khách hàng đầu tiên, Tống Nam Thời tích cực nói cho hắn ta tin tức này.

Bởi vì không khống chế được âm lượng, lúc ấy người của nửa con phố đều đánh mắt nhìn sang.

Người nọ hiển nhiên cũng là một người không nghe được lời nói thật, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, đứng lên định đánh nàng.

Còn chưa trả tiền nữa.

Từ đó về sau Tống Nam Thời một rtaajn thành danh.

Nhưng kết quả của sự thành danh này là người trong trấn đều biết nàng tính rất chuẩn, nhưng không có mấy người dám đến tìm nàng tính.

Từ đó về sau, Tống Nam Thời tự học một môn gọi là “Nghệ thuật nói chuyện.”

Thế nên, thanh niên này chắc chắn là một người tốt.

Không biết do vía mở hàng của thanh niên này tốt quá hay do quẻ bói sáng nay của nàng thật sự có tác dụng, nàng bày sạp sau nửa tháng chưa mở, riêng ngày hôm nay đã có tận hai đơn hàng.

Một người là tiểu ca ca có vẻ lén lút.

Hắn ta vừa ngồi xuống đã nói: “Ta làm buôn bán thất bại hai lần.”

Tống Nam Thời gật đầu: “Ừm”.

Tiểu ca: “Cho nên ta muốn nhờ bán tiên ngài giúp ta tính toán một chút, công việc làm ăn hiện tại của ta còn có thể bị thất bại tiếp hay không và ta nên làm gì để thoát khỏi nó.”

Tống Nam Thời gieo quẻ ngay trước mặt hắn ta.

Quẻ hao tài tốn của, không những thế còn là hao triệt để.

Tống Nam Thời im lặng một lát, trong ánh mắt tha thiết của tiểu ca, từ trong nhẫn trữ vật rút ra một tấm danh thiếp, nói: “Ngươi có thể suy xét cái này xem.”

Tiểu ca nhìn thoáng qua.

Phú bà dùng số tiền lớn cầu con, phù truyền tin xxxx.

Tiểu ca: “...”

Hắn ta im lặng một lúc lâu, hiểu ra nói: “Ta hiểu rồi.”

Hắn ta cầm danh thiếp đi rồi.

Đến buổi chiều, lại có một tiểu tỷ tỷ tới.

Tiểu tỷ tỷ vừa ngồi xuống đã nói: “Tính nhân duyên.”

Tống Nam Thời thích nhất tính nhân duyên, lập tức gieo quẻ ngay tại chỗ.

Sau đó nàng lại im lặng.

Đám tơ hồng trên người vị tỷ tỷ này sắp rối như tơ vò.

Nàng suy nghĩ một lát, thử nói: “Tỷ là người của Hợp Hoan Tông?”

Tiểu tỷ tỷ cười duyên nói: “Tiểu Quẻ sư ngươi cũng có chút bản lĩnh.”

Tống Nam Thời: “...”

Tơ hồng loạn thành như vậy, vị tỷ tỷ Hợp Hoan Tông này ít nhiều cũng là nòng cốt trong môn phái.

Lúc này, tiểu tỷ tỷ lại nói: “Ta có một đại sư huynh, một tiểu sư đệ. Đại sư huynh một đêm bảy lần, một lần nửa canh giờ, tiểu sư đệ một đêm một lần, một lần một đêm. Nô gia không biết nên chọn người nào, mong đại sư giúp đỡ.”

Tống Nam Thời: “...”

Thật không dám giấu giếm, với cái tần suất và thời gian kéo dài như thế này, nếu không phải tu sĩ, nàng sẽ kiến nghị bọn họ đi khám nam khoa.

Nàng nhìn sắc mặt của tiểu tỷ tỷ, phát huy nghệ thuật nói chuyện: “Trẻ con mới chọn, người lớn đương nhiên là muốn hết!”

Tiểu tỷ tỷ như mở cờ trong bụng, hài lòng rời đi.

Hai quẻ hôm nay khiến cả thể xác và tinh thần của Tống Nam Thời đều mệt mỏi, tới thời gian dọn hàng, nàng gấp không chờ nổi bắt đầu thu dọn đồ.

Sau đó vừa ngẩng đầu lên thì thấy thanh niên kia đang nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt rất chi là một lời khó nói hết, cũng không biết đã nhìn như vậy bao lâu.

Hắn cũng đang dọn sạp, Tống Nam Thời nhìn sang, được lắm, không bán được một món nào.

Hiểu rồi, đây cũng là một quỷ nghèo.

Không sống được bao lâu còn nghèo như vậy, thật đáng thương.

Sờ con rùa không biết tại sao lại bơ phờ trong tay áo, Tống Nam Thời quyết định thể hiện chút tinh thần quan tâm lo lắng trước lúc lâm chung.

Nàng đi sang chỗ hắn, hỏi: “Tôn tính đại danh của huynh đệ?”

Thanh niên nhìn nàng một cái, giọng nói trầm thấp: “Vân Chỉ Phong.”

Tống Nam Thời nói: “Ta tên Tống Nam Thời, Vân huynh đệ, hai ta vừa gặp đã như quen từ lâu. Ta lại miễn phí tặng thêm huynh một quẻ, giúp huynh tính tài vận, huynh thấy sao?”

Vân Chỉ Phong có cũng được mà không có cũng không sao: “Tùy ngươi.”

Tống Nam Thời lại gieo quẻ lần nữa.

Sau đó, mai rùa của nàng nứt ra.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng đơ mặt nhìn mai rùa trong tay.

Nàng chỉ tính tài vận thôi chứ đâu có tính vận mệnh quốc gia gì đâu, nó nứt cái gì mà nứt chứ.

Hay thật sự là do cái mai rùa này dùng lâu quá rồi?

Tống Nam Thời ngẩng đầu liếc nhìn bộ quần áo bằng vải thô của Vân Chỉ Phong, cảm thấy khả năng là lý do sau cao hơn chút.

Vân Chỉ Phong cũng không thất vọng, chỉ nói: “Mai rùa của ngươi bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi thường.”

Tống Nam Thời hào phóng phẩy tay: “Không cần, ta về lột mai con rùa đen kia là được rồi, thịt rùa còn có thể hầm canh nữa đó.”

Rùa đen nhỏ trong ống tay áo của Tống Nam Thời run bần bật.

Vân Chỉ Phong như khẽ cười một tiếng, đến khi nàng đưa mắt nhìn sang, hắn lại lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng. Hắn tùy ý phất phất tay, nói: “Vậy xin từ biệt ở đây.”

Tống Nam Thời nhìn theo hắn đi, lúc này mới xoay người trở về.

Nàng phải đi về lột mai rùa.

Ảnh Quỷ: “...”



Dù sao cũng là chuyện liên quan đến miếng cơm của mình, Tống Nam Thời vẫn khá để bụng, sau khi trở về rửa tay xong bèn móc con rùa đen kia ra.

Rùa đen nhỏ vẫn không nhúc nhích.

Nàng nhấc chân nó lên lắc lắc, trông nó như một con rùa chết.

Tống Nam Thời trầm tư suy nghĩ.

Nàng nói: “Nếu con rùa này chết rồi, vậy thì…”

Rùa đen nhỏ hoảng hốt, lập tức bắt đầu giãy giụa.

Tống Nam Thời: “...”

Một con rùa mà cũng lắm trò như vậy.

Nhưng mà mai của con rùa còn sống với mai của con rùa đã chết có gì khác nhau à?

Nàng vén tay áo lên định lột mai rùa.

Rùa đen kinh hãi, nhân lúc Tống Nam Thời hơi buông tay lập tức giãy giụa chui vào đống tạp vật trong động phủ của Tống Nam Thời.

Tống Nam Thời lập tức đuổi theo.

Dù thế nào rùa đen cũng không đánh lại được con người, Tống Nam Thời vừa lật ra hơn một nửa đống đồ thì đã tìm được nó.

Nàng duỗi tay muốn bắt con rùa đang đưa lưng về phía nàng về.

Ai ngờ con rùa này lại chủ động xoay người, nâng hai móng vuốt lên đưa về phía nàng.

Tống Nam Thời tập trung nhìn vào.

Gì đây? Một viên linh thạch?

Nàng lập tức nhớ ra hai năm trước nàng làm mất một viên linh thạch, dù có bốc quẻ cũng không tìm được.

Đừng hỏi nàng tại sao có thể nhớ rõ một viên linh thạch như vậy, ở chỗ của nàng, mỗi một viên linh thạch đều có tên của mình.

Nàng bèn túm con rùa mang cả linh thạch trở về, liếc mắt một cái đã biết được nguyên nhân.

Trong đống tạp vật kia có một cái la bàn, có lẽ là thứ này che mất quẻ tượng của nàng.

Trong lòng bàn tay, con rùa đen kia ân cần đẩy linh thạch về phía nàng.

Tống Nam Thời nhìn động tác của rùa đen như có điều suy nghĩ.

Nàng thử hỏi: “Ý của ngươi là, ta không giết ngươi, ngươi có thể giúp ta tìm linh thạch?”

Rùa đen vui mừng quá đỗi, gật gật đầu.

Tống Nam Thời tấm tắc lấy làm lạ.

Kỳ lạ, ở nơi thuần tu sĩ như Vô Lượng Tông này vậy mà còn có yêu thú sinh ra linh trí á?

Nàng ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chẳng lẽ trên người của ngươi còn có huyết mạch của chuột tầm bảo?”

Chỉ có chuột tầm bảo mới am hiểu tìm bảo vật.

Rùa đen cứng đờ, khuất nhục gật gật đầu.

Tống Nam Thời vô cùng chấn động.

Huyết mạch của Yêu tộc thật đúng là loạn, rùa đen và chuột tầm bảo có một chân với nhau thì cũng thôi đi, con nối dõi vậy mà còn lưu lạc tới địa bàn của tu sĩ.

Nhưng nếu như nó thật sự có huyết mạch của chuột tầm bảo…

Tống Nam Thời trầm tư.

Rùa đen nơm nớp lo sợ nhìn nàng.

Sau một lúc lâu, Tống Nam Thời đột nhiên dùng hai tay nâng nó lên, thâm tình nói: “Rùa à.”

Rùa đen run lên.

Tống Nam Thời: “Nếu ngươi đã chủ động xin ra trận, ta đây chắc chắn đồng ý để ngươi giúp ta tìm bảo vật.”

Rùa đen vui sướng.

Tống Nam Thời tiếp tục: “Nhưng mà tìm bảo vật thì phải thả ngươi ra ngoài.”

Rùa đen liên tục gật đầu.

Tống Nam Thời duỗi tay vuốt ve mai rùa, quý trọng nói: “Nhưng ngươi nhỏ như thế này, nếu như chạy lạc mất thì làm sao.”

Rùa đen chỉ hận mình không thể mở miệng nói chuyện, lừa nàng nói nó không chạy lạc được.

Nhưng mà không đợi nó ám chỉ cho Tống Nam Thời cái gì, đã thấy nữ nhân đáng sợ trước mặt cười nói: “Cho nên, ta có một biện pháp vẹn cả đôi đường.”

Nửa canh giờ sau.

Trên cổ rùa đen buộc một cái dây dắt rùa đặc chế, chậm rì rì bò trên bãi cỏ dưới chân Lan Trạch Phong.

Tống Nam Thời không hề chán ghét sự chậm chạp của nó, tình cảm mãnh liệt nhiệt tình cổ vũ: “Chúng ta hãy đặt một mục tiêu nhỏ trước, ví dụ như hôm nay tìm được hai mươi viên linh thạch!”

Rùa đen: “...”

Sớm biết như thế này, nó thà chết trong tay chủ nhân.

Tống Nam Thời cứ thì thầm với con rùa mãi, khiến các đệ tử đồng môn đi ngang qua chấn động.

Quẻ sư đều là như thế này sao?

Có đệ tử quen biết tò mò hỏi nàng đang làm gì.

Tống Nam Thời: “Dắt rùa đi dạo.”

Người nọ: “...”

Từng thấy dắt chó dắt mèo, đời này đúng là lần đầu tiên thấy dắt rùa.

Cho nên mấy ngày nay trong tông môn đồn rằng tam đệ tử của Kiếm Tôn hối hận vì học quẻ nên điên điên khùng khùng thực ra không phải lời vu vơ đúng không. Người nọ thương hại nhìn nàng.

Bên kia, Giang Tịch cũng đang im lặng nhìn cảnh này.

Liễu lão nhân khoanh tay đứng bên cạnh hắn nói: “Ngươi nhìn đi, ta đã nói sư muội của ngươi không đơn giản mà.”

Giang Tịch không nói lời nào, chỉ đi tới gọi: “Sư muội.”

Tống Nam Thời ngẩng đầu: “Đại sư huynh.”

Giang Tịch gật đầu, bình tĩnh nói: “Sư tôn bảo huynh nói với muội, hai ngày sau Linh Thú Các sẽ mở cửa, sư muội có thể vào trong chọn một con linh thú để tăng cường thực lực.”

Linh Thú Các, mỗi mười năm sẽ mở một lần, để các đệ tử của Vô Lượng Tông lựa chọn linh thú tọa kỵ.

Lần trước Tống Nam Thời đã bị lỡ, lần này nàng vui sướng nói: “Vâng, muội sẽ chuẩn bị thật tốt.”

Nói xong, lại thấy Giang Tịch còn chưa đi.

Nàng ngẩng đầu nhìn sang, thấy Giang Tịch nhìn nàng muốn nói lại thôi, rồi hỏi: “Sư muội, muội đang làm gì vậy?”

Tống Nam Thời đang định nói là dắt rùa đi dạo, vừa quay đầu lại đã thấy con rùa phát hiện một viên linh thạch.

Tống Nam Thời vui vẻ, sướng rơn nói: “Giỏi lắm, đã hoàn thành 1/20 của mục tiêu hôm nay.”

Gần như dùng mắt thường cũng có thể thấy được bóng dáng của rùa đen bắt đầu hiu quạnh.

Giang Tịch và Liễu lão nhân trơ mắt nhìn, vô cùng chấn động.

Nàng đây là đang… thao túng Ảnh Quỷ tìm linh thạch?

Liễu lão nhân im lặng một lúc lâu mới lại nói: “Sư muội này của ngươi, được của nó đấy.”

Tống Nam Thời: “?”

Lần này nàng không chê con rùa bị chết đuối, chỉ dắt rùa đi dạo thôi mà.

Có chuyện gì xảy ra với hai người bảo vệ động vật cực đoan các người vậy?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play