May mà Hoa Linh Cơ ngã vào đống lá rụng to, nếu không đã ngã chết rồi.
Mấy tu sĩ hô to: “Trúng rồi!”
“Mau, giết nó đi. Quạ đen thù dai, không giết nó, coi chừng sau này nó trả thù.”
“Ha ha ha, Thất sư muội yên tâm, chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, một con quạ nhỏ, cho dù muốn báo thù thì biết đi đâu tìm chúng ta chứ?”
Nghe thấy tiếng trò chuyện của các tu sĩ ngày càng gần, Hoa Linh Cơ đang nằm sấp giữa đống lá rụng hoảng sợ đến độ tim đập loạn xạ. Lá rụng xung quanh dường như cũng bị nhịp tim của nàng lay động, bay phất phơ trong gió.
Thấy đám ác nam ác nữ này đến gần, sắp lấy mạng chim của nàng. Nàng không kiêng dè gì nữa, vội vàng mở miệng, định nói tiếng người, chúc phúc hoặc nguyền rủa gì đấy, xem có thể tự cứu mình hay không.
Đột nhiên, Cảnh Á Thanh cầm đầu quay lại đằng sau, khiếp sợ: “Nhanh vậy!?”
Lời vừa dứt, mọi người kinh ngạc phát hiện trên bầu trời phía sau bọn họ có một bóng một nhóm người bay vút đến, cũng đang chuẩn bị đáp xuống nơi này.
Nhưng nhìn thấy nơi này có người, đám người trên không trung kia ngừng lại.
Người dẫn đầu nhóm người này là một nam tử mặc trường bào màu xanh sẫm thâm trầm như núi thẳm, mặt mày lạnh lùng, khí chất tựa tiên nhân, hắn đứng lơ lửng trên không trung, cách Cảnh Á Thanh mười thước.
“Chư vị, sao mới đến đây?”
Lời nói nhẹ nhàng vang lên, khiến Cảnh Á Thanh híp mắt lại, trong lòng hơi buồn bực, chắp tay: “Bọn ta bất tài, tất nhiên là không sánh bằng Sở quân dẫn đội tinh anh của môn phái.”
Sở Huyền Dịch bình tĩnh nói: “Chư vị còn rảnh rỗi ở đây trêu chim, không dốc sức chạy đi, khiến tại hạ kính phục không thôi.”
Sở Huyền Dịch vừa dứt lời, mấy đồng môn sau lưng lập tức cười khẽ, sắc mặt đám người Cảnh Á Thanh thay đổi không ngừng.
“Sở quân hiểu lầm rồi, không phải là rảnh rỗi chọc chim, mà là giết một con quạ xui xẻo thôi.”
Nói xong, Cảnh Á Thanh tiện tay vung về sau, định trút hết cơn giận lên con quạ đáng ghét này, giết chết nó!
Nào ngờ, linh lực chém ra lại bị một luồng linh lực phát ra sau khác đâm chệch hướng, tiêu tán trong không khí.
Cảnh Á Thanh tức giận ngẩng đầu lên: “Sở quân có ý gì?”
“Tại hạ không muốn dính nhân quả liên quan tới cái chết của một con quạ đen, mong Cảnh quân cho chút mặt mũi.”
Trước khi Sở Huyền Dịch đến, sự sống chết của con quạ này đương nhiên không liên quan đến hắn. Nhưng hắn đến rồi, lợi dụng quạ đen chế nhạo Cảnh Á Thanh vài câu, Cảnh Á Thanh tức giận càng muốn kéo nó vào chỗ chết, chuyện này đương nhiên là liên quan đến Sở Huyền Dịch rồi.
Ở đây đều là người thông minh, Sở Huyền Dịch sẽ không nói thẳng ra đối phương thẹn quá hóa giận, mà Cảnh Á Thanh vì một chút thể diện cũng phải từ bỏ ý định giết chết con quạ này.
“Được, không gây thêm phiền phức cho Sở quân nữa.”
Nghe vậy, Sở Huyền Dịch gật đầu cảm ơn, sau đó dẫn đồng môn của mình đến một khoảng đất trống ở phía xa để nghỉ ngơi.
Nhưng mà Cảnh Á Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng mấy người Sở Huyền Dịch rời đi, nghiến răng cười lạnh: “Hắn là cái quái gì mà có mặt mũi hả?”
Hoa Linh Cơ còn tưởng sẽ tránh được một kiếp, lúc này hoảng hốt không thôi.
Quạ quạ, đồ khốn khiếp này chui ở đâu ra vậy!
Đạo đức giả!
Ngay khi mấy người Cảnh Á Thanh vẫn đang chú ý đến hướng của nhóm Sở Huyền Dịch thì một cơn gió mạnh từ sâu trong rừng núi bất ngờ ập đến, cuốn bay vô số lá rụng trên mặt đất, có thể nói là bỗng chốc khiến trời đất trở nên mù mịt!
Ở đằng xa, Sở Huyền Dịch vừa dẫn các đồng môn đáp xuống đất, lập tức quay đầu nhìn qua, nhíu chặt mày.
Chờ đến khi gió ngừng thổi lá ngừng bay, mấy người Cảnh Á Thanh lấy lại tầm nhìn thì trên mặt đất đã không còn thấy bóng dáng quạ đen đâu nữa.
Mấy người đi tìm khắp nơi vẫn không thấy nên đành bỏ cuộc.
“Chết tiệt, con quạ này đúng là mạng lớn!”
“Đáng ghét y như đám Sở Huyền Dịch của Trình Tiên môn kia!”
Hoa Linh Cơ bị gió lớn và lá rụng bao lấy, có thể thoát khỏi tên điên giết quạ, an toàn đám xuống một nơi xa trong rừng.
Nàng đang ngẩn người thì gió lớn hóa thành một yêu ma mặc áo đen, lạnh lùng nói: “Tôn chủ có lệnh, không đến lúc Nha Nữ gặp nguy hiểm đến tính mạng thì không được ra tay cứu giúp, tránh việc hại ngươi bại lộ thân phận.”
“Ngươi... ngươi là ai?”
“Tại hạ là Phong Ma, tên Bình.”
"Chỉ có một mình ngươi âm thầm giám… bảo vệ ta thôi à?”
“Không, có rất nhiều, chỉ là ma khí của ta khá nhạt, có thể thừa dịp tu sĩ Nhân tộc mất cảnh giác xuất hiện mà không khiến cho bọn họ chú ý. Cho nên vừa rồi để ta cứu ngươi là thích hợp nhất.”
Hoa Linh Cơ uể oải gật đầu, nhìn cái cánh bị gãy của mình, máu tươi đầm đìa, đau đớn hỏi: “Ngươi có thể trị thương giúp ta không?”
Phong Ma lắc đầu: “Tôn chủ có lệnh, trừ khi ngươi trọng thương sắp chết, nếu không thì đám yêu ma bọn ta không được cứu, để tránh cho trên người ngươi bị dính phải ma khí. Ngươi vẫn nên tự cứu mình đi, nếu không thì đi tìm nhân tu giúp đỡ.”
Nói xong cơ thể hắn biến mất, lượn đi rồi.
Hoa Linh Cơ: …
Tức đến phát khóc.
Biến thành hình người, nhịn đau dùng linh lực lấy một món pháp bảo có thể thúc đẩy trị liệu trong nhẫn trữ vật mà Ma tôn tặng ra.
Nàng vẫn chưa chính thức bắt đầu tu luyện, linh lực trong cơ thể không nhiều, sau khi thúc giục pháp bảo chữa thương xong, tiêu hao 80% linh lực mới chữa hết vết thương toàn thân.
Vết thương trên cơ thể đã lành, nhưng vết thương trong lòng thì không!
Đúng vậy, quạ rất thù dai. Nỗi đau gãy cánh, khắc sâu trong tim!
Hoa Linh Cơ hung ác nhìn chằm chằm về hướng đám người Cảnh Á Thanh đang nghỉ ngơi, đôi mắt tóe lửa.
Càng nghĩ càng tức!
Trước đó nàng còn đang cân nhắc có nên trà trộn vào đội ngũ kia hay không, bởi vì có thể sẽ gặp được tu sĩ Trình Tiên môn. Bây giờ nàng đã quyết định, nhất định phải trà trộn vào!
Nhưng mục đích là để gây họa cho bọn họ!
Hoa Linh Cơ âm trầm suy nghĩ hột hồi, sau đó lấy một cái sọt trúc từ trong nhẫn trữ vật ra, tùy tiện hái một ít thảo dược ở xung quanh vứt vào sọt rồi đeo lên lưng.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, nàng lấy một lọ đan dược ra, trên đó còn viết “Đan dược để giả thành bị trúng độc rắn”.
Đổ một viên ra, nhét vào trong miệng.
Chẳng mấy chốc, bàn chân phải sưng tấy và đau đớn vô cùng. Nàng vén ống quần lên thì mắt cá chân xuất hiện hai lỗ máu nhỏ, ngay sau đó, dưới đầu gối bắt đầu trở nên tím tái.
“Phong Ma Bình!”
Phong Ma Bình không hiện thân, mà quanh quẩn bên cạnh: “Sao?”
“Đưa ta đi một đoạn đi.”
“Được.”
…
Đoàn người Cảnh Á Thanh khôi phục linh lực, đang chuẩn bị khởi hành một lần nữa thì bỗng nghe thấy một tiếng hét vang lên từ trong rừng!
“Á —— ”
Sau đó lại thấy một bóng người lăn từ trên sườn núi xuống đến cách đó không xa.
Một nữ tử xuất hiện trong tầm mắt của đám tu sĩ. Nàng mặc áo trắng viền đen, quần dài màu tro, sau lưng đeo sọt trúc, trông có vẻ là một cô nương hái thuốc người phàm.
Nữ tử bị ngã lăn xuống choáng váng một lúc rồi cố gắng bò dậy, ngồi bệt xuống đất, vội vàng cởi giày và tất, xắn ống quần bên chân phải lên.
Chỉ thấy trên cổ chân phải trắng nõn có hai vết rắn cắn, xung quanh đã trở nên bầm tím.
Nữ tử vội lục trong sọt trúc, phát hiện toàn bộ dược liệu bên trong đã bị rơi mất thì không khỏi bi thương, chỉ đành gian nan đỡ thân cây bên cạnh để đứng lên.
Sau khi đứng vững, nàng ngẩng đầu lên, mới thình lình phát hiện nhóm tu sĩ Cảnh Á Thanh cách đó không xa.
Nữ tử kia kinh ngạc, sau đó mừng rỡ nói: “Chư vị hiệp sĩ, có thể giúp đỡ ta một chút không?”
Vóc người nàng thướt tha yểu điệu, mái tóc đen như lông quạ, vốn là vẻ lạnh lùng xinh đẹp nhưng giờ phút này lại tựa như những đoá hoa lê trong cơn mưa.
Đám người Cảnh Á Thanh đưa mắt nhìn nhau.
Thất sư muội ác ý quan sát Hoa Linh Cơ mấy lượt, trầm giọng nói: “Đại sư huynh, chúng ta không có thời gian để cứu nàng ta đâu! Giải độc rắn cho nàng ta cũng phải tốn nửa canh giờ, đủ để chúng ta đi hai trăm dặm rồi.”
Lời này vừa nói ra, các đồng môn đều tán thành.
Chuyện cấp bách đương nhiên là gấp rút lên đường. Đám người Trình Tiên môn cũng đã đuổi đến, nếu bọn họ còn làm lỡ thời gian vì một nữ tử người phàm thì chắc là đầu óc bị úng nước rồi!
Cảnh Á Thanh khẽ đảo mắt, bình tĩnh nhìn liếc về phía mấy người Trình Tiên môn: "Có thể nàng ta còn có tác dụng khác.”