Dịch: Lap Tran----"Hô..."Trần Triệt thở dài một hơi, sau đó quay đầu tiếp tục lái xe.Ngoài thành, từng đội từng đội bình dân Thạch Hỏa thành dưới sự chỉ dẫn của qua quân châu phủ leo lên cỗ xe.Trần Triệt lái xe ngựa vào trong đội xe.Hôm nay, phần lớn người rút đi đều là bình dân đã lớn tuổi, ngoài ra còn có một vài gia tộc nhỏ và vừa.Trong thành chỉ còn lại quan quân trông giữ, mấy gia tộc lớn cùng với một đám già yếu tàn tật."Trương huynh, mang vài người đến chỗ của ta đi!"Trần Triệt thấy mấy người Trương gia bị phân phối đến một cỗ xe bò, lúc này cao giọng hô.Trương Nhược Viễn nghe được liền vui vẻ, sau đó kéo Trương Nhược Lan đi.Trương Nhược Lan nhìn thoáng qua xe ngựa của Trần Triệt, vẻ mặt có chút phức tạp, sau đó lắc đầu."Ca, ngươi đi đi, ta đi cùng phụ thân."Trương Nhược Viễn biết muội muội còn để ý chuyện lúc trước, không có cách nào khác, chỉ có thể kéo một tên tộc đệ đi về phía Trần Triệt.Ánh mắt tộc đệ rất tốt, chủ động nhận nhiệm vụ lái xe.Trương Nhược Viễn thì cùng Trần Triệt ngồi vào trong xe."Gặp qua bá mẫu."Ngồi vào thùng xe, Trương Nhược Viễn lên tiếng chào Vương Nhu trước sau đó mới thổn thức nói: "Trần huynh, không nghĩ tới Thạch Hỏa thành chúng ta vậy mà...Ai, về sau chúng ta đều trở thành người không có quê nhà.""Sau khi không còn tà ma, ta nghĩ vẫn có thể gầy dựng lại Thạch Hỏa thành."Trần Triệt vừa giống như đang nói đùa, vừa giống như đang tự an ủi.Trương Nhược Viễn nghe xong có chút cạn lời.Không còn tà ma?Đừng nói là hắn, dù hắn sinh con trai thì chỉ sợ con hắn cũng không chờ được đến ngày đó."Trương huynh, sau này ngươi có tính toán gì?"Trần Triệt chuyển đề tài.Trương Nhược Viễn nghe hỏi trong lòng càng phiền muộn.Từ khi Tế Thế minh vào Thạch Hỏa thành, võ giả mà Trương gia nuôi dưỡng liên tục ngo ngoe gia nhập Tế Thế minh.Trương gia cũng không dám có ý kiến gì.Trên thực tế, Tế Thế minh diệt Dương gia xong mà không có ra tay với những gia tộc nhỏ bọn thì hắn đã mừng lắm rồi.Cácc võ giả thoát ly Trương gia khá nhiều, hiện tại Trương gia chỉ còn hai mươi nhân khẩu.Trong đó có năm người là võ giả.Muốn khôi phục như ngày xưa trong thời gian ngắn là chuyện không thể."Trần huynh, bên châu phủ quá phức tạp, gia tộc nhỏ như Trương gia ta muốn dừng chân ở đó khó như lên trời.Cho nên ta quyết định đi Cát Viêm thành đầu nhập vào thân thích.Ngoại trừ Trương gia còn có hai gia tộc nhỏ cũng quyết định đi Cát Viêm thành.Đến lúc đó chúng ta sẽ thông gia, sau đó hai bên hỗ trợ lẫn nhau để có thể dừng chân ở Cát Viêm thành.Trương Nhược Viễn đáp.Trần Triệt nghe vậy suy tư một lát, sau đó gật đầu nhẹ rồi nói.Cát Viêm thành cũng là một huyện thành nhỏ thuộc Ký Châu, quy mô lớn hơn Thạch Hỏa thành một chút.Tuy rằng hiện tại châu phủ tiếp nhận hơn hai mươi vạn bình dân Thạch Hỏa thành nhưng về sẽ phân phối những bình dân này đến các tòa thành trì trong địa bàn quản lý.Trương gia cùng các gia tộc nhỏ khác liên hợp lại cùng đi Cát Viêm thành phát triển, xem như là một đường ra khác."Trương huynh, ngươi cầm lấy thứ này."Trần Triệt lấy một quyển sách giao cho Trương Nhược Viễn."Đây là?"Trương Nhược Viễn nhận quyển sách, hơi kinh ngạc."Còn nhớ rõ tạp thư trước kia ta nói với ngươi sao?Quyển sách kia đã sớm thất lạc, ta dựa theo trí nhớ viết lại, ngươi thu đi, có lẽ sẽ có chỗ dùng."Trần Triệt thành khẩn nói.Quyển sách này là hắn viết mấy ngày nay.Trong lòng hắn biết rõ, hắn với Trương Nhược Viễn sắp mỗi người một ngả.Thứ mà hắn có thể cho hảo hữu cũng chỉ có quyển sách này.Trương Nhược Viễn lật ra xem, trong lòng vô cùng cảm động.Mặc dù không có nhìn kỹ nhưng nội dung trong sách còn nhiều hơn những thứ lần trước Trần Triệt dạy cho hắn!Mấy trang sách cuối cùng còn có một bản thoại bản chuyện xưa.Mấy nay Trần Triệt bận rộn thế nào hắn đều trông thấy.Cũng bởi vì nắm trong tay chức quyền trọng yếu nên mấy nay Trần Triệt được nhiều người săn đón.Mấy ngày nay Trần Triệt không nói với hắn mấy câu.Hắn tưởng rằng hắn và hảo hữu đã sớm không phải người cùng một thế giới, nhưng hắn không ngờ trong khoảng thời gian bận rộn như vậy mà hảo hữu còn nhớ tới hắn...!Thậm chí còn viết cho hắn một quyển sách.Hai mắt Trương Nhược Viễn rưng rưng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì."Ha ha, Trương huynh, cần gì phải như thế?Lúc trước ta bệnh nặng, tính mệnh đều giao phó cho ngươi.Ngươi với ta đã là sinh tử chi giao, một quyển sách có đáng là gì?Ngày sau nếu ta có thành tựu thì ngươi cứ tới tìm ta, chắc chắn ta sẽ sắp xếp thỏa đáng cho Trương gia."Trần Triệt vừa cười vừa nói."Trần huynh..."Trương Nhược Viễn nghẹn ngào....Đội xe sắp xếp cho bình dân Thạch Hỏa thành xong, bắt đầu lên đường đi châu phủ.Trần Triệt mang theo chút rượu cùng thức ăn.Hắn với Trương Nhược Viễn vừa uống rượu vừa nói một chút chuyện cũ, thời gian nhanh chóng trôi qua.Nháy mắt trời đã tối.Lúc này Trương Nhược Viễn đã say mèm.Trần Triệt nhìn qua cửa sổ xe ngựa.Hắn có thể thấy vẻ mặt thả lỏng của đám binh sĩ bên ngoài.Bởi vì đây là nhóm người cuối cùng mà bọn hắn vận chuyển.Đồng thời hắn cũng thấy được sự mệt mỏi trên mặt các binh sĩ.Tuy rằng hai nhóm người thay phiên nhau hộ tống nhưng phía châu phủ cũng đối mặt với áp lực rất lớn, mấy binh sĩ này cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ.Nhóm người này đều như thế...!Vậy nhóm kia đây?...Một đêm trôi qua, đội xe cách châu phủ càng lúc càng gần.Khi lộ trình chỉ còn một phần tư cuối cùng thì gặp được đội xe đang chạy tới Thạch Hỏa thành."Nhanh! Người nào lảo đảo lắc lư thì đừng trách roi của ta hầu hạ!"Tên tướng quân dẫn đầu cưỡi một con ngựa trắng vừa đi vừa quát.Mấy binh sĩ theo sau thì mặt ủ mày chau, sĩ khí thấp tới cực điểm.Rạng sáng sẽ là ngày mười lăm tháng bảy.Chờ bọn hắn đến Thạch Hỏa thành thì đã là ban đêm.Đến lúc đó âm khí đại thịnh, bọn hắn còn có thể đưa nhóm già yếu tàn tật cuối cùng về châu phủ sao?Khó!Quá khó khăn!Cho nên những người này tự nhiên sinh lòng chán nản.Thật ra không chỉ mỗi bọn hắn, e là bên châu phủ cũng đã ngầm chấp nhận từ bỏ.Dù sao chỉ là hai ba vạn người già yếu tàn tật mà thôi, cho dù chết trong tay tà ma cũng không thể sinh ra Tà Vương.Nếu Ký Châu đã thoát khỏi nguy hiểm thì bọn hắn chỉ cần làm hết sức mà thôi....Hai đội xe đan xen lướt qua nhau, lòng Trần Triệt càng nặng nề hơn.Sau khi trời sáng, đội xe đến châu phủ.Trương Nhược Viễn mơ mơ màng màng tỉnh lại."Đúng rồi Trần huynh...!Ta còn chưa hỏi sau này ngươi chuẩn bị đi con đường nào đây?"Đi con đường nào?Trần Triệt cầm lấy bao quần áo, thả người nhảy xuống xe ngựa."Trương huynh, giúp ta chăm sóc mẫu thân.""A?"Trương Nhược Viễn có chút mờ mịt.Trần Triệt quay đầu nhìn về phía Vương Nhu trong xe, khó khăn nói:"Mẹ...!Lão sư có ơn với ta, ta nhất định phải trở về một chuyến."Trong xe ngựa vô cùng yên tĩnh, một lát có tiếng Vương Nhu vang lên."Đi thôi...!Mẫu thân ở châu phủ chờ ngươi."Trần Triệt nghe xong thân thể run lên, sau đó gật gật đầu.Hắn nhấc bao quần áo, nhảy lên một con ngựa đen cách không xa, quay đầu trở về...."Yên tâm, ta chắc chắn sẽ mang các ngươi rời đi..."Trên đường đi, Trần Triệt nhớ lại lời hứa của lão sư đối với nữ hài kia.Lúc ấy hắn thấy lão sư rất chân thành.Nếu như lão sư không làm được, vậy cũng chỉ có một kết quả."Hừ! Còn nói gì mà hi vọng một ngày có thể nghe được danh tiếng của ta ở Ký Châu?Coi ta là kẻ ngu sao?"Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Triệt đột nhiên phẫn nộ."Giá!"Một người một ngựa nhanh chóng chạy về hướng Thạch Hỏa thành..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play