Phù Khanh xoay người rời đi, vừa lúc gặp được một nhóm người trẻ tuổi, khí phách hăng hái đang đi về phía phòng làm việc.
Phù Khanh vốn chỉ định lặng lẽ lướt ngang qua, nhưng y vẫn vô tình nghe được vài câu trong cuộc nói chuyện của bọn họ với nhân viên công tác.
“ Khu Đông Bắc gần đây có một mảnh đất mới à? ”
“ Đúng vậy, hôm qua chúng tôi vừa nhập kho mảnh đất đó, nhưng chỉ là một nhiệm vụ cấp C+ thôi. ”
“Giá cả thế nào? Sẽ không phải thứ bỏ đi đó chứ? Ta vừa mới bị lão già kia tịch thu mất một mảnh, giờ chỉ có thể mua tạm mảnh này để chắp vá lại thôi. ”
Phù Khanh dừng bước, quay đầu nhìn về phía phòng làm việc.
Giữa đám người, một thanh niên tóc vàng đang nhìn bản đồ chọn lựa. Nhân viên công tác hiển nhiên biết hắn là ai, đến cả giám đốc cũng phải đích thân ra đón tiếp, tay xoa xoa, miệng cười toe toét lấy lòng.
Đột nhiên, tiếng chuông vang lên. Thiết bị kết nối của Phù Khanh nhận được thông báo, là Vương Cẩn gửi cho y.
“Phù tiên sinh! Người hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được quyền ưu tiên mua. Tôi biết ngài rất để ý bệnh viện tâm thần cho nên đã sử dụng quyền ưu tiên để giữ lại mảnh đất. Nhưng chỉ có thể giữ lại trong vòng mười ngày thôi. Tôi và Vương Du cũng đang ở gần đây, ngài mau tới, chúng ta cùng bàn cách. ”
Cùng lúc đó giám đốc phòng làm việc vội vàng chạy lại phía thanh niên tóc vàng kia, cười lấy lòng: “ Tôi vừa nhận được tin tức. Người hoàn thành nhiệm vụ này đã sử dụng quyền ưu tiên mua, thật ngại quá, hay là ngài chờ mười ngày sau quay lại được không? ”
Thanh niên tóc vàng tức giận lật bàn, miệng mắng chửi thô tục. Bỗng, hắn cảm nhận được ánh mắt người nào đó đang nhìn mình, bèn quay đầu về phía Phù Khanh đang đứng, biểu cảm như bị táo bón: “ Nhìn cái ditme nhà mày? Cái mảnh đất chó chết đó sớm muộn cũng…”
Nửa câu sau chưa kịp nói ra đã nghẹn lại ở cổ họng.
Gương mặt kia như kiệt tác mà trời cao ban tặng, đôi mắt màu xanh xám như viên đá quý mà thiên thần lỡ tay đánh rơi xuống nhân gian, chỉ lỡ nhìn một cái cũng có thể khiến người khác tim hẫng một nhịp.
Phù Khanh không thèm để ý đến con chim công kia.
Đợi hắn hoàn hồn lại, Phù Khanh đã sớm xoay người rời đi trước.
Nhân viên ở bên cạnh nói: “ Vừa rồi người kia cũng hỏi giá của mảnh đất này. Có điều vẫn thiếu 10 vạn, không mua nổi. ”
Biểu cảm trên mặt của thanh niên tóc vàng thay đổi, khẽ liếm khóe miệng rồi nói: “Không sao, không vội.”
Đám người kia xong việc liền quay lưng bỏ đi. Tên bê đê tóc vàng đi tới cửa liền dừng chân, quay lại dặn dò: “ Giúp ta để ý mảnh đất này. ”
–––
“ Vương Cẩn, làm thế nào để kiếm tiền? ”
“ Muốn kiếm được số tiền không dễ đâu, hơn mười vạn đó, ngoại trừ làm nhiệm vụ thì không còn cách nào khác. ”, Vương Cẩn bất đắc dĩ nói: “ Tôi có thể giúp ngài mượn tiền, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được khoảng ba bốn vạn. Ngài thử xem còn ai có thể mượn thêm tiền nữa không? ”
Phù Khanh: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Đội của cậu có không ít người, mọi người cần nó hơn tôi. Tôi sẽ tự xoay sở được. ”
Sau khi tắt máy, Phù Khanh liền quay người đi về phía phòng nhận nhiệm vụ.
Hệ thống lập tức nhảy ra: “ Không được! Giá trị trật tự của cậu còn chưa khôi phục tới mức 50, vẫn chưa thể ra ngoài nhận nhiệm vụ được! ”
Phù Khanh thu hồi ánh mắt, im lặng không nói gì.
Con người chỉ cần rời khỏi khu vực có làn sóng dị năng thì cơ thể sẽ tự động tiến hành nghỉ ngơi và từ từ khôi phục lại giá trị trật tự. Nhưng quá trình này cũng phải mất rất nhiều thời gian. Nếu muốn khôi phục lại trạng thái tốt nhất, ít nhất cũng phải chờ một tháng, mà Phù Khanh thì không thể chờ.
Sắc trời dần tối. Tuy rằng hiện tại y đang khá thiếu thần, mười vạn kia cũng rất khó kiếm được, những y vẫn mua rất nhiều đồ ăn đem tới bệnh viện tâm thần.
“ Mấy người lâu rồi không được ăn những thứ này, mau thử xem. ”
Đám thỏ con lập tức kích động, sôi nổi vọt tới bên người Phù Khanh, dùng phần ký ức sót lại khi vẫn còn là con người để mở túi đồ ra, ôm lấy miếng cơm nắm cắn một miếng to, vừa ăn vừa rơi nước mắt.
Phù Khanh nhìn con số hiển thị trên điện thoại, ngón tay không tự chủ mà vuốt nhẹ. Nếu y không mua được bệnh viện tâm thần, đám nhỏ này sẽ bị chủ nhân mới đối xử như thế nào đây…
Lý Ấu Tình ý thức được cảm xúc y có chút không đúng, ngẩng đầu nhìn Phù Khanh, sau đấy hướng tầm mắt nhìn về phía con số, cuối cùng vẫn không hiểu được Phù Khanh đang lo lắng chuyện gì.
Tuy rằng không biết Phù Khanh đang lo lắng chuyện gì, nhưng cô lại có cảm giác như bản thân mình cũng đang có chuyện gì đó vậy. Cô buông nắm cơm xuống, tiến đến bên cạnh Phù Khanh, dùng đỉnh đầu mềm mại khẽ cọ vào bàn tay của y. Những con thỏ khác thấy vậy cũng học theo, nhao nhao xông tới cọ cọ vào người Phù Khanh.
“ Viện trưởng, bọn ta … bọn ta không ăn … tiết kiệm tiền.” - đám thỏ nói - “ Nếu bọn ta đói … bọn ta có thể … có thể hái hoa cúc, pha trà uống. ”
Bọn hoa cúc trên tầng hai: “ Hắt xì — ”
Được rồi, đến cuối cùng thì cũng chỉ có bọn nó chịu tổn thương thôi chứ gì…
Phù Khanh phì cười, nhẹ nhàng sờ đầu bọn họ, ngữ khí kiên quyết:
“ Không có việc gì. Ta có thể giải quyết được. ”
Bỗng, ngoài cửa truyền tới một loạt bước chân ồn ào.
“ Bây giờ ta có chuyện phải giải quyết, các ngươi mau trốn đi. ”.
Phù Khanh chưa kịp nói hết câu, cánh cửa đã bị đạp mở cái “ Rầm! ”.
“ Dọn dẹp nơi này, vứt hết mấy thứ chết tiệt đi. Đợi mấy ngày nữa đội thi công tới sẽ sửa lại nơi hoang phế này. ”
Tên chim công tóc vàng nhàn nhã bước vào.
Một đám đàn ông to lớn ôm đống dụng cụ hùng hổ bước vào, dường như đã coi nơi này thành của bọn họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Cách Một Khoảng Sân2.
Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Và Ngắn Trước Khi Đi Ngủ3.
Học Viện Lộc Sơn Có Vị Nhan Tiên Sinh4.
Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em=====================================
Tâm trạng của Phù Khanh vốn đang rất tốt, lúc này mặt đã biến đen: “ Cút ra ngoài. ”
Thanh niên tóc vàng dương dương tự đắc nhìn về phía Phù Khanh, liếm liếm khóe miệng giống con chó, tiến lại gần y, chớp chớp mắt hỏi: “ Cậu đã bỏ tiền ra mua nơi này rồi à? ”
Phù Khanh im lặng không nói. Ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm tên kia.
Gương mặt này, vẫn đẹp đến chết người như buổi sáng lúc gặp nhau.
“ Đối với tao, số tiền này chả là gì cả. Nếu muốn, chỉ cần nói một câu, đều sẽ mua cho mày, nếu mày theo tao. ”, thanh niên tóc vàng nhướn mày, duỗi tay thối ra muốn sờ mặt Phù Khanh, “ Cơ hội ngàn năm có một này, nên biết trân trọng nha. Đừng đợi tới lúc tao đổi ý, lại phải quỳ bò xuống khóc lóc kêu ta một tiếng daddy cầu xin đó. ”
Bỗng có thứ gì đó khẽ chạm vào vai hắn. Tên chim công đầu vàng hoe mất kiên nhẫn mà quay lại hỏi: “ Làm cái đéo gì vậy? Không thấy bố mày đang bận à? ”
Một nhóm hoa cúc lớn nhỏ đủ cả đều đang nhìn chằm chằm hắn, miệng cười tươi như hoa, xinh xắn đáng yêu dọa chết người.
“ Aaaaaaaaaa ditconmeeeeee-- sao nơi này lại có Ác Chủng?? ”
Tên tóc vàng sợ tới mức hồn bay phách lạc, hét banh nóc nhà: “ Đcm người đâu? Mau đến cứu tao?!!! ”
Thế nhưng, đám thuộc hạ đi cùng hắn không biết đã ngoẻo tập thể từ lúc nào.
Một giọng nam bình thản lạnh nhạt cất lên: “ Nơi này hiện không có chủ. Nhưng cậu đã xông vào đây thì phải chịu trách nhiệm. ”
Tóc vàng lập tức quay đầu, đối diện là con ngươi màu xanh xám không chút lay động.
Thái dương chảy đầy mồ hôi, không gian xung quanh tối om. Khi bừng tỉnh, hắn thấy một gương mặt tinh xảo, tái nhợt nhìn chằm chằm mình, như muốn nhiếp hồn đoạt phách. Đôi mắt kia đang phản chiếu hình ảnh như một tên hề của hắn, sau một tiếng hét chói tai, hắn dường như sắp bị bóng tối hắc ám sâu thẳm nghiền nát.
Hắn theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng chưa đi được bước nào đã bị Phù Khanh tóm lại.
Không có cách nào tránh thoát.
Gương mặt mê người kia nở một nụ cười kì dị: “ Sao vậy? Không phải là muốn chơi tôi lắm sao? ”
“ Tôi, tôi…”
Thanh niên tóc vàng sợ tới mức trợn trắng mắt, bất tỉnh nhân sự.
Phù Khanh nhướn mày, đem người ném xuống đất, giơ tay sờ sờ khen đám hoa cúc. Nó được vuốt ve thoải mái giống như một chú chó nhỏ, phát ra tiếng xì xì.
“Đi thôi.” Phù Khanh nhàn nhạt lên tiếng, “ Hắn nên cảm thấy biết ơn vì nơi này không cho phép lấy đi mạng sống của người thường. ”
Lát sau, y bổ sung: “ Vứt hắn vào kho lưu trữ đồ đạc. ”
Đám thỏ nhỏ lại có thêm một chiếc giường mới nữa rồi.
- --
Rất nhanh đã sang ngày mới.
Nhà tên tóc vàng có quyền có thế, nếu hắn thẹn quá hóa giận nhất định sẽ làm khó Phù Khanh, khiến cho công cuộc kiếm tiền của y càng gặp nhiều trở ngại. Trời vừa tờ mờ sáng, Phù Khanh đã bắt tay tìm kiếm cách để có tiền.
Ánh mắt liếc qua tấm danh thiếp đang cầm trong tay.
Phù Khanh bấm số, gọi cho Khương Kỳ.
“ Phù tiên sinh! ”, Phương Kỳ cao hứng kêu lên, “ Thật trùng hợp, tôi cũng đang định gọi cho ngài. ”
“ Tôi muốn nhờ cậu một việc… ”
“ Phù tiên sinh, thật ra tôi vốn dĩ muốn nhờ ngài giúp đỡ…..”
Hai người vừa ấn nhận điện thoại đã đồng thời lên tiếng, vừa nghe thấy tiếng người kia liền ngừng lại.
Phù Khanh bình tĩnh lại, dự định sẽ nói sau: “ Cậu nói trước đi.”
“ Công hội của chúng tôi đang có một vấn đề khá phức tạp, muốn tìm một người có năng lực thuần phục Ác Chủng để nhờ giúp đỡ. Tôi đã cân nhắc khá nhiều, cuối cùng vẫn quyết định nên hỏi thử cậu một tiếng. ”, Khương Kỳ vừa dứt lời đã vội vã bổ sung: “ Tuy cậu không có thiếu tiền, nhưng chúng tôi nhất định cũng sẽ trả thù lao thật hậu hĩnh, không để cậu chịu thiệt đâu. ”
Tiềnnnnnnnn!!!!!!!!!!
Ánh mắt Phù Khanh sáng lên: “ Tôi rất có hứng thú. ”
“ Thật tốt quá! Tôi sẽ tới tìm cậu ngay, đợi chúng ta gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện rõ ràng sau. ”
- - -
Khương Kỳ thuộc công hội “ Đệ Ngũ Thệ Ngôn ”, là công hội tiêu biểu của “ Thệ Ngôn ”, là một trong những công hội rất lớn của khu vực này. Thế nhưng, bên trong “ Thệ Ngôn ” cạnh tranh rất kịch liệt, bởi vì tranh chấp giữa các phe phái mà “ Đệ Ngũ Thệ Ngôn ” gần đây gặp phải khá nhiều vấn đề khó giải quyết.
Khương Kỳ chủ động giải thích cho Phù Khanh: “ Mặc dù vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ cấp A, nhưng chúng tôi vẫn không thể bù vào chỗ còn khuyết thiếu, hơn nữa hiện tại cũng không kịp nhận thêm nhiệm vụ khác nữa. Muốn lấp đầy được những chỗ còn thiếu thì chỉ có một cách duy nhất là thuần phục Ác Chủng bên trong nhiệm vụ cấp A. Chỉ có như vậy thì vào khi kết toán, tiền thưởng mới có thể nhân lên gấp 5 lần. ”
Nhiệm vụ có cấp bậc càng cao thì thù lao càng nhiều. Nếu như thành công, bọn họ có thể trực tiếp nhận được 500 vạn tiền thưởng cùng 2 vạn điểm thành tựu.
Bọn họ chần chừ kéo dài không muốn kết toán, sử dụng dị năng để giam giữ Ác Chủng lại, không cho chúng chạy thoát chính là vì muốn đánh cược một phen.
Thế nhưng Ác Chủng kia lại phát điên lên, làm cho rất nhiều người bị thương, bọn họ sắp không thể trụ được nữa, vậy nên mới đang gấp rút kiếm tìm sự giúp đỡ từ người ngoài.
Khương Kỳ nói tiếp: “ Xin lỗi Phù tiên sinh, sự việc lần này thật sự vô cùng quan trọng. Mời cậu cùng tôi đi tới đó trước, đoàn trưởng của chúng tôi muốn tự mình kiểm tra năng lực của cậu. ”
Phù Khanh gật đầu, đã hiểu.
Bọn họ rất nhanh đã tới tổng bộ của công hội “ Đệ Ngũ Thệ Ngôn ”. Thời điểm đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên đầu đầy tóc bạc, hai mắt đỏ bừng, đang đi đi lại lại bất an lo lắng.
Khương Kỳ mở miệng: “ Đoàn trưởng, người mà tôi nói đã tới… ”
“ Mấy người đã kiểm tra trước chưa mà đã đưa tới trước mặt tôi? ”
Đoàn trưởng trước đó toàn gặp phải mấy kẻ muốn lừa đảo lấy tiền, nên hiện tại đang rất bực mình: “ Đừng lãng phí thời gian của ta! ”
Khương Kỳ bất đắc dĩ xoay người: “ Phù tiên sinh, mong cậu có thể biểu diễn năng lực của mình một chút, nơi này có một… ”
Không đợi hắn nói xong, Phù Khanh đã lên tiến: “ Ý cậu là như này à? ”
Mọi người trong phòng đột nhiên an tĩnh.
Đồng tử của đoàn trưởng co chặt, đôi tay run rẩy, vừa mừng như điên vừa áy náy hướng Phù Khanh nói: “ Này… đây là thật phải không? ”
Bọn họ vì để kiểm tra người tới đây có thật sự có năng lực hay không, ở cửa văn phòng dứt khoát dùng một loại lồng sắt đặc biệt nhốt một con sói Ác Chủng loại nhỏ cực kỳ hung ác.
Ác Chủng ở khu an toàn sẽ thấy cực kỳ bất an, hung ác, nếu không thể thuần phục, sẽ liên tục công kích cho đến khi cạn kiệt sức lực mà chết.
Mấy kẻ giả mạo vừa nghe đến phải kiểm tra năng lực tại chỗ, nếu không lấy cớ là thân thể không khỏe thì cũng là phí cả nửa ngày rồi lại nói trạng thái của bản thân không tốt, chưa một ai thành công.
Thế nhưng, từ lúc Phù Khanh bước vào căn phòng này chưa đến hai phút, chỉ vừa nhìn thoáng qua lồng sắt, con sói đói kia đã thuần phục cụp người xuống.
Cánh tay thon gầy của Phù Khanh vươn tới lồng sắt đang nhốt con sói. Con sói đói trừng đôi mắt cún con “ long lanh ”, chủ động đem đầu cọ cọ vào tay y.
Phù Khanh ngồi xuống, cúi đầu ôn nhu nhìn chằm chằm sói nhỏ: “ Bé ngoan. ”
Đoàn trưởng đi vòng qua bàn đến bên cạnh Phù Khanh, ngồi xuống, thay đổi giọng điệu cố ý hỏi một cách thật cẩn trọng: “Cậu, đồng ý giúp đỡ chúng tôi thật sao? ”
Phù Khanh nhìn chằm chằm sói nhỏ đang làm nũng, cũng không có quay đầu lại, lạnh nhạt ừ một tiếng.
Thái độ của Phù Khanh làm đoàn trưởng cực kỳ bất an. Hắn tưởng bản thân chính là nguyên nhân, vội vàng xin lỗi, còn nói: “ Nếu cậu chịu giúp công hội của chúng tôi, cậu chính là ân nhân của “ Đệ Ngũ Thệ Ngôn ”. Cậu cần giúp gì cứ việc nói, có thể làm được, chúng tôi đều sẽ cố hết sức mà giúp đỡ. ”
Phù Khanh chỉ chờ những lời này: “ Tôi cần tiền. ”
Đoàn trưởng mừng như điên đáp: “ Mời ra giá! ”
“ Mười vạn. ”
Đột nhiên, cả văn phòng lâm vào yên tĩnh. Phù Khanh còn tưởng bản thân báo giá quá cao, ánh mắt dần an tĩnh.
“ Cậu đang nói đùa sao? ” Đoàn trưởng biểu tình cổ quái, “ Cứu nguyên một công đoàn lớn, chỉ báo giá có mười vạn? ”
Chẳng nhẽ thái độ vừa rồi của hắn khiến ân nhân chán ghét, không muốn giúp đỡ nữa cho nên mới thuận miệng báo đại một cái giá để vũ nhục hắn?
Đoàn trưởng sợ tới mức run tay, làm người vẫn nên là biết trước biết sau: “ Cậu đừng nói nữa. Ta tự mình báo giá, 50 vạn! Dư 40 vạn xem như là ta nhận lỗi vì vừa rồi đã cư xử thô lỗ. ”
Nói xong, hắn sợ Phù Khanh không nhận, vội vàng thúc giục người ký tên ấn dấu tay, nhanh chóng đem hợp đồng nhét vào trong lồng ngực của y.
Phù Khanh dở khóc dở cười.
Đoàn trưởng vội vàng nói: “ Thời gian cấp bách. Nếu đại lão không ngại, chúng ta dùng xong bữa sáng lập tức xuất phát đi đến tiền tuyến. ”
“ Được. ”
“ Mau! Lập tức đi chuẩn bị bữa sáng, không được chậm trễ. ”
Có lẽ là thái độ của Phù Khanh quá mức bình tĩnh lãnh đạm, mọi người trong công hội đều cảm thấy nhìn không thấu y. Y như vậy khiến bọn họ rất không có cảm giác an toàn. Trong suốt quá trình dùng bữa, đoàn trưởng cùng các thành viên cấp cao khác đều thỉnh thoảng đánh giá Phù Khanh, cân nhắc thái độ của y, sợ y trên đường sẽ đổi ý.
–---
Tổng bộ của “ Đệ Ngũ Thệ Ngôn ” là một nơi mang hơi thở của nghệ thuật, vừa nhìn liền biết rất có tiền. Từ nơi làm việc muốn đi đến bãi đỗ xe phải đi qua một hoa viên nhỏ, Phù Khanh đang đi trên hành lang bỗng nhìn thấy một người trông rất quen mắt đang từ xa bước tới.
Đối phương cũng nhìn thấy y.
Thanh niên tóc vàng chửi thề một câu: “ Qua vừa thấy quỷ, nay lại bị ông già gọi về. Nhưng mà thế đéo nào người kia lại ở đây? ”
Người hầu bên cạnh vội vàng nói: “ Nói không chừng là tới xin đoàn trưởng giúp đỡ, “ Đệ Ngũ Thệ Ngôn ” không phải là do hai cha con ngài quản lý sao? ”
Thanh niên tóc vàng mặt lộ ra vẻ hưởng thụ, bước thẳng đến chỗ Phù Khanh, giọng điệu không mấy tốt đẹp: “ Mày tới chỗ này làm gì? ”
Các thành viên cấp cao xung quanh thấy một màn này, sắc mặt đều thay đổi: “ Thiếu gia, đây chính là…”
“ Im mẹ m đi. Nơi này đến lượt mày lên tiếng à? ”
Thanh niên tóc vàng chửi cho đám người kia im lặng, hung tợn nhìn chằm chằm Phù Khanh: “ Việc lần trước tao sẽ không tính toán. Chỉ cần bây giờ mày quỳ xuống gọi tao một tiếng “ cha ” là được… ”
“ Chát chát bốp bốp ”
Đoàn trưởng tự mình ra đón Phù Khanh, vừa lúc nhìn thấy đứa con trai xui xẻo của hắn gây chuyện xấu, tức giận vả rụng răng.
Thanh niên tóc vàng tự nhiên bị vả, ôm mặt, nghi hoặc mà nhìn đoàn trưởng.
Đoàn trưởng lại làm như không thấy hắn, vội quay sang nhìn phản ứng của Phù Khanh. Y nhíu mày, bước chân không nhúc nhích.
Đoàn trưởng nói vội: “ Đại sư, mong cậu tha thứ, đứa con trai trời đánh này nếu có đắc tội với cậu, ta sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, về ta sẽ dạy dỗ lại nó thật tốt. ”
Nói rồi hắn nắm lấy tóc thanh niên tóc vàng, hung hăng ấn đầu hắn xuống, khiến cho hắn khom lưng trước Phù Khanh.
Phù Khanh cười lạnh một tiếng.
Tâm trạng đoàn trưởng trùng xuống.
“ Nếu ngài chưa hết giận, ngài có thể đánh nó. Ngài có thể đánh nó đến khi hả giận thì thôi… ”
“ Không sao, tôi cùng cậu ấy có chút hiểu lầm thôi. ”
Phù Khanh bỗng nhiên ôn hòa nói:
“ Tôi muốn cùng cậu ấy nói chuyện mấy câu. Ngài có thể đi đến bãi đỗ xe trước, lát nữa tôi sẽ đến sau. ”
Đoàn trưởng đi phía trước trừng mắt gắt gao nhìn đứa con trai yêu dấu của mình, ý nói: Chắc mày biết tình huống gần đây của công hội rồi, nếu dám làm cho đại sư tức giận thì mày chết chắc rồi!!! Chuẩn bị đem mặt đưa lên để bị đánh đi thằng ngu..
Tất cả mọi người đều rời đi. Hành lang của hoa viên trong phút chốc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thanh niên tóc vàng vẫn còn ngây ngốc. Hắn thế nào cũng không hiểu, vì cái quái gì mà ngày trước y vẫn còn là một mỹ nhân mềm yếu vô tích sự, còn không mua nổi cả một miếng đất, hôm nay đã biến thành “ đại sư ” trong miệng ông già nhà hắn rồi?
Từ khi hắn sinh ra, cha hắn đã là một người vô cùng có tiếng nói ở khu An Toàn. Vậy nên hắn trước giờ làm việc chưa từng nể nang ai, miệng lưỡi chó chết phun ra toàn lời bậy bạ.
Ánh nắng mặt trời lúc sáng sớm tươi đẹp trong sáng, hắn lại đang giống như tảng băng dưới đáy hồ.
Ánh mặt trời chiếu xuống hành lang, người kia lạnh nhạt âm trầm đứng đó. Khuôn mặt xinh đẹp một nửa bị bóng tối che phủ, ánh mắt quét từ trên xuống dưới người hắn, như muốn đem hắn phanh thây chia năm xẻ bảy ra.
Hắn không tự chủ được mà run rẩy.
Loại sợ hãi này, không ngừng nghiền ép hắn.
Phù Khanh tiến lại gần, khẽ cúi người xuống.
Thanh niên tóc vàng sợ hãi quay đầu nhìn về phía y. Giọng nói run rẩy: “ Xin, xin lỗi. Cậu làm ơn, làm ơn đánh tôi đi. ”
Phù khanh duỗi tay nhẹ ngàng phủi phủi cổ áo, sau đó khẽ vuốt ve mặt mặt hắn, tưởng chừng không hề tức giận.
Hô hấp tên tóc vàng khẽ run rẩy.
Chỉ thấy môi mỏng khẽ nhếch, miệng nói ra một câu quen thuộc: “ Bây giờ muốn tôi đánh cậu? Đáng tiếc… ”
Cổ họng khẽ động, lạnh nhạt nói:
“ Kêu tôi một tiếng daddy cũng vô dụng. ”