“Mạt Mạt, tớ đến nhà ăn đây, mai gặp nha.”

Chu Phàm Phàm ở nội trú, vội vàng đi giành giật slot ăn cơm, vừa dứt lời, người đã biến mất ở sau cánh cửa.

Lâm Dĩ Mạt đeo cặp sách ra khỏi phòng học, khi đi đến bồn hoa, cô chợt dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía một nam sinh đã đi theo mình từ lúc xuống tầng đến giờ: “Cậu có chuyện gì muốn nói sao?”

Nam sinh không ngờ là mình bị phát hiện, xoay người định chạy, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Lâm Dĩ Mạt thì bước lên 2 bước, không đầu không đuôi bắt đầu tự giới thiệu mình: “Tôi học lớp số 5, tên là Lưu Hằng, 16 tuổi, cao 1m71, nặng 70kg… Cậu đã đọc lá thư kia chưa?”

Lâm Dĩ Mạt: “?”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

À, đã biết nguồn gốc của bức thư tình.

“Xin lỗi.” Cô không nói thư tình đã bị Chu Phàm Phàm xé ném vào thùng rác, thái độ ôn hòa: “Chúng ta đều là học sinh cấp 3, nên tập trung vào việc học.”

Nam sinh nhìn chằm chằm vào Lâm Dĩ Mạt, cố chấp hỏi: “Cậu đã đọc chưa?”

Lâm Dĩ Mạt hơi cau mày, không lên tiếng, Lưu Hằng lại nói: “Tôi đã nghiêm túc viết tận mấy tiếng đồng hồ, tại sao cậu không xem chứ? Cậu coi thường tôi hả?”

Lâm Dĩ Mạt: “…”

Cô đang nghĩ liệu có phải là do bản thân quá dịu dàng rồi hay không.

Lưu Hằng tiến thêm một bước nữa.

“Tôi biết cậu học giỏi, tôi học cũng không kém, xếp hạng trên 20 trong lớp, chỉ cần tôi cố gắng nhiều hơn, giữa chúng ta sẽ không còn sự chênh lệch nào nữa nhanh thôi.”

“Lớn lên xinh đẹp, học hành giỏi giang thì có thể không để ý đến tấm lòng của người khác sao? Ít ra cũng phải nhìn chút xem tôi viết gì chứ! Tại sao cậu không đọc!”

Nam sinh bị ánh mắt cao cao tại thượng của Lâm Dĩ Mạt đâm thủng, giơ tay trái lên muốn tóm lấy cô.

Lần cuối Lâm Dĩ Mạt ra tay là ngày Lâm Tự Thu trở lại —— Thẩm Sùng Hoa sai bốn người áo đen bắt cô, sau đó, đội trưởng Hồ tiếc nuối mà nói với Lâm Dĩ Mạt rằng không tra được là ai thuê bọn họ. Hồi đó người Thẩm gia đã bị Lâm Tự Thu “tiễn” vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nên Lâm Dĩ Mạt còn an ủi ngược lại đội trưởng Hồ.

Hiếm khi mới có dịp đánh người, cô cảm thấy khá bình tĩnh.

Lâm Dĩ Mạt cười với Lưu Hằng một cái.

Nam sinh nhìn đến mức ngớ người, còn chưa kịp phản ứng, trên cổ tay đã xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, ngay sau đó bị một lực mạnh đánh tới, cậu ta cảm giác mình đã trực tiếp bị quăng xuống nền đất, tay trái không ngừng run rẩy.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong nháy mắt.

Lưu Hằng ngây ngốc nhìn Lâm Dĩ Mạt – người đang nhìn từ trên cao xuống.

“Ngại quá, tôi lỡ tay.” Lâm Dĩ Mạt vỗ vỗ tay, đôi mắt cong lên: “Cậu nên về nhà soi gương, cẩn thận quan sát, ghi lại khoảng cách 2 bên mặt nhé.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Lưu Hằng tức giận đến tái mặt, dĩ nhiên cậu ta hiểu được Lâm Dĩ Mạt đang ngầm châm chọc mặt mình quá lớn!

Lưu Hằng nhìn tay trái đỏ bừng vì đau rát.

Mấy chỗ vừa “ôm hôn” mặt đất cũng đau!

Sao sức lực của Lâm Dĩ Mạt lại lớn như vậy!

Cậu ta hậm hực đứng dậy, lúc này, có tiếng động phát ra bên cạnh bồn hoa, một bóng người đi ra.

“Giang Tự!” Lưu Hằng chỉ nhìn một cái đã nhận ra, sự xấu hổ lúng túng khiến cậu ta tức giận gào lên: “Cậu đứng đó nãy giờ hả? Cậu thấy hết những gì vừa xảy ra đúng không?!”

Giang Tự đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ lười biếng nhàn nhã, liếc nhìn người đối diện một cái, gật đầu.

Mặt Lưu Hằng tối sầm.

Giang Tự xoay xoay điện thoại, nói: “Tôi vừa mới thấy một cậu chuyện cười, một con con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cố mấy cũng không ăn được, cuối cùng chỉ có thể vô dụng tự làm mình tức chết, cậu nói xem có mắc cười không nào.”

Lưu Hằng nắm chặt nắm đấm, để lại một câu “Cậu chờ đó cho tôi” rồi xoay người chạy.

Giang Tự nhún nhún vai, tầm mắt rơi xuống mặt đất, tính toán khoảng cách Lâm Dĩ Mạt ném Lưu Hằng đi, hơi nhướng mày, đi về hướng mà cô rời đi.

Lâm Tự Thu không vội rời khỏi phòng làm việc.

Thì ra học sinh đưa thư tình cho cục cưng tên Lưu Hằng, bị con bé từ chối còn thẹn quá thành giận.

Thằng ranh con đó xấu xí đến mức làm người ta gai mắt, trông y chang một quả bí đao lớn, lấy tự tin ở đâu ra mà theo đuổi cục cưng chứ!

Đứa nhỏ tên Giang Tự kia thì không tệ.

Nghĩ đến cục cưng nói rằng không thể quá chú ý đến con bé, Lâm Tự Thu liền thu hồi thần thức rồi đi tìm chủ nhiệm lớp số 5.

“Đến bao giờ anh mới thả tôi ra ngoài?” Trong tinh thần giới, Lâm 23 quay về trạng thái bình thường, cho dù là thần thái hay hành động thì cũng y hệt Lâm Tự Thu.

Lâm Tự Thu: “Đây là trường học, về nhà rồi nói sau.”

Nghe câu trả lời qua loa lấy lệ của hắn, Lâm 23 cười nhạt.

Anh dám khẳng định, bản thân trong tương lai vốn không định thả mình ra ngoài.

Đối với Lâm Tự Thu mà nói, Lâm 3 tuổi và Lâm 13 không phải mối đe doạ —— cả hai không thể lay động địa vị của hắn trước mặt con gái.

Nhưng Lâm 23 thì khác.

Họ đều là người lớn.

Điểm khác biệt duy nhất là, anh không có ký ức về tương lai.

Nhưng đối với cục cưng mà nói, bọn họ đều là Lâm Tự Thu, một khi xuất hiện hai bản trưởng thành, ắt sẽ phải đối mặt với một vấn đề: Bé cưng thích người nào hơn?

Ngay khi Lâm 23 mới trở về, anh đã muốn giết Lâm 3 tuổi và Lâm 13.

Lâm Tự Thu sẽ không giết mình, chỉ nhốt mình ở tinh thần giới, khiến mình vĩnh viễn không được thấy cục cưng.

Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng Lâm 23 cũng thừa hiểu chênh lệch thực lực giữa anh và Lâm Tự Thu lớn cỡ nào.

Bây giờ chỉ có tỉnh táo lại và nghĩ cách rời khỏi tinh thần giới, hoặc là để con gái biết đến sự tồn tại của mình.

Lâm 23 cũng biết chuyện của Lưu Hằng —— Lâm Tự Thu rất hào phóng chia sẻ điều đó với anh.

“Tìm chủ nhiệm lớp có ích gì, trực tiếp tìm thằng nhãi dám mơ ước cục cưng đánh một trận đi.” Lâm 23 thờ ơ nói: “Không thể giết người, chẳng lẽ không thể đánh người sao?”

Lâm Tự Thu giáo dục chính mình: “Về Trái Đất rồi, mọi việc phải dùng cách của người bình thường để giải quyết, cứ đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì.”

Lâm 23 ghê tởm đến mức mắc ói, dạ dày cuồn cuộn, anh nhẹ nhàng “A” một tiếng, cười dịu dàng: “Tôi thật là tò mò, anh dùng cái gì để sinh tồn ở Linh Nguyên đại lục vậy? Dùng lương thiện à?”

Lâm Tự Thu tự động ngó lơ sự châm chọc của Lâm 23, chậm rãi nói: “Nói thật là nhờ vào may mắn, nhiều lần gặp kỳ ngộ đấy. Lúc mới tới Linh Nguyên đại lục đã tiến vào Ma ổ, đó không phải là kỳ ngộ đầu tiên sao?”

Nhắc tới Ma ổ, trong mắt Lâm 23 ẩn chứa hắc khí, nhàn nhạt nói: “Nghĩ cũng thoáng quá ha.”

Lâm Tự Thu thở dài, giọng điệu này… Muốn Lâm 23 thoát khỏi tâm ma do Ma ổ gây ra chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.

Giáo viên chủ nhiệm lớp số 5 là một người đàn ông trung niên với cái bụng bia tròn trịa như ông Địa. Sau khi tan học, các thầy cô giáo cùng nhau đi ăn trưa, trong đó có giáo viên Toán mới đến – Lâm Tự Thu. Người đẹp thì có đi đâu cũng dễ dàng trở thành tâm điểm của sự chú ý, chưa được bao lâu đã có giáo viên lớn tuổi hỏi Lâm Tự Thu bao nhiêu tuổi, đã kết hôn chưa, v…v.

Sau đó, họ biết được thầy Lâm này 33 tuổi, không kết hôn nhưng có một đứa con gái. Các cô giáo trẻ chưa lập gia đình bày tỏ tiếc nuối, không kết hôn lại có con gái, chỉ điểm này thôi cũng đủ để cho người khác suy đoán lung tung.

Các thầy giáo khác thì cảm khái rất nhiều, đều là U40 mà sao cứ đứng chung với Lâm Tự Thu là bọn họ như người của 2 thế hệ vậy!

Ngoại hình đúng là thứ có thể làm lu mờ luôn cả tuổi tác!

Chủ nhiệm lớp số 5 – thầy Tôn còn đau đớn hơn, thầy chỉ lớn hơn Lâm Tự Thu có 2 tuổi, năm nay 35, nhưng nhìn ngoại hình như thể 53 vậy, cho nên thầy rất không muốn gặp Lâm Tự Thu, chỉ cần nhìn mặt đối phương là có thể thấy ông trời tàn nhẫn với mình thế nào.

Kết quả người ta chủ động tìm tới rồi.

Thầy Tôn cố gượng cười: “Có chuyện gì sao thầy Lâm?”

“Thầy Tôn, tôi mới tới, còn rất nhiều chuyện trong trường chưa quen thuộc lắm, nhưng mà trường chúng ta cấm yêu sớm đúng không?” Lâm Tự Thu dùng thái độ ham học để hỏi.

“Đúng vậy.” Thầy Tôn lập tức gật đầu, “Không chỉ Tam Trung, tất cả các trường đều cấm yêu sớm. Mỗi lần mở họp, hiệu trưởng cũng nhấn mạnh, chúng ta làm giáo viên, nhất định phải nghiêm khắc với chuyện này. 3 năm cấp 3 là quan trọng nhất, tuyệt đối không thể để bọn trẻ vì yêu sớm mà trễ nải học tập, trễ nải tương lai.”

Thầy Lâm này định nói cái gì vậy?

“Thầy Tôn nói rất đúng, tôi hiểu rồi. Đã như vậy, vì học sinh, tôi đây đành làm người xấu thôi.” Lâm Tự Thu nói: “Tôi vừa nhìn thấy học sinh tên Lưu Hằng trong lớp anh chặn đường một bạn nữ và đưa một bức thư màu hồng. Em ấy không chỉ ép bạn nữ kia xem mà sau khi con gái nhà người ta từ chối còn động tay động chân lôi kéo, thật sự không ổn lắm, tôi lo lắng…”

Lâm Tự Thu còn chưa nói xong, có vẻ thầy Tôn đã hiểu được chuyện gì xảy ra, sắc mặt rất khó coi, thuận miệng mà ngắt lời hắn: “Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ xử lý!”

Yêu sớm có liên quan đến tác phong làm việc, chủ nhiệm lớp cũng phải chịu một phần trách nhiệm, mới đầu năm lớp 10 đã xuất hiện dấu hiệu này, thầy cũng không muốn mình bị nêu tên trong cuộc họp Hội đồng.

Viết thư tình thì thôi đi, còn ép buộc với động tay động chân. Đây chẳng phải ở mức độ “không ổn” nữa, mà là loại “tồi tệ”.

Ý cười trong mắt Lâm Tự Thu càng thêm sâu: “Vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Dạy dỗ Lưu Hằng xong, tâm trạng Lâm Dĩ Mạt vẫn không tốt lắm, tan học gặp phải loại chuyện này đã đủ phiền lòng rồi, cô càng đi càng cảm thấy vừa nãy mình ra tay quá nhẹ.

Tiếng bước chân sau lưng khiến Lâm Dĩ Mạt cau mày khó chịu.

Vẫn chưa từ bỏ ý định ư?

Cô giật giật ngón tay.

“Lâm Dĩ Mạt.”

“…”

Lâm Dĩ Mạt thả lỏng tay ra, nhìn thiếu niên đang đến gần mình, trong mắt lộ ra nghi ngờ: “Giang Tự?”

Giang Tự cũng ở nội trú, đáng lẽ giờ này cậu ấy phải ở nhà ăn chứ?

“Có chuyện gì sao?”

Có so sánh mới phát hiện, Giang Tự quả thật rất đẹp, Lâm Dĩ Mạt hơi ngẩng đầu, lễ phép nhìn thẳng mặt đối phương, tiện thể gột rửa đôi mắt của mình.

Giang Tự tùy ý nói: “Ngày mai câu lạc bộ bóng rổ có tổ chức hoạt động vật tay, cậu cũng tới tham gia đi.”

Để học sinh không chỉ biết cắm đầu vào sách vở và cảm thấy thoải mái hơn sau những giờ học căng thẳng, nhà trường đã thành lập các loại CLB. Lúc ấy Lâm Dĩ Mạt định tham gia CLB tiếng Anh, kết quả hệ thống phân phát nhiệm vụ, kêu cô đăng ký vào CLB bóng rổ.

Giống như vẽ tranh, Lâm Dĩ Mạt chẳng có tí kiến thức cơ sở gì về bóng rổ, chỉ biết quả bóng rổ trông như thế nào thôi, còn quy tắc chơi là gì thì hoàn toàn không biết.

Ít ra vẽ tranh còn có thể nuôi dưỡng tế bào nghệ thuật, bóng rổ có thể làm gì? Chẳng lẽ sau này cô phải làm lực sĩ thể thao à:)?

Lâm Dĩ Mạt hỏi hệ thống rằng tại sao phải vào CLB bóng rổ, hệ thống lại không trả lời.

Sau khi cô vào đó, hệ thống cũng không phân phát nhiệm vụ có liên quan, mà Lâm Dĩ Mạt không biết chơi bóng rổ, thế nên thuận lý thành chương mà trở thành nhân viên hậu cần, phụ trách dọn dẹp và vệ sinh bóng rổ.

Nghe Giang Tự nói cô mới nhớ ra, đối phương cũng vào câu lạc bộ bóng rổ.

Vấn đề là, vật tay rất hao phí sức lực, có khi còn là hoạt động dành cho nam sinh, tại sao cậu ấy lại đề nghị một nữ sinh như cô tới tham gia?

“Lực tay cậu rất lớn mà, nếu đứng nhất sẽ không phải quét dọn trong 1 tháng, không muốn thử chút sao?” Khoé miệng Giang Tự cong lên, cười như không cười.

Nói xong, thấy hàng mi đen như lông quạ của thiếu nữ nhanh chóng chớp hai cái.

Lâm Dĩ Mạt hỏi: “Hoạt động bắt đầu lúc nào?”

Giang Tự: “Buổi trưa sau giờ học.”

Thiếu niên quay người đi về hướng khác.

Lâm Dĩ Mạt thu hồi ánh mắt, cử động cổ tay.

Vật tay cần lực tay lớn, cái này thật đúng là điểm mạnh của mình.

Phần thưởng là 1 tháng không cần quét dọn vệ sinh, mình thích.

Khoan đã…

Sao Giang Tự biết mình có sức lực lớn??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play