Mọi người bắt đầu nhận ra nguy hiểm nên bỏ chạy khiến cho sân tập trở nên hỗn loạn, Thức Lý liền bảo vệ Văn Anh và đưa các bạn của y ra xa khỏi đám đông. Lúc này Tào Hán đã xuất hiện, y cùng với Diệp lão sư khống chế gã họ Triệu.
Kỳ lạ là hắn vô cùng mạnh mẽ dường như không biết đau là gì, Diệp lão sư và Tào Hán lại không thể ra tay với người của sứ giả nên càng khó để kìm hãm hắn. Bỗng nhiên gã ấy giống như người bị trúng tà đang hung hãn chợt ngã gục xuống bất tỉnh.
Bọn họ đưa cả hai đến chỗ của Từ lão sư để trị thương, tuy nhiên Từ lão sư bận đi hái thuốc một lúc sau mới về.
- ------------------
Hai ngày kế tiếp, đoàn sứ giả và quân lính triều đình đã rời khỏi Tam Diện. Chuyện xảy ra hôm tỉ thí khiến cho Đại học sĩ không mấy vừa lòng, nhưng suy cho cùng lỗi là xuất phát từ sứ giả Tây Vực. Hàng trăm con mắt lúc đó đều nhìn thấy nên dù có muốn ông ta cũng không cách nào trách phạt Trần lão sư được.
Sức khỏe của Hạo Phi và tên họ Triệu cũng dần ổn định, gã Duy Ngô Nhĩ đó hoàn toàn không còn nhớ một chút ký ức gì về trận đấu hôm đó, chẳng biết là thật hay giả. Chỉ biết là bọn họ muốn ở lại thêm mấy ngày để dưỡng bệnh.
Ngoài bọn họ ra thì anh chàng người Pháp William cũng ở lại, thật ra lần này ngoài sứ mệnh làm cầu nối giữa hai nước, anh ta còn phải học hỏi và truyền bá văn hóa của hai bên. Vừa sáng tinh mơ Tiểu Linh đã theo lời cửu cửu đưa Văn Anh đến gặp cha mình và William.
Hóa ra anh ta đã đưa ra một đề xuất: Buổi sáng sẽ cùng với các thư sinh lên dự lớp, buổi chiều trong tuần sẽ dành ra hai ngày mở lớp tiếng Pháp. Được cửu cửu thông qua, anh ta lại chỉ định Văn Anh làm người phiên dịch và trợ giảng cho mình, vì vốn dĩ đã được diện kiến qua trình tiếng Pháp của cậu. Đương nhiên là cậu cũng rất tán thưởng ý kiến đó.
Lớp tiếng Pháp đã mở hai ngày nhưng chẳng ai thèm đăng ký học ngoại trừ nhóm của Văn Anh, kể cả cái gã Lý Thức đó, y một mực cho rằng học ngoại ngữ là không cần thiết. Văn Anh thừa biết chẳng qua do y làm biếng thôi, thật thiển cận.
- Không được rồi, chúng ta phải nghĩ cách gì đó. Làm sao để thu hút nhiều người đến học đây? - Văn Anh chán chường nói.
- Viết thư chiêu sinh thì cũng viết rồi, các giáo sư cũng đã giúp quảng bá, Viện Trù còn hỗ trợ trức ăn nhẹ, còn cách nào mình chưa thử qua chứ - Tử Hoa cảm thán.
- Hay là nhờ Minh Nguyệt giúp đỡ, có cô ấy chắc sẽ thu hút được mấy người kia! - Tử Kỳ gợi ý.
- Nếu cô ta đến đây thì ta không đi học nữa! - Tiểu Linh giận dỗi nói.
- Biểu tỷ đừng nóng. Ta nghĩ cách này không hay, họ sẽ chỉ lo ngắm Minh Nguyệt chứ không quan tâm chúng ta giảng gì đâu! - Văn Anh nói.
- Đúng vậy, tôi đồng ý với Văn Anh! - Tử Hoa giơ tay lên ủng hộ.
Cả bọn lại chống cằm suy nghĩ, William chỉ ở đây hơn một tháng nếu lớp học này không có ai đến xem như chuyến đi này thật thất bại. Một chốc sau anh chàng ngoại quốc liền nảy ra ý kiến:
- Này, mọi người có thích âm nhạc không? Hay là chúng ta mở một vũ hội để chiêu sinh?
- Ý kiến này hay đấy, bọn họ rất thích náo nhiệt. Hay là góp thêm một màn khiêu vũ nữa? - Văn Anh hào hứng nói.
- Hóa ra cậu cũng biết bộ môn khiêu vũ ở nước chúng tôi à?
- Đương nhiên rồi.
- Nhưng khiêu vũ là gì thế? - Cả ba người còn lại đồng thanh hỏi.
- Chúng ta làm thử cho họ xem - William đề nghị với Văn Anh.
Anh ta lấy ra một hộp nhạc, thứ đồ chơi hôm trước đã từng dùng trong màn ảo thuật, vặn tay nắm mấy vòng, chiếc hộp liền phát ra một đoạn nhạc vui nhộn. Tiếp đó William đứng dậy một tay chắp sau lưng tay còn lại đưa về phía Văn Anh nghiêng mình mời mọc. Cậu cũng đáp lại nắm lấy tay y rồi đứng dậy, hai người lại lần nữa chào nhau.
Tiếp đó, cả hai sát gần lại không khoảng cách, Văn Anh đặt một tay lên vai William, anh ta cũng đặt một tay lên eo cậu. Tay còn lại bọn họ đan vào nhau, những khán giả bên dưới mắt chữ O mồm chữ A vì lần đầu thấy kiểu múa "thân mật" như vậy. Không dừng ở đó cả hai di chuyển rất nhịp nhàng, người tiến người lui. Cả hai đều bước mà không cần nhìn khiến mọi người cứ sợ bọn họ sẽ dẫm lên nhau, ai ngờ William và Văn Anh lại phối hợp rất ăn ý.
Điệu nhạc càng lúc càng nhanh hơn, kết thúc bằng một màn xoay vòng điệu nghệ của Văn Anh và cú đỡ rất "đúng lúc" của William, mọi người ngồi dưới chỉ còn biết vỗ tay trầm trồ tán thưởng.
- Này, tỷ cũng muốn học, làm như thế nào, mau chỉ tỷ với... - Tiểu Linh nhìn thấy thứ mới lạ thì không thể kiềm chế sự ham vui của mình, tỷ ấy liền chạy đến chỗ Văn Anh kéo tay cậu đòi học.
- Mặc dù chưa từng thấy qua kiểu múa này bao giờ, nhưng xem ra rất là thú vị! - Tử Kỳ nhận xét.
- Hay là chúng ta làm một màn khiêu vũ tập thể? - Văn Anh đề xuất.
- Nếu vậy thì không khí phải có một chút gì đó tạo cảm giác quý tộc, như có thêm tiệc trà, và bánh ngọt! - William thêm vào.
- Nếu thế hai chúng tôi sẽ lo chuẩn bị trà và bánh! - Tử Kỳ xung phong, Tử Hoa cũng đồng tình.
- Việc này giao cho huynh hợp lý đó, ông chủ Chu! Về trang phục thì...
- ...Trang phục tôi có mang theo ba nam, ba nữ! - William tiếp lời Văn Anh.
- Vậy thì tốt rồi, ta và Tiểu Linh sẽ lo phần trang trí sân khấu. Tuy nhiên tất cả phải tham gia múa mới được!
- Cái này thì tôi không chắc mình làm tốt... - Tử Kỳ ủ rũ nói!
- Không chắc cũng phải thử, chúng ta có bốn ngày tập luyện lận mà, cố lên! - Tử Hoa thuyết phục huynh trưởng, muội ấy quả không hổ là năng lượng của nhóm.
- Việc trà nước, trang trí và vũ đoàn xem như đã ổn rồi. Vấn đề là... - William ngập ngừng, tay vò vò mái tóc dày màu nâu sáng của mình.
- Vấn đề gì, anh cứ nói đi! - Văn Anh tò mò.
- Vấn đề là âm nhạc, không biết ai có thể chơi xuyên suốt buổi tiệc, mà các loại nhạc cụ tây phương tôi mang đến cũng không dễ gì sử dụng.
Cả bọn nhìn nhau khó xử, quả thật đây là vấn đề khá nan giải. Trời cũng đã chập tối rồi, bọn họ đành chia tay nhau về phòng. Trước khi đi Văn Anh cố gắng an ủi mọi người.
- Đừng lo, ta sẽ sớm nghĩ ra được cách thôi mà.
- -------------------------
Lý Thức vươn vai ngáp một cái thật to sau khi bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc. Y vừa bước ra khỏi cửa thì đã đụng mặt Văn Anh, hai tay cậu đang bưng đĩa sủi cảo, nhìn thấy y liền mừng rỡ nói:
- Nghe nói ngươi ngán đồ ăn ở Viện Trù rồi? Có muốn thay đổi khẩu vị hay không?
Cả hai cùng ngồi lại ở chiếc bàn ngoài sân, Lý Thức gắp một miếng to cho vô miệng. Văn Anh chỉ đợi có thế liền hỏi xem y thấy món mình làm thế nào với vẻ mặt đầy hy vọng. Lý Thức vừa dè chừng thái độ kỳ lạ của Văn Anh vừa nhận xét:
- Ban đầu còn định bảo rằng mùi vị quá bình thường, nhưng vì ngươi tự tay làm cho ta nên đành ráng ăn hết vậy.
- Không ngon thì thôi, không ai ép! - Văn Anh liền thay đổi ngay thái độ rút đĩa sủi cảo về phía mình.
- Ây! Trời đánh còn tránh bữa ăn... - Y giằng chiếc đĩa lại, vừa nhai ngồm ngoàm vừa hỏi - Sao tự nhiên có nhã ý mời ta vậy?
- Để cám ơn ngươi chuyện hôm trước! Uhm... - Cậu ngập ngừng lựa lời nhờ vả y.
- Chứ không phải định nhờ ta chuyện gì à?
Lý Thức giống như có thuật đọc suy nghĩ, cậu chưa kịp nói gì đã bị y nhìn ra rồi! Đúng là không thể xem thường tài phán đoán của gã họ Lý này, cậu đành kể hết cho y nghe về kế hoạch chiêu sinh của lớp tiếng Pháp.
- Kể cho ta nghe thì làm được gì?
- Ta biết, gia đình ngươi xem như cũng có chút bề thế! Nếu được hãy giúp ta tìm người chơi ban nhạc đi! Van xin ngươi đó! - Cậu tỏ ra vô cùng thành ý.
- Vì gã ngoại quốc đó mà van xin ta? Rốt cuộc ngươi với hắn có quan hệ mờ ám gì vậy?
- Ý ngươi là sao chứ? Cửu cửu nhờ ta giúp William, ta và y quang minh chính đại có gì mà mờ ám. Vì đã hết cách nên mới nhờ tới ngươi, không giúp thì thôi đừng có đoán mò bậy bạ.
Văn Anh giận lẫy đứng dậy bỏ đi, Lý Thức sợ quá bèn chạy theo giữ cậu lại.
- Thôi được rồi, ta nhờ Tào Hán đưa thư đến phủ Tư Đồ ngay đây. Đừng hở một chút là nổi nóng như thế!
Biết ngay chỉ cần cậu làm căng hơn thể nào hắn cũng xuống nước, Văn Anh cố che giấu sự khoái chí, liền quay lại bảo y:
- Càng nhanh càng tốt!
- Một đĩa sủi cảo chỉ có thể đảm bảo có người cho ngươi, còn nhanh hay không xem ngươi có chịu hứa... - Y đưa tay lên miệng giả vờ ho.