Văn Anh hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh cậu đếm nhẩm..."1...2...3" rồi ngay tập tức chạy một mạch ra sân sau, mặc cho phía sau bọn chúng hô hoán đuổi theo.

Ngay từ lúc gặp các cô nương ấy Tào Hán đã cảm thấy chút kỳ lạ, mặc dù tình huống này không nằm trong dự kiến nhưng y cũng nhanh trí rút mấy chiếc đũa làm ám khí phóng vào chân bọn gia sai. Bọn chúng ngã nháo nhào ra nền đất rồi cuống cuồng đứng dậy, chưa gì lại bị các tiểu nhị chặn lại vì gây rối, thế thôi cũng đủ thời gian cho Văn Anh chạy trốn.

Chạy qua khoảng sân, Văn Anh quay lại nhìn xem bọn chúng đuổi kịp không. Tuy chưa thấy ai, nhưng từ xa vẫn nghe âm thanh cực kỳ hỗn loạn. Cậu vội chạy đến cửa sau của tửu lầu, thật không may cửa đã bị khóa chặt, Văn Anh đành liều chạy đến dãy nhà tắm, cậu mở cửa 1 căn phòng rồi trốn vào đấy.

Văn Anh cảm thấy nhiệt độ căn phòng này nóng hơn bình thường, sàn nhà thì loang lỗ nước. Hơi nóng bốc lên nghi ngút sau tấm bình phong lớn chắn ngang giữa phòng, trên đó là một bộ y phục nằm vắt vẻo. Có tiếng hát ngân nga phát ra sau tấm bình phong ấy, căn phòng này xem ra đang trong tình trạng "occupé"rồi (*Trong tiếng Pháp nghĩa là đang có người dùng*)

Văn Anh lặng lẽ rón rén quay trở ra, cố hết sức để không gây tiếng động. Nhưng vừa hé cửa đã nhìn thấy bọn gia sai chạy đến, "Không xong rồi, bọn chúng tìm đến rồi!". Cậu ngay lập tức đóng cửa, vừa quay lưng lại thì Lý Thức đang đứng trước mặt nhìn cậu chằm chằm, trên người y chỉ quấn độc mỗi chiếc khăn tắm che nửa thân dưới. 

- Cô nương làm gì ở đây thế? - Y tỏ ra khó hiểu

- Suỵt! - Văn Anh ra hiệu cho y im lặng.

- Hình như phòng này có người! - Những bóng đen bên ngoài lù lù tiến tới.

Văn Anh vội nắm tay Lý Thức lôi nhanh ra phía sau, y vẫn chưa rõ đầu đuôi là chuyện gì. Sàn nhà vốn dĩ đã trơn trợt  Văn Anh lại hấp tấp không cẩn thận mà trượt chân. Rất may Lý Thức nhanh tay ôm chầm eo cậu. "Rầm!" đúng lúc đó cửa phòng bị đạp tung ra...

- ------------------------------------------

Khoảnh khắc đỡ lấy "Tiết cô nương", Lý Thức có thể nhìn ngắm dung nhan nàng một cách rất gần. Y đã gặp qua không ít cung tần mỹ nữ nhưng cô nương thế này quả là lần đầu mới gặp. 

Làn da "nàng ta" trắng như sứ, ngũ quan tinh tế, đôi mắt to tròn, sống mũi cao, đôi môi căng mọng, tổng thể khuôn mặt thật thanh tú. Mặt dù gương mặt Văn Anh không điểm tô một chút son phấn nào nhưng vẫn cực chất.

Trong nhà tắm, trai đơn gái chiếc thế này, một bên là nam nhân lãng tử, một bên là giai nhân e ấp ngọt ngào, lâu thêm một chút nữa chuyện gì sẽ xảy ra đây? Tiếc là nó xảy ra không được đúng lúc cho lắm.

- Cái...cái quái gì thế này? - Tên gia sai thô lỗ đạp tung cánh cửa bước vào, hắn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì xấu hổ đến mức muốn độn thổ.

- Các lão đại không phải đã uống say rồi chứ? Làm nương tử của ta sợ mất hồn rồi nè - Lý Thức nhanh nhảu ca thán. Văn Anh nép sát vào y để bọn chúng không nhìn thấy mặt cậu.

- Nương...nương tử của ngươi à?

- Chứ chẳng lẽ của ông? - Y cao giọng đay nghiến khiến cậu suýt bật cười thành tiếng

- Xin lỗi! ta nhìn nhầm! - Hắn đỏ mặt đóng sầm cửa lại, ra hiệu cho đám còn lại rời đi.

- Lão đại, sao chúng ta phải đuổi theo 1 cô nương vậy, chúng ta đang tìm công tử mà? - Một tên đi sau hắn thắc mắc.

- Vì ta thấy cô ta hành động kỳ quặc thôi!

- Tôi còn tưởng bà nhà lão đại bỏ theo trai nữa chứ - Một trong số những tên còn lại lên tiếng

- Bốp! Điên à?  - Hắn trút giận lên tên đàn em.

Bọn chúng đi rồi Văn Anh mới thở phào nhẹ nhỏm. Chợt nhớ ra mình vẫn còn trong vòng tay Lý Thức, cậu giật mình vội đẩy y ra đứng thẳng dậy.

- Ngươi mặc đồ vào đi đã! - Cậu xấu hổ

- À...ta xin lỗi! - Y huơ tay lấy bộ y phục, miệng thì cười, mắt vẫn không rời khỏi Văn Anh.

Bộ y phục rơi xuống sàn, Lý Thức liền cúi xuống nhặt, chiếc khăn tắm chợt bung ra để lộ những gì không nên lộ. Nhìn thấy tấm thân lõa lồ của y, Văn Anh không khỏi hoảng hốt hét lên bỏ chạy một mạch về phòng. Tào Hán vừa bước đến cửa cũng bị dọa một phen thất thần.

- ----------------------------------

Lý Thức túm lấy chiếc khăn che lại rồi hớt hãi chạy theo cậu nhưng đã bị Tào Hán cản lại.

- Công tử, xảy ra chuyện gì thế? - Tào Hán lo lắng

- Ngươi tránh ra nhanh. Tiết cô nương, xin đừng hiểu lầm! - Y bất lực gọi theo

- Công tử, đám người ban nãy có làm gì người không?

- Họ có thể làm gì ta được chứ? - Y nói rồi ôm lấy khung cửa đập đầu bôm bốp vào đấy - Hỏng rồi, cơ hội tốt như vậy lại bị ta làm hỏng rồi!

Táo Hán ngây người ra, y chẳng thể hiểu nổi công tử của mình nữa.

- Ô có trái quýt ở đâu nằm dưới sàn thế này? Lý Thức khựng lại nhặt trái quýt lên phủi phủi rồi lột vỏ ra, tách múi bỏ vào miệng - Uhm, hơi ấm, lẽ nào là do trong này nóng quá.

- Công tử, người đừng ăn những thứ không rõ nguồn gốc vậy nữa được không? Chẳng may nó có độc thì...

- Ngươi đa nghi quá rồi đó, rất ngon ăn thử đi - Hắn ném trái quýt ăn dang dở về phía Tào Hán rồi ung dung đi về phòng.

Tào Hán chụp lấy nó đưa lên mũi ngửi, sau đó y liền nhăn nhó ném nó đi. Văn Anh chạy đến phòng mình vừa hay Tiểu Nặc đang bước ra, em ấy chưa kịp mừng rỡ vì nhìn thấy cậu chủ thì đã bị Văn Anh đẩy ngược trở vào phòng, đóng chặt cửa.

- Thiếu gia nãy giờ người đi đâu vậy?

- Chính ta phải hỏi em câu đó mới đúng, em có biết ban nãy có người tìm đến đây rồi không? Hình như là gia sai của cha ta, ta còn tưởng em bị họ bắt đi rồi chớ!

- Thật sao? Người của lão gia tìm đến rồi? Làm sao họ biết chúng ta ở đây?

- Em hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Nhanh lên, chúng ta mau thu dọn hành lý rồi khỏi đây thôi - Cậu vừa nói vừa mở tủ tìm tay nải.

- Thiếu gia...Chúng ta không thể đi nếu như không có ngân lượng! - Tiểu Nặc mếu máo

- Gì chứ? Tiền của ta đâu, cả quần áo nữa? - Văn Anh khẩn trương hỏi

- Lúc đó gấp quá em không mang theo quần áo, còn tiền của thiếu gia chính em giữ, nhưng sáng nay...sáng nay...

- Nói nhanh xem, sáng nay thế nào?

- Sáng nay em ra chợ định mua chút đồ nhưng chẳng may bị mất...- Tiểu Nặc lén nhìn phản ứng của Văn Anh rồi phân bua - Em có đi tìm, tìm khắp các ngóc ngách nhưng không thấy, có lẽ nó bị trộm mất rồi.

- Em...em... - Văn Anh tức đến không nói nên lời

- Hay chúng ta cứ ăn bám 2 tên kia ngày nào hay ngày đấy được không thiếu gia?

- Không được! ta không muốn liên quan đến họ thêm một giây phút nào nữa hết - Văn Anh nổi giận.

- Thiếu gia em nghĩ ra rồi! - Tiểu Nặc búng tay một cái - Hay là chúng ta mượn đỡ tiền của họ vậy!

- Tiểu Nặc, cách trơ trẽn như vậy mà em cũng nghĩ ra sao? Em định sang mượn tiền họ thật à? Em nghĩ họ sẽ tin chúng ta sao?

- Không phải em, mà là thiếu gia đó!

- Ta à? - Văn Anh mắt chữ O, mồm chữ A hỏi lại.

Tiểu Nặc ngó qua ngó lại yên tâm không có ai nghe lén câu chuyện, rồi em ấy mới ghé sát tai Văn Anh bàn kế:

- Thiếu gia không giỏi ăn nói nên hãy giao cho em đánh lạc hướng bọn họ, cậu chỉ cần lẻn vào phòng họ "mượn" 1 ít tiền. Đấy, không cần hỏi làm gì!

- À...- Văn Anh ra chiều thông suốt nhìn Tiểu Nặc gật gù mỉm cười, em ấy cũng cười đắc ý. Bất ngờ cậu nhéo lấy tai em ấy - Vậy khác nào bảo ta ăn trộm?

- Aaa! - Tiểu Nặc nhăn nhó

- 2 vị tiểu thư, công tử nhà tôi mời các cô xuống dùng bữa xế! - Tào Hán đứng bên ngoài gọi

Tiểu Nặc trỏ trỏ về phía cửa, Văn Anh buông em ấy ra rồi đáp lại y:

- Cám ơn huynh, bọn ta ra ngay đây!

Tiểu Nặc khều lấy Văn Anh thỏ thẻ: "Thiếu gia, nhớ làm theo như kế hoạch!"

Văn Anh tỏ thái độ không muốn hợp tác, tự nhủ đường đường là thiếu gia nhà họ Tiết sao có thể làm chuyện mất mặt như vậy? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chuyện ở nhà tắm vừa rồi cũng  khiến cậu chẳng còn mặt mũi nào để nhìn 2 tên đó, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi đây.

- ------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play