Về chuyện phanh xe không ăn kia, cục cảnh sát địa phương rốt cuộc cũng đã điều tra ra kết quả, là có người bên ngoài động tay động chân vào.
Cảnh sát đã bắt được hung thủ, là một người đàn ông ở địa phương, một nhân viên của cuộc thi Mạn Đảo TT, hắn ta đã lợi dụng quyền hạn để động tay động chân với phanh xe.
Người đàn ông không giấu giếm được gì nhiều, cảnh sát phụ trách án kiện chưa hỏi được bao nhiêu câu thì hắn ta đã khai hết ra là mình bị người ta sai sử, bị tiền làm cho mờ mắt.
Tiếng gió lan truyền nhanh chóng.
Người trong tập đoàn Bùi thị đều đang lén lút thảo luận về vấn đề này, về người đứng phía sau vụ việc là ai, bọn họ ít nhiều gì cũng nghe được một số tin tức nhỏ, tất cả đều sôi nổi kinh ngạc, cảm thán vòng hào môn thật loạn.
Ngày Cố Yến Lan bị áp giải sang Anh Quốc tiếp nhận điều tra, Bùi Chấn Ninh mới thấu hiểu rõ ràng vấn đề từ đống lộn xộn này.
Ông ta tốn rất nhiều tiền cho cảnh sát Anh Quốc, vào trước khi Cố Yến Lan lên máy bay liền gặp mặt bà ta một lần cuối.
Phòng dành cho khách quý trong sân bay, Bùi Chấn Ninh chất vấn bà ta vì cái gì mà muốn làm như vậy.
Dù thế nào đi nữa thì kia cũng là con trai ruột của ông ta, tại sao bà ta lại muốn dồn anh vào chỗ chết chứ.
Cố Yến Lan lạnh nhạt liếc nhìn ông ta, việc đã tới nước này, bà ta cũng không cần cố giả vờ cái gì nữa.
Người phụ nữ nói từng câu từng chữ: “Bùi Chấn Ninh, hết thảy mọi việc này đều là do anh tạo ra, anh còn có mặt mũi tới hỏi tôi sao? Nếu như anh không cưới Đỗ Uyển, không sinh ra thứ tạp chủng kia thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì hết. Tôi ép nó chết thì làm sao? Nó vốn dĩ không nên tồn tại trên cõi đời này!”
Chỉ tiếc mạng Bùi Sí quá cứng, không có chết trong vụ tai nạn xe cộ mà bà ta đã tỉ mỉ sắp xếp kia. Cố Yến Lan nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới trường hợp anh có thể vượt qua được vụ đó.
Rõ ràng lúc trước đối phó với Đỗ Uyển dễ như trở bàn tay như vậy.
Cố Yến Lan đã không còn vẻ đoan trang ngày xưa nữa, trong mắt chỉ có hận ý vặn vẹo.
Bùi Chấn Ninh cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lần đầu tiên khi ông ta gặp được Cố Yến Lan, bà ta mặc một cái váy nhỏ mộc mạc, trên đầu va thêu một đóa hoa ngọc lan trắng, dịu dàng cười với ông ta. Lúc ấy ông ta còn âm thầm thề rằng, sau này phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi bà ta nữa.
Thế cho nên hơn phân nữa tinh lực sau này của ông ta đều đặt trên việc cố gắng thực hiện lời thề này.
Ông ta lợi dụng tất cả những thứ có thể, nỗ lực bò lên trên, từ một thằng nhóc nghèo bước lên trở thành một nhân vật nổi tiếng, xác thật là kiếm được rất nhiều tiền rồi mới cưới bà ta.
Nhưng mà bộ dáng đó của Cố Yến Lan bất quá cũng chỉ còn có trong trí nhớ của ông ta mà thôi. Thời gian như một tấm lăng kính chân thật, bà ta bây giờ đã sớm khác một trời một vực so với khi trước rồi.
Bùi Chấn Ninh bị bệnh nặng một đợt. Cả đời này ông ta hiếu thắng là vậy, nhưng không có ai luôn mãi mãi mạnh mẽ, đặc biệt là khi sự tín niệm đã mất, thứ để ông ta kiên trì cũng mất phương hướng.
Trong lúc bị bệnh, Bùi Chấn Ninh tới thăm Đỗ Uyển một lần.
Đó là lần đầu tiên ông ta tới thăm mộ Đỗ Uyển, trên bia mộ, ảnh chụp người phụ nữ có đôi mắt xinh đẹp đang ôn nhu cười.
Ông ta từng đem tất cả những bất mãn của mình đối với nhà họ Đỗ đổ lên người Đỗ Uyển, lại quên rằng bà ấy cũng từng không mang tất cả gả cho ông ta.
Lúc bà còn sống, ông ta đã bạc đãi bà, sau khi bà chết, ông ta lại bạc đãi con trai của bà.
Khi Bùi Sí còn nhỏ, trong mắt Bùi Chấn Ninh chỉ có Cố Quyến. Hiện tại quay đầu nhìn lại, vào mỗi một khoảnh khắc ông ta làm bạn với Cố Quyến, vẫn luôn có một đôi mắt bé nhỏ khác trầm mặc nhìn chăm chú vào ông ta.
Ông ta chưa từng cho Bùi Sí cảm nhận được tình thương của cha dù chỉ là một ngày, nhưng vẫn lấy cái danh “cha ruột” của anh để dạy dỗ anh.
Khi đó, ông ta cảm thấy Bùi Sí rất hư hỏng, làm mất mặt nhà họ Bùi, nhưng khi Đỗ Uyển còn sống, con của ông ta còn biết vẽ tranh, biết đánh đàn, rõ ràng đã có những biểu hiện ban đầu của một đứa trẻ rất ưu tú.
Bùi Chấn Ninh đứng trước phần mộ, cảm giác hối hận trào lên, thật lâu sau, ông ta thấp giọng nói một câu: “Thực xin lỗi.”
Ông ta có lỗi với Đỗ Uyển, cũng có lỗi với Bùi Sí.
Nhưng mà cả đời này của ông ta đều sẽ không nhận được sự tha thứ từ bọn họ.
***
Trì Hạ sinh ra vào một ngày mùa đông.
Mẹ sinh cô xong thì thân thể kém đi rất nhiều, bà ngoại nói: “Mùa đông không tốt, vừa lạnh vừa không có sức sống.”
Cho nên đã đặt cho cô một cái tên có chữ “Hạ”.
Hy vọng cuộc đời của cô có thể mãi mãi giống như mùa hạ, bồng bột lại nhiệt liệt.
Nhưng mà mùa hạ cũng không hoàn toàn là điều tốt.
Tháng sáu tới, Bùi Sí từ Mạn Đảo chuyển tới một quốc gia khác ở Châu Âu để trị liệu.
Trước khi rời khỏi Mạn Đảo, Đỗ Chí Lâm nói với Trì Hạ rằng, nơi đó có nền y học tiên tiến nhất, cô còn có công việc và cuộc sống của mình, có thể về nước trước.
Ông ấy nói: “Cháu yên tâm, A Sí khỏi bệnh thì sẽ về.”
Là cậu ruột của Bùi Sí, Đỗ Chí Lâm biết mình cần phải làm gì, hơn nữa đã có một Đỗ Uyển đi trước, cho dù ông ấy không chán ghét Trì Hạ thì cũng chưa tới mức gọi là thích. Trong thâm tâm của ông ấy vẫn luôn không muốn để cho cô đi theo.
Thật ra Trì Hạ đều hiểu hết tất cả, nhưng mà vì cô, Bùi Sí đã phải chịu khổ nhiều rồi.
Cô cũng không muốn lại khiến người thân của anh cảm thấy khó xử.
Trì Hạ không nói gì. Im lặng một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Đỗ Chí Lâm nhìn cô gái nhỏ, cô rất ngoan ngoãn, cũng rất thông minh. Ông ấy còn muốn nói thêm vài lời nữa, nhưng chỉ hơi hơi hé miệng, rốt cuộc cũng đem lời nói nuốt trở về.
Ngày tháng trong nước trôi qua rất yên bình.
Sau khi tập huấn từ Hong Kong về, Trì Hạ liền được điều tới phòng truyền hình Giang Thành, phòng truyền hình so với phòng thể thao thì càng bận rộn hơn, nhưng cô cũng không oán giận một câu, nên tăng ca thì vẫn tăng ca.
Các đồng nghiệp xung quanh vốn còn phàn nàn vài câu, nhưng vừa thấy cô gái trẻ tuổi nhà người ta làm việc nỗ lực như vậy, bọn họ cũng xấu hổ muốn chết, cho nên liền đồng loạt ngậm miệng lại.
Vì thế hiệu suất làm việc của phòng tin tức truyền hình được tăng cao hơn không ít, lãnh đạo đài mừng tới không chịu được.
Người hiểu con gái nhất vẫn là mẹ. Tống Mai tóm lại vẫn có thể nhìn ra được sự khác thường của con gái mình, Hạ Hạ không giống những cô bạn cùng lứa, cô không thích đi chơi giải trí, làm cái gì cũng luôn an tĩnh.
Tống Mai cũng không nhịn được mà nhắc nhở: “Hạ Hạ, cuối tuần đừng tăng ca vất vả như vậy nữa, có thể ra ngoài tìm bạn chơi mà.”
Trì Hạ nói vâng.
Nhưng mặc dù không tăng ca, cô cũng chỉ ở trong phòng một mình, Tống Mai thở dài lắc đầu.
Bà ngoại hẳn là cũng đoán ra được chút gì đó, lúc mới từ Hong Kong về, Hạ Hạ còn ngọt ngào nhắc tới một anh chàng, nhưng mà bây giờ lại không nhắc tới nữa.
Bà lão đau lòng cho cháu gái của mình, lại khó có thể nói được gì, chỉ có thể đổi nhiều cách làm nhiều món ăn ngon cho cô ăn.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve ngân vang, mùa hè từng chút từng chút trôi đi.
Trì Hạ lại vào ngày tiếng ve kết thúc xuôi tai nghe được một tin dữ. Trong nhóm chat của các bạn ban 8 lớp 10 có người đăng một thông báo, ủy viên thể dục Hà Vũ vào tối ngày hôm qua đã đột nhiên phát bệnh tim, vĩnh viễn rời khỏi nhân thế.
Sau khi nhìn thấy tin tức, tâm Trì Hạ trầm xuống, vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Dung Dung.
Trịnh Dung Dung ấp úng nói: “Hạ Hạ, Hà Vũ thật sự đi rồi, làm sao bây giờ…”
Hốc mắt Trì Hạ ướt át, nói không nên lời.
Trịnh Dung Dung không thể khống chế được cảm xúc, ở bên kia điện thoại bắt đầu khóc nấc lên: “Một khắc trước khi chết, Hà Vũ vẫn còn đang tăng ca, anh ấy bởi vì tớ mà nợ rất nhiều tiền, liều mạng tăng ca đều là vì muốn trả nợ thay tớ… Hạ Hạ, trước kia anh ấy còn đáp ứng với tớ, sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh tớ, vì cái gì mà anh ấy lại nói mà không giữ lời chứ?”
Cô ấy nghẹn ngào, “Tớ cũng không biết, tim anh ấy thật ra vẫn luôn bị bệnh.”
Hà Vũ rời đi quá mức đột ngột, Trịnh Dung Dung thậm chí còn chưa kịp gặp mặt hắn lần cuối.
Mẹ Hà đem một cái điện thoại cũ đưa tới cho cô ấy.
Đó là cái điện thoại mà hồi cấp ba, Trịnh Dung Dung đã bán cho Hà Vũ với giá 200 đồng. Lúc ấy cô còn cười Hà Vũ là coi tiền như rác, người ta đều đổi một cái điện thoại thông minh xịn xò hơn, hắn lại cứ muốn cái này.
Mà người “coi tiền như rác” kia lại giữ chiếc điện thoại cũ đó cho tới tận bây giờ.
Trong album điện thoại chỉ có một tấm ảnh chụp Trịnh Dung Dung hồi cấp ba.
Trong ảnh chụp, cô mặc đồng phục Nhất Trung Giang Thành, gương mặt non nớt còn mang theo chút mũm mĩm của trẻ con, đang ghé lên can can bên ngoài lớp học, ánh mắt sáng ngời nhìn ra xa.
Trịnh Dung Dung khóc đến nghẹn lại: “Hà Vũ là tên ngốc, anh ấy chẳng biết cái gì cả!”
Hắn dùng điện thoại cũ mua từ cô đi chụp trộm cô, lại không biết cô trong bức ảnh đó thật ra là đang nhìn lén Cố Quyến, quả là ngốc mà!
Trịnh Dung Dung khóc rất lâu, Trì Hạ ngồi cùng cô ấy yên lặng rơi nước mắt.
Ngày Hà Vũ được đưa đi hỏa táng, Trịnh Dung Dung đem một sợi tóc của mình bỏ vào trong lòng bàn tay hắn.
Nhìn hắn bị đẩy mạnh vào trong lò thiêu, cô ấy xoay người, con mắt đỏ lên hỏi: “Sau khi người ta chết vì sao lại phải đi thiêu chứ, đợi lát nữa anh ấy có thể sẽ bị đau hay không?”
Trì Hạ nhịn nước mắt nói: “Không đau, không đau, cậu ấy tới kiếp sau trước.”
Hai mắt Trịnh Dung Dung đã sớm sưng lên vì khóc.
Lễ truy điệu của Hà Vũ có rất nhiều người tới tham dự, bao gồm cả thầy cô và các bạn học trước kia.
Mọi người đều sôi nổi tiếc hận, một sinh mệnh trẻ tuổi như vậy, sao lại ra đi sớm đến thế.
Hôm nay Trịnh Dung Dung lại rất bình tĩnh, cô ấy mặc đồ màu đen, trước ngực cài một bông hoa màu trắng.
Cô ấy không khóc, chỉ lẳng lặng nhìn đám người tới tới lui lui.
Không lâu trước đó, Hà Vũ đã tới trong giấc mơ của cô ấy. Trong mơ, hắn mang vẻ mặt tiếc nuối, lại có chút áy náy nói: “Đừng khóc vì anh, anh ổn mà. Nếu có thể, Dung Dung, kiếp sau gặp lại.”
Ánh mặt trời chiếu vào linh đường, Trịnh Dung Dung hoảng hốt trong chớp mắt.
Cô ấy nhìn điểm cuối của ánh mặt trời, tươi cười chua xót: “Hà Vũ, yêu thầm quá khổ, kiếp sau đừng yêu thầm nữa nhé.”
Lúc đó, bầu trời xanh vô ngần, vạn vật đều ôn nhu.
***
Trịnh Dung Dung tới một thành phố khác để học.
Sau đó không lâu, Trì Hạ nghe tin cô ấy ra nước ngoài. Bên Châu Âu đang có hạng mục y học tiên tiến, Trịnh Dung Dung tạm nghỉ học một năm để đăng ký tham gia.
Mọi người đều khen Trịnh Dung Dung khác trước kia rất nhiều, không còn là cô gái nhỏ thích gào thét lớn bé như trước nữa, đã trở thành một cô gái càng quyết đoán, càng có chủ kiến hơn, nói tạm nghỉ học để ra nước ngoài là sẽ ra nước ngoài thật.
Chỉ có Trì Hạ hiểu rõ Trịnh Dung Dung sang Châu Âu là vì cái gì.
Cái hạng mục kia thật ra là nghiên cứu về bệnh tim, tóm lại Dung Dung vẫn muốn làm chút gì đó vì Hà Vũ.
Yêu một người rất đơn giản, nhưng để quên đi một người lại rất khó, người ở lại bị vây trong những hồi ức ấy, luôn là người khổ sở nhất.
***
Mùa hè kết thúc trong cảm xúc bi thương khi Hà Vũ rời đi.
Nhưng mà thời gian sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại, sau khi đau lòng một thời gian, mọi người vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình.
Một năm này, Nhất Trung Giang Thành đạt thành tích cao nhất trong kỳ thi đại học, lãnh đạo thành phố vì muốn khen ngợi trường học mà vung tay lên xây hẳn một tòa nhà dạy học mới cho trường.
Có người vui cũng có người buồn, vui là vì tòa nhà mới nhất định sẽ rất đẹp và nhiều tiện ích hơn, buồn là vì có người phải xa nơi này.
Tóm lại là đủ thứ cảm xúc.
Trì Hạ nhận được nhiệm vụ ra ngoài quay thực tế, trên đường trở về có đi qua Nhất Trung, cô cũng quay đầu nhìn qua.
Trời thu sắp tối, đám học sinh tan học về nhà, tốp năm tốp ba khoác vai nhau, nơi này đã sớm thay đổi thành những gương mặt mới.
Trạm xe bus bên ngoài cổng Nhất Trung cũng đã sớm bị phá đi. Nó đã quá cũ rồi, sớm đã có người đề nghị tháo dỡ đi, huống chi năm nay còn là năm mà hệ thống tàu điện ngầm phát triển nhất.
Trì Hạ bỗng nhiên rất muốn đi một mình dạo quanh. Cô nói với đồng nghiệp một tiếng, đồng nghiệp vội vàng gật đầu, anh ta cũng biết đây là trường cũ của Trì Hạ.
Đồng nghiệp lái xe rời đi.
Trì Hạ đi vào trong sân trường, không có người nào cản cô, đã từng là hoa khôi của Nhất Trung, bảo vệ canh cửa ít nhiều gì cũng có chút ấn tượng.
Trong trường có chút đổi mới, nhưng cũng không biến hóa quá nhiều. Lá cây bạch quả đã héo úa, từ trên cành lá rơi rụng xuống.
Cô đạp lên lá khô, chậm rãi đi, học sinh Nhất Trung tan học muộn liên tiếp nhìn qua.
Bọn họ nhỏ giọng kinh ngạc cảm thán: “Mẹ ơi!” Thật xinh đẹp.
Hoàng hôn dần trầm xuống, Trì Hạ đi ở trên sân trường, đi qua khu dạy học của khối 10, cũng đi tới bên trường Chức Cao.
Cô dọc theo con đường đã từng tan học về nhà đi một lượt. Từ lúc tốt nghiệp, cô rất ít khi đi qua con đường này, hiện tại lại đi một lần nữa, trong lòng không hiểu sao lại chua xót.
Trong không khí cuối thu có vài phần lạnh lẽo của đầu đông.
Cô mua một ly trà sữa ở ven đường, nhưng cũng không có uống, một mình ôm trà sữa từ hửng đông tới tận tối.
***
Sau khi Trịnh Dung Dung ra nước ngoài, Trì Hạ ngẫu nhiên sẽ gọi điện thoại cho cô ấy. Trịnh Dung Dung đã trưởng thành hơn rất nhiều, cũng không nói nhiều như trước đây nữa, chỉ đơn giản là hàn huyên về việc học của mình rồi lại cảm thán: “Hạ Hạ, vào đông rồi.”
Trì Hạ đứng trước cửa kính sát đất của tòa nhà. Dự báo thời tiết nói sắp tới sẽ có mưa, Duyệt Vịnh cách đó không xa có ánh đèn rực rỡ lung linh, lập lòe mông lung ở trong sương mù.
Cô rũ mắt: “Thời gian trôi nhanh quá.” Đã tháng 11 rồi.
Trịnh Dung Dung dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Hạ Hạ, nếu nhớ anh ấy thì tới thăm đi.”
Trái tim Trì Hạ căng thẳng.
Ngữ khí của Trịnh Dung Dung rất nghiêm túc: “Đừng để mình phải tiếc nuối.”
Gió thu nhẹ nhàng thổi lên cửa sổ sát đất, hốc mắt cô dần dần phiếm hồng, Giang Thành lại mọc lên rất nhiều tòa nhà cao tầng, thành phố này thay đổi trong nháy mắt.
Mưa tháng 11 lục tục rơi tù đầu tháng đến cuối tháng.
Chạng vạng thứ sáu có đồng nghiệp sinh nhật, nói là muốn mời mọi người ăn thịt bò nướng.
Mọi người đều rất vui vẻ, ngày mưa khiến cho bọn họ nghẹn muốn điên rồi!
Bọn họ nhìn về phía Trì Hạ, nếu như nữ thần có thể đi thì tốt rồi, nhưng cô dường như sẽ không tham gia loại hoạt động như thế này.
Trì Hạ ngồi viết bản thảo, nghiêng đầu nói: “Được.”
Các đồng nghiệp kinh ngạc không thôi, càng nhiều hơn vẫn là kích động.
Bọn họ chơi tới tận khuya, hạng mục bận rộn nhất cũng đã kết thúc, ngày hôm sau là thứ bảy, rốt cuộc cũng không cần tăng ca nữa.
Có đồng nghiệp nam say rượu mơ hồ nói: “Nào, về nhà hát mấy bài đê.” Nói xong liền nấc một cái.
Lãnh đạo bên cạnh lên tiếng: “Nào, mọi người đều uống rượu cả, nên trở về nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Có người hỏi Trì Hạ, muộn như vậy rồi có cần đưa cô về không. Cô lắc đầu, nói tự mình có thể bắt xe.
Trên bầu trời đen nhánh vẫn còn có chút mưa bụi, ban đêm rất lạnh.
Trì Hạ bắt một chiếc xe, tài xế hỏi cô đi đâu, cô nói ra một cái địa điểm.
Xe chạy nhanh một đường, dừng lại trước cửa tiểu khu xa hoa.
Đây là lần đầu tiên Trì Hạ tới đây một mình.
Năm ngoái, cô từ Hong Kong chạy tới đây, đứng ở bên ngoài hứng tuyết, Bùi Sí sợ chuyện này sẽ lại xảy ra cho nên đã đưa cho cô chìa khóa nơi này của anh.
Nhà rất lớn, bên trong vẫn được bày biện như trước. Trì Hạ đi lên lầu hai, sau đó ngồi trên sofa xem một bộ phim, cô xem phim hài, nhưng toàn bộ quá trình cô đều không thể cười nổi.
Phim kết thúc, thế giới lại an tĩnh một lần nữa.
Mưa bên ngoài vẫn chưa dừng.
Ánh sáng mờ ảo trên màn hình lôi kéo cho cô một cái bóng thật dài, vừa rồi lúc đi tụ hội có uống một chén rượu, hiện tại men say mới ngấm, dạ dày cô không quá thoải mái.
Cô gái nhỏ co thành một cục, ngồi ở trên ghế như đang suy nghĩ rất nhiều chuyện…
***
Trì Hạ đã quên mất tối hôm qua mình ngủ thế nào, ngày hôm sau tỉnh lại thì người đã nằm trong bệnh viện.
Tống Mai nắm tay cô, đầu ngón tay cô tái nhợt. Mẹ cô nói, tối hôm qua cô tụt huyết áp dẫn tới hôn mê, may mắn là xe cứu thương tới kịp.
Đã rất lâu rồi cô không tụt huyết áp, bác sĩ nói là do cồn dẫn tới máu không thể lưu thông cho nên mới khiến tụt huyết áp dẫn tới hôn mê.
Chuyện này vô cùng nguy hiểm, nếu phát hiện muộn thì có khả năng sẽ thật sự nguy hiểm tới tính mạng.
Bà ngoại lau nước mắt nói: “Hạ Hạ mà có chuyện gì, con bảo bà lão này phải sống thế nào đây!”
Hốc mắt Trì Hạ đau xót, cô suy yếu nói: “Bà ngoại đừng khóc mà, con không sao.”
Trì Xương Thịnh dặn dò: “Sao này dù bận cũng phải ăn cơm đủ bữa, càng không thể uống rượu.”
Trì Hạ nỗ lực gật đầu, cô không nên làm ba mẹ và bà ngoại phải lo lắng mới đúng.
Tống Mai không hỏi vì cái gì mà Trì Hạ lại tới một tiểu khu xa lạ như vậy vào tối muộn, tựa như bà cũng sẽ không nhắc lại việc tối hôm qua lúc bà gọi điện qua, Hạ Hạ khóc thương tâm tới mức nào.
Bà xoa xoa gương mặt của con gái, Hạ Hạ đã lớn rồi.
Trì Hạ ở bệnh viện mấy ngày, rốt cuộc cũng bị hôn mê một khoảng thời gian, có khả năng sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với cơ thể.
Trong lúc đó, các đồng nghiệp đều tới thăm cô, sớm biết tiên nữ không thể uống rượu thì bọn họ nhất định sẽ không để cô uống, bọn họ vô cùng áy náy.
Trì Hạ mỉm cười nói: “Không sao mà.”
Kỳ Tinh Tinh hỏi: “Trì Hạ, cô phải nghỉ ngơi cho tốt đó, đừng lo lắng về công việc nữa, thân thể mới là tiền vốn của cách mạng!”
“Ừ ừ.”
Một ngày trước khi Trì Hạ xuất viện, Cố Quyến mang theo hoa tươi và rổ trái cây tới thăm cô.
Cô có chút ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn nói: “Cảm ơn, làm phiền rồi.”
Cố Quyến cười cười.
Anh ta mặc quần áo nghiêm chỉnh, cử chỉ vẫn ôn hòa nho nhã như trước kia, chỉ là nhìn qua dường như có nhiều tâm sự hơn.
Anh ta cũng không ngồi lâu.
Trước khi rời đi, đôi mắt đào hoa của anh ta hơi ảm đạm, xin lỗi nói: “Anh từng làm sai một số việc, trong khoảng thời gian này anh cũng đã nhận thức rõ được vài chuyện. Nếu như em quá khổ sở thì có thể nói với anh, anh nghĩ là anh sẽ giúp được gì đó.”
Trì Hạ ngơ ngẩn nhìn anh ta.
***
Bùi Sí khôi phục không tốt lắm.
Tế bào thần kinh của một người sau khi bị tổn thương thì cần phải 3 đến 6 tháng để hồi phục, nhưng nếu đã vượt qua khoảng thời gian này thì tiếp theo đó sẽ là một quá trình dài đằng đẵng. Nói cách khác, cũng có thể không tốt lên được.
Bây giờ cách thời điểm xảy ra tai nạn xe đã trôi qua 7 tháng, anh lại không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp nào, bác sĩ cũng cảm thấy hết cách.
Đêm trước Giáng Sinh, tin tức từ Giang Thành được truyền về phía vùng đất Châu Âu xa xôi.
Từ trong đôi ba câu của đám người hầu, anh chậm rãi xâu chuỗi ra một cái tên.
“Trì Hạ.”
Tháng 12, tuyết bắt đầu rơi.
Anh tựa hồ như lâm vào trong một cơn ác mộng đen tối mà lâu dài, giờ đây lại trông thấy một vệt ánh sáng
Trì Hạ, Trì Hạ, Trì Hạ.
“Đi chia tay với Cố Quyến đi.”
“Em dám kết hôn với hắn, ông đây nhất định dám đi phá, nhớ kỹ?”
Phía cuối ánh sáng, cô gái đang mím môi nhẹ nhàng cười.
Trong đôi mắt đen nhánh của anh dần dần sáng lên.
Đám người hầu vẫn còn tiếp tục nhỏ giọng thảo luận, dư quang thoáng nhìn thấy Bùi Sí đi từng bước một tới.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Sau đó nghe thấy anh dùng thanh âm lạnh băng nói: “Điện thoại của tôi.”
Bọn họ như ý thức được gì đó, nhanh chóng đi tìm cho anh.
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn bay tán loạn.
Ngón tay lạnh lẽo của anh mở điện thoại ra, có vô số cuộc gọi chưa được tiếp đâm vào đôi mắt khiến anh đau đớn, trên điện thoại cũng hiện lên hình ảnh truyền phát từ camera trong nhà anh.
Anh nhìn cửa được cô mở từ ngoài vào, cô mặc một cái áo màu trắng, chậm rãi đi lên tới lầu hai.
Cô rúc mình trên sofa, xem hết một bộ phim cũng không cười lấy một cái, sau đó một mình ngồi đó tới phát ngốc.
Bên ngoài có người kéo đàn cello, là bài [Thiên nga], cô từng dùng bài này để kéo đàn trong buổi biểu diễn nghệ thuật ở Nhất Trung năm đó, một bài thành danh.
Đầu ngón tay anh run rẩy.
Không biết qua bao lâu, cô duỗi tay lấy điện thoại qua, gọi vào dãy số quen thuộc kia.
Điện thoại truyền tới thanh âm tút tút, cô lẳng lặng chờ đợi.
Tiếng mưa rơi được ngăn cách bởi lớp cửa kính pha lê, màn đêm yên tĩnh, không lâu sau, trong phòng vang lên thanh âm mềm nhẹ của cô.
Cô nói: “Bùi Sí, Nhất Trung sắp xây mới rồi, về sau sân thể dục cũng không cần đi mượn của Chức Cao nữa, tiếc quá đúng không. Còn có, con đường nhỏ đi từ Nhất Trung tới Chức Cao đã bị chặn rồi, bây giờ muốn đi qua trường nhau còn phải vòng một đoạn rất xa rất xa. Chức Cao sắp kỷ niệm ngày thành lập trường, em nhìn thấy trên bảng sinh viên ưu tú tốt nghiệp có tên của anh đó, đừng tới trễ nhé.”
“Tháng 10 vừa rồi em lại tới Hong Kong một lần nữa, bà ngoại Đỗ không có ở đó. Em đã đi xem căn biệt thự anh mua cho em rồi, trong sân trồng rất nhiều hoa dương tử kinh, nở rất xinh đẹp, em rất thích, cảm ơn anh nha.”
“Trước kia em luôn muốn lớn lên thật nhanh, nhưng mà lớn lên rồi mới biết được, nó có nghĩa là ly biệt sẽ càng nhiều.”
Một mình cô ngồi đó nói rất nhiều chuyện.
Nhưng mà bên kia vẫn như cũ không có ai trả lời, điện thoại vẫn hiển thị không có ai nghe.
Trong mắt cô đã sớm rưng rưng nước, thanh âm nho nhỏ kéo dài nức nở khóc: “Bùi Sí, đã sắp tháng 12 rồi, mùa hè đã sớm trôi qua rồi, có phải anh sẽ không trở lại nữa không?”
Hốc mắt anh ướt át, một giọt nước mắt trượt xuống khỏi khóe mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT