Sau khi từ bệnh viện về, vừa tới cửa tiểu khu, Bùi Sí liếc mắt cột cái liền nhìn thấy cô gái đứng ở cửa.

Buổi tối trời có tuyết rơi nên rất lạnh, gió lạnh khắc nghiệt kéo theo bông tuyết bay đầy trời, lả tả rơi xuống.

Cô đứng trong nền tuyết, thỉnh thoảng lại dậm chân.

Ánh sáng đèn đường mờ nhạt chiếu sáng lên gương mặt nhỏ hồng lên vì bị lạnh của cô, trên lông mi dường như cũng dính chút tuyết.

Đôi mắt người đàn ông bị cảnh tượng này làm cho đau đớn.

Anh bước nhanh qua phủi hết tuyết trên người cô xuống, sau đó cởi áo khoác bọc lên người cô, ôm ngang người bế lên.

Thân thể đột nhiên không kịp phòng ngừa bay lên không trung, Trì Hạ hoảng sợ, lúc phản ứng lại được thì đôi mắt liền cong lên: “Bùi Sí.”

Ngữ điệu mềm nhẹ, nhưng rõ ràng có có mang theo chút giọng mũi.

Bùi Sí mím chặt môi, đôi mắt đen nhánh rũ thấp nhìn cô gái nhỏ trong ngực, khí lạnh hít vào phổi, hô hấp của anh cũng trở nên đau đớn.

Ý thức được bị anh ôm trước bàn dân thiên hạ thế này quả thực quá xấu hổ rồi, tim Trì Hạ đập thật nhanh, nói: “Anh thả em xuống có được không?”

Bùi Sí làm như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ôm, không nói một lời, bước chân cũng không dừng lại.

Cô đỏ mặt dùng sức đẩy anh hai cái: “Em có thể tự đi được.” Nhưng mà người đàn ông này lại không hề quan tâm.

Chút lực nhỏ này của cô căn bản chỉ như cào ngứa cho anh mà thôi.

Bên cạnh có người đi ngang qua, quả nhiên đều nhìn về phía này, bọn họ đều nhếch miệng trộm cười, ánh mắt phảng phất như đang nói: Trời tuyết lớn, người trẻ tuổi còn rất biết chơi trò lãng mạn nha ha ha!

Hay tay Trì Hạ xấu hổ che mặt.

Mặt cô sắp bỏng chết rồi!

Sau khi về đến nhà.

Anh lập tức ôm cô vào phòng tắm, nhanh chóng xả nước ấm, ngữ khí cứng ngắc nói: “Tắm rửa.” Khóe môi không có chút độ cung nào.

Người đàn ông này sao đột nhiên lại hung dữ như vậy chứ.

Cô nâng mắt đánh giá anh: “Anh đang tức giận sao Bùi Sí?” Khó trách nãy giờ anh không hề nói chuyện.

Bùi Sí cắn răng.

Phải, tức giận, tức giận đến mức tim gan phèo phổi đều đau hết cả lên đây này.

Trời lạnh như vậy mà còn đứng bên ngoài chờ, không biết gọi điện cho anh trước sao! Anh không biết là cô đã đứng bên ngoài được bao lâu rồi, sợ cô bị cảm lạnh.

Nhưng mà lúc đôi mắt trong suốt của cô nhìn chằm chằm mình, cỗ tức giận bành trướng trong thân thể anh đột nhiên biến mất, căn bản là không nỡ tức giận với cô, anh giơ tay giúp cô tháo mũ nhỏ xuống, nhẹ giọng dỗ: “Không tức giận, ngoan, tắm nước nóng trước, đừng để bị cảm lạnh.”

Kiên nhẫn cả đời này của anh đều dùng ở trên người cô hết rồi.

Trì Hạ nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra cho anh xem: “Ban nãy là hết pin.” Là hết pin cho nên mới không gọi được, đừng giận nhé.

Ngón tay cô vừa trắng vừa nhỏ, do trời lạnh mà đầu ngón tay bị lạnh cóng đến đỏ cả lên. Đôi mắt ngập nước chớp chớp, trong mắt đều là vẻ vô tội.

Mẹ nó, tâm đều bị cô làm cho mềm như bùn rồi.

Bùi Sí cầm lấy điện thoại của cô, nắm tay cô đưa vào trong nước ấm, nhíu mày nói: “Có lạnh hay không chứ?”

Trì Hạ lắc đầu, cô không có lạnh.

Thật ra cô mới từ chỗ Tống Khải tới đây, đứng bên ngoài chưa được bao lâu đâu, người đàn ông này quá khẩn trương rồi.

Có điều sau khi tắm rửa xong thì thân thể ấm áp lên không ít.

Trì Hạ ra bên ngoài phòng khách, không thấy Bùi Sí, đi tới phòng bếp mới phát hiện anh đang nấu cơm.

Tay áo sơ mi đen của người đàn ông được xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay trắng lạnh, thân hình cao lớn đứng trước bệ bếp.

Sườn mặt anh góc cạnh rõ ràng, khóe môi mím thẳng tắp, cái cằm sắc bén lạnh lùng.

Rõ ràng là đang ở trong bếp, thế nhưng khí chất lại vẫn lưu manh hư hỏng không thể kiềm chế được, trên người căn bản không có chút gì gọi là dính khỏi lửa nhân gian.

Trì Hạ cảm thấy hình ảnh này thật thần kỳ, đứng ở cửa bếp nhìn một lúc lâu.

Cảm nhận được động tĩnh, người đàn ông quay đầu, mắt đen sáng lên, nhẹ cong môi: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Cô đi qua đó: “Để em giúp anh nhé?”

Bùi Sí giơ tay cản cô: “Không cần, đừng để tay bị bẩn.”

Trì Hạ xấu hổ rũ mắt.

Bùi Sí cúi người hôn lên trán cô.

Anh muốn nói cả đời này cũng không cần, tay cô chỉ nên dùng để cầm bút kéo đàn là được rồi, sau đó rất nhanh liền phủ định cái suy nghĩ này.

Tay cô không chỉ có cầm bút đánh đàn, sau này hơn phân nửa còn phải làm thay anh nữa. Không có người đàn ông nào là không nghĩ tới cái này.

Bùi Sí mím môi, mắt đen nhìn chằm chằm vào tay cô.

Ánh sáng đèn điện chiếu vào trong đáy mắt anh, chói lọi nóng bỏng.

Trì Hạ chớp chớp mắt.

Cô cảm thấy anh đột nhiên trở nên rất kỳ quái, suy nghĩ nửa ngày cũng không thể tìm ra từ nào để hình dung cho được.

“Ánh mắt anh như sói đói ấy.” Cô nâng má nghiêm túc cười anh.

Tầm mắt Bùi Sí dịch tới khóe môi hơi cong lên của cô, khi cô cười rộ lên thì quả thực là ngọt đến phạm quy rồi.

“Không cho cười, có biết sói thích ăn nhất cái gì không?” Hầu kết anh trượt lên trượt xuống.

Trong đồng tử màu nâu nhạt của Trì Hạ có chút khó hiểu.

“Là ăn thịt người, đặc biệt là người phụ nữ xinh đẹp đáng yêu nào đó, chỉ cần nhìn thôi cũng muốn làm* rồi. Bây giờ có biết anh đang nghĩ cái gì chưa?”

*Làm cái đó đó

Anh thẳng tắp nhìn cô.

Cô mới vừa tắm rửa xong, cả người đều rất thơm, mỗi một ánh mắt mỗi một nụ cười đều như đang câu dẫn anh phạm tội.

Bị nói như vậy, Trì Hạ không hiểu nữa mới lạ đó.

Cô lập tức ngoan ngoãn thu lại nụ cười, mặt đỏ tim đập, bĩu bĩu môi: “Em đi xem TV đây.”

“…” Đệch.

Bùi Sí quả thực muốn mắng người.

Ăn xong cơm chiều thì vẫn còn rất sớm.

Bùi Sí nắm tay cô lên lầu hai: “Chưa ngủ được thì đi lên xem với anh một bộ phim nhé? Lần trước không xem hết được với em.”

Trì Hạ nhớ tới lần đó chỉ mới xem được nửa phim mà anh đã đột nhiên chạy xuống lầu dưới đi tắm rửa, bộ dáng chật vật đó rất buồn cười nha ha ha!

Má cô nóng lên, mím môi: “Được.”

Lần này hai người xem [Nếu yêu là ý trời], một bộ phim điện ảnh kinh điển của Hàn Quốc, đã nhận được rất nhiều giải thưởng lớn. Có điều bình thường Trì Hạ không hay xem phim, cho nên chưa từng xem cái phim này.

Nhưng mà cô thích nghe nhạc, nhạc phim mở màn mới ngân lên là cô đã thấy quen rồi.

Toàn bộ nhạc phim, đôi tay hai người hoàn toàn không hề chạm vào nhau, hai người họ cứ tới gần lại rời xa, nhưng trước sau vẫn không thể giao hòa ở bên nhau.

Theo tiếng nhạc dâng lên cao trào, Trì Hạ có thể đoán được cái kết cục này không tốt lắm, tiếng nhạc ưu thương da diết, cô ngước mắt lên: “Phim này nói về cái gì vậy?”

Ban nãy anh trực tiếp bấm tên phim, cô biết hơn nửa là anh đã xem qua rồi.

Bên ngoài cửa kính tuyết bay đầy trời, ánh sáng của tuyết rơi vào trong ánh mắt cô, liễm diễm xinh đẹp.

Bùi Sí nghiêng đầu nhìn cô: “Một công chúa ưu tú xinh đẹp thích một người đàn ông không có gì trong tay, người đàn ông ra ngoài đánh giặc, hai mắt bị mù, cuối cùng lại không thể ở bên công chúa.”

Anh giải thích làm người ta hít thở không thông nổi.

Trì Hạ không quá tin tưởng anh, cố ý trừng mắt: “Sao lại không có gì trong tay chứ! Được công chúa thích thì chắc chắn sẽ phải có lý do.”

Bộ dáng tích cực của cô thật đáng yêu.

Bùi Sí xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cô: “Ừ.”

Phim bắt đầu chiếu chưa được bao lâu, hình ảnh đang chiếu tới đoạn nam chính đứng ở bờ sống hướng về phía nữ chính ngồi trên xe ngựa vẫy vẫy tay, lúc nữ chính cũng giơ tay lên đáp lại thì thế giới của nam chính như được thắp sáng lên trong nháy mắt. Sau đó hai người hẹn ước tới nhà ma đối diện thám hiểm, sau đó lại cùng nhau ngồi trong đình nhỏ ăn dưa hấu.

Ban đêm mùa hạ, nam chính cõng nữ chính, được đàn đom đóm vây quanh, từng bước từng bước đi lên cây cầu nhỏ, hình ảnh duy mỹ lại lãng mạn.



Trì Hạ có chút đau khổ, quay đầu hỏi: “Bọn họ thật sự sẽ chia tay sao?”

Bùi Sí nhìn cô, mím chặt môi không nói chuyện.

Sau đó, chiến tranh bùng nổ, nam chính ngồi tàu hỏa đi ra chiến trường, nữ chính dùng sức đập không ngừng lên cửa sổ tàu hỏa, khóc lóc bảo nam chính nhất định phải sống sót trở về, Trì Hạ đã hoàn toàn không nhịn được nữa.

Dưới ánh sáng mờ ảo, cô lã chả rơi nước mắt.

Nhìn nước mắt của cô, tâm Bùi Sí như bị thắt lại, ôm cô vào lòng hôn hôn: “Chỉ là diễn thôi, đừng xem là thật.”

Hai mắt cô vẫn ướt đẫm như cũ, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình.

Phim sắp đến hồi kết, nam chính mang hai mắt mù lòa quay về, lại lừa dối nữ chính nói mình đã kết hôn, nữ chính che miệng khóc không thành tiếng.

Trì Hạ cảm thấy thật khó chịu, không thể hiểu được: “Sao phải gạt cô ấy chứ? Rõ ràng đã trải qua nhiều cực khổ như vậy cơ mà, không thể ở bên nhau thì tiếc nuối biết bao nhiêu.”

Bùi Sí nói với cô: “Bọn họ không phải người cùng thế giới, đã được chú định sẵn là không hợp. Nam chính có một câu nói rất đúng, trừ thích cô ấy ra thì hắn không thể làm tốt cái gì cả.”

Hai mắt Trì Hạ ướt đẫm nhìn anh, khóe môi anh mím chặt, trong ánh mắt đen nhánh đè nặng cảm xúc.

Cô nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt hỏi: “Nếu là anh, anh sẽ bởi vì cảm thấy mình làm không tốt nên lựa chọn buông tay sao?”

Bùi Sí không nói chuyện.

Cô lại hỏi lại lần nữa: “Bùi Sí, anh sẽ buông tay sao?”

Trầm mặc một hồi, anh giơ tay lau nước mắt cho cô: “Sẽ không.”

Tuy Trì Hạ không nhắc tới, nhưng Bùi Sí biết cô nhất định là đã nghe nói tới chuyện anh bị cấm thi CSBK rồi, không yên tâm cho nên mới đặc biệt trở lại thăm anh.

Mà cô vốn dĩ có thể an tâm ở Hong Kong tập huấn, chứ không phải bị người ta nghị luận sau lưng thế này.

Anh rõ ràng hận không thể đem tất cả thứ tốt nhất trên thế giới ôm tới trước mặt cô, nhưng hiện tại lại bởi vì anh mà cô lại không sống tốt được như trước, anh đã đau lòng tới mức hít thở không thông rồi.

Anh không tốt, không xứng với bảo bối của anh, cũng sợ sẽ không thể cho cô được một tương lai, nhưng mà anh sẽ không vĩ đại giống như nam chính trong phim, bởi vì những chuyện này mà đem người phụ nữ mình yêu nhất đẩy cho người khác.

6 năm chia tay đó, anh vượt qua như thế nào chỉ có anh rõ ràng nhất, chỉ cần mơ thấy cô khóc, anh liền tỉnh, sau đó trợn mắt ngồi cả một đêm, loại tra tấn này so với việc nghiện ma túy thì càng khó chịu đựng hơn.

Nếu lại phải lặp lại thêm lần nữa, anh sẽ thật sự không chịu đựng được.

Bùi Sí cúi đầu hôn trán cô, nhẹ giọng nói: “Có chết cũng không buông tay.”

Cô mím môi, trong mắt có ý cười nhàn nhạt.

Trì Hạ là nhân dịp thứ bảy được nghỉ nên mới về Giang Thành, cho nên ngày hôm sau cô phải quay về Hong Kong.

Bùi Sí đưa cô về KTX.

Hiện tại anh bị những tin tức xấu vây quanh, không muốn bị mọi người nhìn thấy bọn họ đi cùng nhau, sợ bọn họ sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ đối với cô gái của anh, cho nên sau khi vào đại học Hong Kong, anh liền chọn con đường nhỏ vắng lặng không có người để đi.

Hiện tại Giang Thành đang có tuyết rơi, mà ở Hong Kong mặt trời lại lên cao.

Hai bên đường nhỏ là hàng cây dương tử kinh*, vào mùa đông rồi nhưng vẫn có thể thấy được những khóm hoa màu tím nhạt vẫn treo ở trên đó như trước.

*Dương tử kinh: Là quốc hoa của Hong Kong, người Việt Nam thường gọi nó là hoa móng ngựa hoặc hoa móng bò

Dưới ánh mặt trời tươi đẹp, khuôn mặt nhỏ của cô tươi cười minh diễm, nói hoa tử kinh thật xinh đẹp, thật đáng tiếc là ở Giang Thành không có.

Bùi Sí nắm tay cô: “Sau này mua một cái biệt thự có sân ở Hong Kong, trồng đầy loại hoa này cho em.”

Trì Hạ nghĩ tới bài tập cuộc sống sinh hoạt của người dân Hong Kong lần đó: “Nhà ở Hong Kong chắc là đắt lắm.”

Bùi Sí nhìn cô: “Có đắt thế nào đi nữa cũng sẽ nỗ lực kiếm tiền mua, Hạ Hạ thích mà.”

Trì Hạ sửa đúng lại: “Em nói là thích hoa, có nói là thích nhà đâu.”

Bùi Sí nhịn không được cười: “Ừ.” Là anh muốn mua biệt thự cho cô, muốn đem những thứ tốt nhất cho cô, anh nhất định sẽ nỗ lực.

Đưa cô về KTX xong, Bùi Sí kéo tay nhỏ của cô hôn vài cái: “Anh về trước nhé bảo bối.”

Có mấy nữ sinh đi từ trong KTX ra.

“Kia không phải Bùi Sí sao? Người từng phạm tội d/âm loạn sao còn có thể tìm được bạn gái chứ?”

“Nữ sinh này còn là sinh viên đại học Hong Kong chúng ta nữa chứ, nghe nói trước kia Bùi Sí học Chức Cao*, chênh lệch quá lớn rồi!”

*Trước kia vẫn luôn không tìm thấy từ nào để hình dung được cái trường này cho mọi người hiểu. Giờ mới tìm được, nó như kiểu là trường giáo dục thường xuyên bên mình ấy. Dạo này hay có cái topic thảo luận liệu có phải mọi người đang phân biệt gdtx không tốt bằng thpt ý. Trường của Trì Hạ với Bùi Sí như kiểu trường chuyên và trường gdtx vậy!

“Hơn nữa bây giờ hắn còn bị cấm thi đấu nữa, sự nghiệp thì không có, nhân phẩm thì nát bét, cũng không biết bạn gái hắn coi trọng cái gì ở hắn nữa.”

“Đi thôi đi thôi, loại người này có gì tốt để chú ý đâu.”

Các nữ sinh cười khẽ tránh xa.

Trong lòng Trì Hạ như bị đâm nhiều nhát, nghĩ tới mấy lời Tống Khải nói, lập tức thu mắt lại nhìn Bùi Sí.

Bùi Sí không có nhìn đám người đó, tầm mắt trước sau vẫn luôn dừng trên người cô.

Cảm xúc dưới đáy mắt anh giống như tối hôm qua khi ngồi xem phim vậy.

Trì Hạ dường như có thể xuyên qua cặp mắt đen nhánh kia trông thấy chàng trai năm đó bị người ta bôi nhọ, chửi rủa, chỉ chỉ trỏ trỏ, lại không có một ai nguyện ý tin tưởng anh.

Trầm mặc một lát, cô nhịn lại sự chua xót trong lòng, thanh âm thanh thúy lại ngọt ngào, khẽ cười nói: “Bùi Sí, anh không cần để ý tới cái nhìn của người khác.”

Ánh mắt Bùi Sí chấn động.

Anh sớm đã quen sống dưới ánh mắt khinh thường của mọi người xung quanh, cho rằng mình luôn không chút để ý, nhưng lời nói này của cô lại như đột phá một tầng phòng tuyến kia, nhấc lên một gợn sóng lớn trong lòng anh.

Thật là cô bé ngốc, anh chỉ hận bản thân không xứng đáng với cô, cô ngược lại còn an ủi anh nữa.

Ánh dương chiếu lên khuôn mặt anh.

Bùi Sí giơ tay thay cô vén tóc ra sau tai, cong cong môi, ngữ khí ôn nhu: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play