Trịnh Dung Dung lập tức quay sang nhìn Trì Hạ, đợi lát nữa hình như Hạ Hạ còn phải cùng bọn họ đi phỏng vấn Bùi Sí thì phải, đã xa cách 6 năm không gặp, cô ấy cũng xấu hổ khẩn trương thay cho Hạ Hạ quá.

“Hạ Hạ…” Trịnh Dung Dung kéo góc áo Trì Hạ.

Trì Hạ quay đầu nhìn qua, khuôn mặt đã trưởng thành hơn không ít, cô lắc đầu cong môi, sắc mặt rất bình tĩnh, chỉ là lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi.

Kỳ Tinh Tinh thấy Hạ Tường cũng chẳng thể nói được gì, nhìn là biết giả vờ, cô ấy cũng ngầm hiểu không tiếp tục hỏi nữa.

Hình ảnh trên màn hình LED vẫn di chuyển theo Bùi Sí, những tuyển thủ khác đều đã trở thành phông nền.

Trì Hạ mím chặt môi, tầm mắt một lần nữa rơi xuống trên màn hình.

Ngũ quan anh đã bớt đi chút ngây ngô, so với trước đây càng thêm anh khí hơn, mũ bảo hiểm được anh kẹp ở khuỷu tay, tản mạn đi ra ngoài sân, nhân viên công tác thay anh đắt xe máy đi cất.

Kỳ Tinh Tinh ban nãy chỉ lo vấn đề câu hỏi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy người trên màn hình thì buột miệng thốt lên: “Ôi mẹ ơi.”

Mẹ nó đẹp trai thế!

Biểu tình Hạ Tường như đang nói cô bớt bớt chút đi có được không vậy.

Kỳ Tinh Tinh càng khẩn trương hơn, cô ấy không phải chưa từng tìm hiểu vị tuyển thủ này, chỉ là trước đó tìm hiểu toàn thấy tin tức về giải đấu, cực hiếm có ảnh chụp đi kèm, cho dù có thì ảnh cũng đều là hình anh đội mũ bảo hiểm ngồi trên xe máy trên đường đua, nào nghĩ tới anh còn có một gương mặt đốt nhà người khác thế này chứ.

Thính phòng hiển nhiên là càng kích động hơn so với cô ấy, đám fans kia đã sắp điên đến nơi rồi.

Nói thật, trước kia các cô ấy chỉ là bị kỹ thuật lái xe của anh làm cho đổ gục, hiện tại lại trực tiếp biến thành fans nhan sắc.

Kỳ Tinh Tinh thậm chí còn có cảm giác bản thân nhìn thấy trên khán đài đang toát ra một loạt trái tim màu hồng phấn.

Nhân viên công tác đi vào trong sảnh đợi của phóng viên: “Hai mươi phút sau sẽ tiếp nhận phỏng vấn, mong mọi người chờ thêm chút nữa.”

Hạ Tường là người mang theo nhiệm vụ đặc biệt tới đây, anh ta đi qua đó đưa thẻ công tác chứng minh: “Chào anh, chúng tôi là kênh thể thao của đài truyền hình Giang Thành, phiền anh thông báo cho Bùi tiên sinh một chút, chúng tôi hy vọng có thể trò chuyện riêng với anh ấy, thời gian chỉ cần nửa tiếng là được, anh xem có được không?”

Trì Hạ tốt nghiệp đại học thủ đô, ban đầu là cô nộp hồ sơ vào bộ phận truyền thông của đài truyền hình Giang Thành, nhưng bọn họ yêu cầu cô phải thực tập luân phiên ở các kênh khác nhau trước, trước mắt là phải làm việc ở kênh thể thao.

Dù sao cũng là đài truyền hình, cùng với ngành truyền thông thì vẫn có chút khác biệt*, nhân viên công tác cũng rất dễ nói chuyện: “Được, chờ tôi một lát, để tôi đi hỏi giúp anh?”

“Cảm ơn.”

*Truyền hình và truyền thông hình như là khác nhau. Theo như mình hiểu thì truyền hình giống như là đi phỏng vấn, quay phim, chụp ảnh làm tư liệu như một bộ phim. Còn truyền thông là kiểu có viết báo, thu thập thông tin, đăng bài,… đại loại vậy

Hạ Tường cảm ơn xong, chưa được hai phút sau, nhân viên công tác đã chạy về báo: “Chào anh, buổi nói chuyện của đài truyền hình Giang Thành có thể phỏng vấn ngay bây giờ.”

Kỳ Tinh Tinh đang uống nước, nghe vậy thiếu chút nữa là bị sặc, có cần nhanh như vậy không?

Tim Trì Hạ đập thình thịch.

Trịnh Dung Dung cũng muốn đi theo, nhưng mà không có thẻ công tác cho nên chỉ có thể chờ ở ngoài, nhìn bóng dáng Hạ Hạ đi vào bên trong, cô ấy vuốt mồ hôi.

Cô ấy biết trước kia Bùi Sí có tính tình như thế nào, người hỗn loạn như vậy, cũng không biết bây giờ có còn như trước không nữa, làm ơn ngàn vạn lần đường để Hạ Hạ rơi vào thế khó nhé.

**

Phòng nghỉ dành cho khách quý trong hậu trường bãi đua xe quốc tế, sofa màu trắng, thảm màu xanh lam, trang trí cách điệu lại xa hoa.

Ánh sáng hoàng hôn xuyên thấu qua bức tường pha lê rải vào trong phòng, trong phòng nghỉ nhuộm một màu cam ấm áp.

Trì Hạ mới vừa vào cửa, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, anh vẫn mặc đồ đua xe, mũ bảo hiểm để ở một bên, bên cạnh có mấy nhân viên công tác mặc tây trang.

Nghe thấy động tĩnh, người đàn ông ngước mắt lên, đôi mắt đen như mực đảo qua mọi người, đối diện với tầm mắt của cô.

Hô hấp Trì Hạ thả nhẹ, đãi não trực tiếp ngừng hoạt động trong hai giây.

Ngón tay siết chặt dây đeo thẻ công tác, càng ngày càng gấp.

Hạ Tường giới thiệu đơn giản về bản thân và đồng nghiệp, sau đó nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Bùi tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”

Bùi Sí lại không nói chuyện, anh vẫn nhìn Trì Hạ như cũ.

Cô mặc một cái váy màu tím nhạt, trên mặt có trang điểm nhẹ, trên người có khí chất mà người trưởng thành nên có. Ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt cô, bảo bối của anh vẫn siêu phàm thoát tục giống như hồi còn là thiếu nữ.

Một lát sau, Bùi Sí nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Người quay phim chống máy quay điều chỉnh hình ảnh, Hạ Tường và Trì Hạ đứng ở sau camera.

Kỳ Tinh Tinh ngồi vào ghế sofa đối diện Bùi Sí, cô ấy khẩn trương muốn chết, vị xa thủ trẻ tuổi này đẹp trai quá đi, nhưng mà lúc không nói lời nào thì nhìn thật hung dữ.

Rốt cuộc cũng là phóng viên, đã từng gặp qua không ít trường hợp lớn, Kỳ Tinh Tinh rất nhanh đã điều chỉnh tốt hô hấp: “Vậy Bùi tiên sinh, chúng ta bắt đầu thôi.”

Nhưng mà vừa mới nói bắt đầu, còn chưa hỏi được mấy câu, cô ấy đã sắp hỏng tới nơi, người này trả lời cũng quá ít rồi!

Tròng mắt đen nhánh của Bùi Sí nhìn vào cô ấy: “Cô khẩn trương hả?”

“…” Mẹ, mẹ ơi, rõ ràng đến thế sao??

Đầu óc Kỳ Tinh Tinh trì trệ.

Bùi Sí lại cong nhẹ khóe môi.

Lúc anh cười lên thì không hung dữ như vậy, có chút lưu manh làm người ta điên cuồng rung động, Kỳ Tinh Tinh nhìn tới ngẩn ngơ.

Vài giây sau mới phản ứng lại bản thân đang thất thố, mặt cô ấy đỏ ửng đứng dậy, buổi phỏng vấn này cô ấy căn bản không thể tiếp tục được nữa: “Lão Hạ…”

Hạ Tường thầm nói cái cô ngốc này thật đúng là không có định lực, vào thời khắc mấu chốt mà vẫn phải dựa vào anh ta.

Anh ta vừa định nói để tôi làm thì kết quả lại thấy ánh mắt của vị xa thủ nổi tiếng kia luôn dừng ở trên người Trì Hạ.

Hạ Tường cũng không ngốc, ngược lại liền thấp giọng nói với Trì Hạ đứng bên cạnh: “Trì Hạ, cô thử chút đi? Cũng là cơ hội rèn luyện rất tốt đó.”

Trì Hạ quẫn bách gật đầu, căn bản là không có chút chuẩn bị nào.

Cô thay Kỳ Tinh Tinh ngồi xuống đối diện với Bùi Sí, lúc bốn mắt nhìn nhau, tim của cô vẫn không nghe lời mà đập loạn cả lên.



Đôi mắt anh nhìn chăm chú vào cô, giống như trước đây.

Rốt cuộc trước đây cũng từng có kinh nghiệm đi phỏng vấn, cô vẫn làm như thường ngày, hỏi mấy vấn đề thường gặp nhất.

Mà cô hỏi cái gì, anh đều sẽ ngoan ngoãn trả lời.

Thanh âm cô mềm mại, rất có lực tương tác, làm phóng viên vô cùng thích hợp, đáy lòng Bùi Sí là một mảnh mềm mại.

Lúc sắp kết thúc phỏng vấn, Trì Hạ nhẹ giọng hỏi ra câu hỏi cuối cùng: “Có cơ hội nào khiến anh quyết định về nước phát triển sao?”

Đã ra nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, vì sao hiện tại mới đột nhiên trở về…

Bùi Sí nhìn đôi mắt cong lên của cô, lại có thể nhìn ra khổ sở dưới đáy mắt cô.

Anh giật giật môi: “Tôi chưa từng nghĩ sẽ không trở lại.”

Trì Hạ mím chặt môi không nói.

Hạ Tường dùng tay nâng quai hàm, cứ cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, Kỳ Tinh Tinh cũng đã nhìn ra, cô ấy lập tức nhìn lão Hạ, lão Hạ cũng nhướng mày với cô ấy.

Kỳ Tinh Tinh hiểu ra, hóa ra hai người này quen biết nhau sao?

Kết thúc phỏng vấn, Trì Hạ tắt máy ghi âm, tính đi theo đám người Hạ Tường rời đi.

Bùi Sí vẫn là không nhịn được gọi một tiếng: “Hạ Hạ.”

Cô gái anh thích tới tận xương tủy, dù làm thế nào cũng không thể làm bộ không quen biết cô.

Bước chân của Trì Hạ dừng lại, cô căn bản không đoán được anh sẽ còn gọi cô như vậy…

Đôi mắt Hạ Tường trợn to, hai người bọn họ nhìn nhau, sau đó thức thời rời đi trước.

Ôi đệch, đã gọi tên thân mật như vậy rồi, này chắc chắn không phải quen biết đơn giản nha.

Kỳ Tinh Tinh lại cảm thấy muốn độn thổ, mới vừa rồi cô ấy còn lòng đầy nai con chạy loạn* với vị tuyển thủ nổi tiếng này đó, y như bị ngố vậy.

*Ý chỉ rung động

Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau, tình huống này, bọn họ nên đi hay là không nên đi đây? Nhưng mà giây tiếp theo liền nhận được tầm mắt lạnh như băng.

Mấy nhân viên lập tức hiểu ra, nhanh chóng chạy mất.

Khắp nơi an tĩnh.

Bùi Sí đi qua rũ mắt nhìn cô, dừng một chút mới nói: “Đã lâu không gặp, lát nữa em có rảnh không?” Ngón tay anh đều run rẩy, rốt cuộc đối với cô mà nói, bọn họ đã chia xa 6 năm, đã sớm xa lạ rồi.

Trì Hạ nâng con người trong trẻo sâu thẳm lên.

Đối diện với tầm mắt của anh.

Sống lưng Bùi Sí cứng đờ trong nháy mắt.

Đệch, đã lâu rồi không có đối diện với cô như vậy, cô nhìn anh như vậy khiến anh thực sự hồi hộp muốn chết.

Trì Hạ tận lực ngăn chặn nhịp tim đập loạn của mình, một lần nữa rũ mắt xuống: “Ngại quá, tối nay tôi còn có chút việc.”

Thanh âm của cô nhàn nhạt, ý tứ bảo trì khoảng cách lại rất rõ ràng.

Cho dù đã có chuẩn bị trước, nhưng Bùi Sí vẫn cảm giác được tim mình như hung hăng bị đấm mạnh. Anh cong cong môi: “Chỉ một chút thôi, mời em ăn một bữa cơm có được không?”

Trì Hạ không phải không hiểu ý anh, cô thở dài hỏi: “Bùi Sí, mấy năm nay anh sống có tốt không?”

Đầu lưỡi Bùi Sí chống hàm sau.

Mấy năm nay, anh vì thứ đồ kia mà quả thực là sống không bằng chết, tốt cái con khỉ.

Không đợi anh trả lời, Trì Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi thì sống không tốt chút nào, bởi vì biết rõ anh xấu xa như vậy, nhưng vẫn không thể quên được anh.”

Bùi Sí bật cười.

Mẹ nó, phải, anh rất xấu xa.

Nhưng mà lại vui vẻ khi nghe thấy cô nói không thể quên được mình, còn đau lòng tới muốn mạng, tình cảm quá phức tạp. Anh nhịn không được muốn giơ tay ôm cô một cái.

Trì Hạ theo bản năng lùi về phía sau một bước tránh khỏi tay anh, cô nâng mắt lên: “Chúng ta đều đã lớn, có cuộc sống của riêng mình rồi.” Cho nên dù em còn chưa thể quên được anh, nhưng sẽ cố gắng nỗ lực quên đi.

Không khí đình trệ trong chốc lát.

Anh gật đầu: “Ừ, đều lớn rồi. Đã đủ 22 tuổi, có thể cưới em rồi.”

Trì Hạ nghẹn lại.

Môi cô sắp bị cắn nát, ai muốn cưới anh? Hoa tâm như vậy… sao còn có thể không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện này…

Trì Hạ điều chỉnh hô hấp: “Tôi đi trước.”

Cho dù có trang điểm nhẹ, nhưng dưới ánh nắng mặt trời màu vàng kim vẫn có thể nhìn ra gương mặt cô đỏ lên một mảnh.

Bùi Sí nhịn không được cong môi, nhiều năm như vậy rồi, bảo bối của anh vẫn dễ xấu hổ như trước vậy.

Anh cũng không có cản cô.

Lúc trước anh làm cô đau khổ như vậy, như thế nào cũng phải thật nghiêm túc theo đuổi cô một lần nữa, sau này dù có đau đến mấy, anh cũng sẽ không bao giờ để cô phải thương tâm nữa.

**

Trì Hạ đi từ phòng dành cho khách quý ra, đám người Hạ Tường đã về đài truyền hình soạn bản thảo.

Trịnh Dung Dung còn chờ ở bên ngoài, thấy cô đi ra liền lập tức hỏi: “Hạ Hạ không sao chứ?”

Cô thấy hai người Hạ Tường ra mà không thấy Hạ Hạ đâu, lo lắng không chịu được, sợ Hạ Hạ lại bị bắt nạt.

Trì Hạ biết Dung Dung đang quan tâm mình, cô khẽ cười nói không sao.

Chỉ có điều, nhịp tim lại bất tri bất giác đập nhanh không hề có tần suất.

Trịnh Dung Dung còn muốn nói gì đó, điện thoại đã vang lên, cô ấy cầm lên nhìn, nhịn không được cằn nhằn với Trì Hạ: “Mẹ ơi, lại là tiểu thái giám.”

Trì Hạ cong cong môi.

Trịnh Dung Dung ấn nghe điện thoại: “Làm sao?”

Hà Vĩ ở bên kia điện thoại cười cười: “Đồ ngốc nhỏ, tình tình cậu có cần dữ như vậy không hả? Tôi không phải là thấy gần đây cậu mới chia tay cho nên sợ cậu nghĩ luẩn quẩn trong lòng mới có ý tốt mang cậu ra ngoài chơi hả.”

Trịnh Dung Dung quả thực muốn tát chết cậu ta, cô còn lâu mới vì chuyện chia tay mà luẩn quẩn trong lòng nhé, vốn dĩ cũng có yêu đương gì nhiều đâu.

“Chơi cái gì?”

“Đọc báo chưa? Mấy ngày nữa có mưa sao băng đấy, tôi có mấy người bạn rủ tới núi Thiên Ngu cắm trại, cậu có đi không?”

Núi Thiên Ngu có phong cảnh rất đẹp, mùa đông trượt tuyết mùa hè cắm trại, vô cùng thích hợp.

“Cậu chuẩn bị lều?” Trịnh Dung Dung hỏi.

“Đương nhiên.”

Trịnh Dung Dung vừa lòng nói: “Được thôi, vậy cậu chuẩn bị thêm phần của Hạ Hạ nữa nhá.”

**

Công việc của phóng viên không có khái niệm ngày thứ bảy được nghỉ, chi nên cho dù là thứ bảy, Trì Hạ cũng không thể cùng Dung Dung tiếp tục đi dạo phố, cô phải trở lại đài truyền hình hỗ trợ sửa lại bản thảo đưa tin.

Trịnh Dung Dung liền trực tiếp về trường luôn, học kỳ này cô ấy cũng rất bận, rốt cuộc là còn sắp phải chuẩn bị thi lên thạc sĩ nữa.

Tốc độ của đám người Hạ Tường rất nhanh, đoạt trước cơ hội gửi đi của các nhà truyền thông lớn, là nơi đầu tiên đưa tin tức về tuyển thủ đua xe nổi tiếng thế giới đã về nước, còn có thêm vài video đi kèm.

Trong nhất thời, Weibo kênh thể thao của Giang Thành vạn năm không người hỏi thăm đột nhiên hút được một đống fans.

Trì Hạ và mọi người cùng sửa xong bản tin rồi đăng lên, trời đã hoàn toàn tối.

Sau khi ra khỏi tòa soạn, không khí về đêm của thành phố còn mang theo chút oi bức, gió thổi vào mặt đều mang theo cảm giác nóng nực.

Lúc đi qua cầu vượt tới trạm xe bus đường đối diện.

Ở dưới đèn đường cách đó không xa có một chiếc xe máy dừng ở đó.

Người đàn ông lười biếng ngồi trên xe máy, mắt nhìn qua đây, giây tiếp theo tiếng gầm rú của xe máy vang vọng khắp trời đêm, xe máy dừng trước mặt cô.

Bùi Sí kéo tấm kính của mũ bảo hiểm lên, trong đôi mắt đen nhánh có chứa ý cười lấp lánh: “Lên xe nào phóng viên nhỏ, đưa em về nhà nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play