Trì Hạ không rõ vì cái gì mà Dung Dung lại muốn kéo cô về gấp đến vậy, cau mày hỏi: “Không thể nói ở đây sao?”
Trịnh Dung Dung không nói lời nào, miệng mím chặt, cô ấy thật ra cũng không biết nên mở miệng thế nào nữa.
Trì Hạ có cảm giác không đúng lắm, nhưng cũng không hỏi.
Cô nhìn vào sân trường Chức Cao, xoay người muốn trở về cùng Dung Dung, cô lo lắng có phải Dung Dung đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
Trịnh Dung Dung dậm chân một cái, cắn môi dưới, do dự một hồi mới chậm rãi nói: “Hạ Hạ, hay là cậu…”
Trì Hạ dừng chân nhìn cô ấy, trong mắt toát lên vẻ khó hiểu.
“Hay là cậu chia tay với Bùi Sí đi?”
Sở dĩ ban nãy Trịnh Dung Dung kéo cô lại là không hy vọng Hạ Hạ vào đó tìm Bùi Sí, loại người này thực sự rất đáng sợ đó.
Lông mi Trì Hạ run rẩy, tay nắm cán ô trong chớp mắt không còn chút sức lực.
“Tại sao…”
Cô biết, nếu Dung Dung đã nói như vậy thì khẳng định là có nguyên nhân, nhưng trong tiềm thức của cô, cô lại rất sợ phải nghe cái nguyên nhân này.
Trịnh Dung Dung nói: “Bùi Sí trước kia, trước kia…” Cô ấy có cảm giác không thể nói nên lời.
Trì Hạ nghe đến sốt ruột, hô hấp cũng thả nhẹ.
“Trước kia anh ta từng phạm tội d/âm loạn, hồi cấp hai từng làm với một bạn học nữ cùng trường, lúc ấy bởi vì chưa đủ mười sáu tuổi nên mới chỉ bị giam vài ngày.” Trịnh Dung Dung rốt cuộc cũng nói hết một câu, trong lòng khổ sở thay cho Hạ Hạ, tội d/âm loạn cũng không phải là việc nhỏ, việc đó chứng minh anh ta quả thực là một gã tồi tệ!
Không lâu trước đó, Trịnh Dung Dung gặp được Cố Quyến trên đường tới nhà ăn, cô ấy vui vẻ chào hỏi với anh ta.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện.
Cả đường đi Trịnh Dung Dung đều rất hưng phấn, tìm đủ mọi đề tài để nói, nhưng Cố Quyến tựa hồ không hứng thú với cái gì hết.
Lúc sắp tới nhà ăn, Cố Quyến bỗng nhiên nhắc tới: “Tối hôm đó anh thấy Bùi Sí với Trì Hạ cùng đi từ trong khu dạy học ra, hai người họ đang yêu đương sao?”
Trịnh Dung Dung cảm thấy cổ quái, đàn anh quan tâm chuyện này làm gì chứ.
Cô ấy do dự một lát rồi gật gật đầu: “Sao vậy ạ?”
Ánh mắt Cố Quyến ôn hòa, cười nhạt nói: “Anh cảm thấy em ấy rất ưu tú, không hy vọng em ấy bị hủy hoại, em là bạn thân của em ấy, hẳn là cũng muốn như vậy đúng không?”
Trịnh Dung Dung không hiểu lắm.
Cố Quyến dừng một chút, thanh âm hòa hoãn nhìn cô ấy nói: “Anh nói cho em biết một vài chuyện…”
Sau đó Cố Quyến nói cho cô ấy rất nhiều chuyện hồi cấp hai của Bùi Sí.
Trịnh Dung Dung trừng lớn mắt, một lúc lâu cũng không tiêu hóa được hết những tin tức đó: “Sao đàn anh biết những chuyện này…?”
Còn biết tới cụ thể như vậy nữa, không thể nào như vậy được. Rốt cuộc thì Cố Quyến và cô ấy cũng cùng học chung một trường cấp hai, mà Bùi Sí lại không hề học cùng trường với bọn họ.
Cố Quyến trầm mặc một lát, không hề giấu giếm: “Bởi vì anh và cậu ta, là anh em cùng cha khác mẹ.”
“…”
Trịnh Dung Dung kinh ngạc tới mức không nói nên lời, Bùi Sí và đàn anh Cố Quyến thế mà lại là anh em sao?? Nhưng mà bọn họ nhìn qua, hoàn toàn giống như hai người xa lạ không chút quan hệ.
“Cho nên em đi khuyên Trì Hạ đi, đừng ở bên Bùi Sí nữa. Anh hiểu mọi chuyện hơn so với bất cứ ai, cậu ta không phải người tốt lành gì.” Cố Quyến chậm rãi nói.
Trịnh Dung Dung hoàn toàn tin tưởng lời Cố Quyến nói, anh ta không có lý do gì để lừa cô ấy.
Đôi mắt cô ấy đỏ lên.
Nếu đây đều là sự thật, vậy chẳng phải Hạ Hạ đã bị Bùi Sí lừa thảm rồi sao, quá đáng thương rồi.
**
Trịnh Dung Dung nói xong những lời này, cũng không dám đi nhìn biểu tình của Hạ Hạ, ai có thể chịu đựng được người mình thích đã từng làm loại chuyện này chứ.
Trì Hạ nhẹ nhàng chậm chạp chớp mắt, một lát sau nói với Dung Dung: “Anh ấy không phải loại người như vậy.”
Tối hôm đó ở trên sân thượng, bộ dáng thiếu niên khẩn trương hỏi cô có nguyện ý tin tưởng anh hay không, cô vẫn còn chưa có quên, cô đã nói tin anh thì chắc chắn sẽ không hoài nghi.
Nước mắt Trịnh Dung Dung rơi xuống.
Cô ấy cũng không muốn tin, nhưng mà…
Trịnh Dung Dung lấy ra một tấm ảnh chụp, là Cố Quyển gửi cho cô ấy, ảnh chụp là bức thông cáo của cục cảnh sát thành phố Giang.
Bên trên viết tên Bùi Sí và lý do bị tạm giam.
Đôi mắt cô gái phiếm hồng, đồng tử mông lung đầy sương mù.
Trì Hạ lấy điện thoại ra, gọi cho Bùi Sí, anh lại không hề bắt máy. Trên người cô gái nhỏ dính đầy mưa bụi, ô cũng cầm không chắc nghiêng hẳn về một bên.
Trịnh Dung Dung lập tức cầm lấy ô của cô: “Hạ Hạ, chúng ta về trường trước có được không?” Loại nam sinh lăn lộn trong xã hội này hỗn loạn biết bao nhiêu, căn bản không đáng để thích, lúc ấy cô nên khuyên Hạ Hạ mới đúng, bây giờ vô cùng hối hận rồi.
Nhưng Trì Hạ không muốn từ bỏ, anh không nghe, cô liền gọi không ngừng.
Trịnh Dung Dung đều không đành lòng nhìn tiếp: “Hạ Hạ, Bùi Sí đã ở bên cái bạn gái tên Lưu Tuyết cùng lớp với anh ta rồi, nghe nói hôm thứ sáu bọn họ đã ở bên nhau cả ngày, một đám nam sinh mà chỉ có Lưu Tuyết là con gái đi theo. Cho nên Hạ Hạ, anh ta đối với cậu thật ra chỉ là…” chơi đùa.
Trịnh Dung Dung cắn môi, không có nói tiếp.
Ngón tay ấn bàn phím điện thoại của Trì Hạ dừng lại.
Ngày thứ sáu hôm đó, Bùi Sí vô cùng vui vẻ, anh cũng không nói cho cô biết anh vui cái gì, cô cũng không có hỏi.
Cô xoa xoa hai mắt, tiếp tục gọi điện thoại cho anh.
Bùi Sí nắm chặt điện thoại, xương ngón tay siết tới mức thành màu trắng xanh.
Cuối cùng vẫn là không nhịn được, anh run tay ấn nghe, thanh âm ướt mềm của cô gái truyền từ ống nghe qua, là nôn nóng và vui sướng.
Cô nhẹ nhàng gọi: “Bùi Sí.”
Lông mi đen nhánh của thiếu niên nháy mắt rũ xuống, xung quanh có tiếng gió lẫn tiếng mưa rơi, lúc này cô hẳn là đang đứng trước cổng trường Chức Cao chờ anh. Bùi Sí chịu đựng đau lòng: “Ừ.”
Đôi mắt Trì Hạ ẩm ướt: “Anh ở trong trường sao? Em muốn đi tìm anh.”
Trên trán Bùi Sí đều là mồ hôi lạnh: “Không có.”
“Vậy anh ở đâu thế?” Cô tận lực làm thanh âm của mình trở nên bình thường, nhưng tâm lý thật khổ sở, thật ra cô chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy anh, sau đó trực tiếp đối mặt hỏi rõ ràng những chuyện kia.
Chỉ cần anh nói không phải, cô đều sẽ tin tưởng.
“Đang ở bên ngoài chơi.” Anh nói.
Trì Hạ mím chặt môi, ngữ khí của anh cứng đờ không chút độ ấm.
Cô rũ mắt: “Vậy tan học em lại tới tìm anh có được không?”
Giọng mũi của cô gái rất nặng, như là bị cảm do gió lạnh thổi tới.
Đệch mẹ nó.
Đầu lưỡi Bùi Sí chống lên hàm sau, dùng sức nắm chặt điện thoại, thật sự là không nỡ, nhịn không được liền mềm giọng nói: “Được, ngoan nào, về trường trước đi, đừng để bị ướt.”
Thanh âm anh mềm nhũn, đôi mắt cô gái chua xót, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Dạ.”
Cô thật ngoan ngoãn, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng nức nở.
Bùi Sí không biết có phải cô đang khóc hay không, ban nãy anh cố ý lạnh nhạt với cô, cảm thấy bẩn thân mẹ nó thật không phải là đàn ông, chỉ hận không thể xông tới ôm cô ngay bây giờ.
Đừng khóc mà Hạ Hạ…
Trịnh Dung Dung đứng ở một bên nhìn không nổi nữa, cô ấy cảm thấy Bùi Sí bây giờ vẫn còn đang gạt người, chính mình ở bên ngoài chơi lại còn nói lời ngon tiếng ngọt dỗ dành bạn gái, tồi thật sự.
Trịnh Dung Dung tức không chịu được, nói chuyện cũng bất chấp sợ hãi: “Bùi Sí, hồi cấp hai anh từng làm chuyện gì trong lòng anh tự hiểu rõ, đừng nghĩ tới chuyện lừa Hạ Hạ nữa!”
Sau khi nói xong, cô ấy mới bất tri bất giác thấp thỏm tim đập loạn, sợ anh sẽ trả thù.
Nhưng mà sau khi Trịnh Dung Dung nói câu đó, bên kia lại trầm mặc.
Trì Hạ mím môi, siết chặt điện thoại sắp nhịn không nổi, sao anh không giải thích chứ? Rõ ràng anh không phải người như vậy mà, cô biết chắc chắn là thế.
Qua một hồi lâu, Bùi Sí mở miệng: “Hạ Hạ…” Thanh âm anh khàn vô cùng.
Trước kia anh vô cùng lo lắng, lo lắng chuyện này sẽ bị cô phát hiện, nghĩ tới một khi mà bị cô phát hiện ra thì anh nên giải thích thế nào, nhưng mà hiện tại lại không thể.
Mưa bên ngoài cửa sổ bị gió thổi hắt vào, mưa bụi dính ở trên lông mi đen của anh.
Thiếu niên nắm chặt cái chăn đơn màu trắng, ngực đau như bị kim đâm: “Ngày đó ở trên sân thượng, anh lừa em.”
Nước mắt Trì Hạ không nhịn được lăn ra khỏi hốc mắt: “Em không tin…”
“Ông đây mẹ nó không phải loại người tốt lành gì, đã sớm nói rồi.” Thanh âm anh lạnh lùng cứng ngắc, nhưng lòng đã đau tới mức không có cách nào hô hấp được.
Cô nói không tin, anh rất cao hứng, sau đó lại càng khó chịu hơn, ngày đó bị đạn bắn cũng không có khó chịu như vậy.
Trì Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng mà anh không nhìn thấy được.
Trịnh Dung Dung lấy giấy lau nước mắt cho cô, cô ấy cũng khóc: “Hạ Hạ đừng khóc, không cần đau lòng vì tra nam, anh ta không đáng.”
Tâm Bùi Sí co thắt lại, quai hàm cắn chặt.
Mẹ nó, anh làm làm cho cô khóc, thật sự không phải là người mà!
Thiếu niên dùng sức đấm bản thân một quyền, một quyền kia rất mạnh, cứ như vậy trực tiếp đánh vào trên ngực.
Bà ngoại nhìn không nổi nữa, miệng vết thương bị đạn bắn nứt ra thì phải làm sao bây giờ, bà lập tức đoạt lấy điện thoại của anh cúp máy.
“A Sí…” Bà ngoại vuốt ve tay anh, đứa nhỏ này sao lại giống A Uyển như vậy, đều là người trọng tình cảm.
“Bà ngoại, chiều nay con muốn xuất viện.” Thần sắc thiếu niên bình tĩnh, đôi mắt đen như mực hơi lóe.
Bà ngoại muốn nói không được, trên người anh có vết thương, cần phải tĩnh dưỡng, nhưng mà sau khi nhìn thấy đáy mắt của chàng trai, bà liền mềm lòng: “A Sí, giải quyết xong thì đồng ý với bà sẽ ra nước ngoài nhé.”
Mưa càng lúc càng lớn, Đỗ Chí Lâm đi qua đóng cửa sổ lại, xoay người nghe thấy thiếu niên thấp giọng nói: “Ừm, cô ấy sẽ không cần con nữa.”
Cô nghe được những lời đồn đó, không có khả năng còn cần anh nữa…
Đỗ Chí Lâm một lần nữa quay lưng lại, lau khóe mắt.
Tác giả có lời muốn nói: Về chuyện nam chính bị ép tiêm ma túy vào người, tôi đã sớm quyết định từ trước, cho nên sẽ không sửa lại… Trừ lần tiêm vào người này ra thì sau này nam chủ sẽ không còn hấp thụ chất nghiện này vào cơ thể nữa, hơn nữa quá trình cai nghiện dù khó khăn nhưng vẫn sẽ thành công, cho nên mọi người yên tâm, anh ấy sẽ không sa đọa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT