Ngã tư đường gần cồng trường Nhất Trung, đèn đỏ giao thông đang nhấp nháy.

Màn đêm bao phủ thành phố, bầu trời đêm đen nhánh không có lấy một ngôi sao, trống trải mà cô tịch.

“Nghe nói trời mà không có sao thì ngày mai chắc chắn sẽ mưa đó.” Một cô gái đứng dưới trạm xe bus nói.

“Không sao, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, mưa lâu chút cũng được, hơn nữa mưa mùa xuân rất đẹp nha.”

Đèn đỏ đổi thành đèn xanh, một chiếc xe bus vững vàng dừng tại trạm.

Chờ hai cô gái đang nói chuyện phiếm ban nãy cùng lên xe rời đi, dưới trạm xe bus chỉ còn lại một mình Trì Hạ.

Cô nắm chặt điện thoại, nghe Bùi Sí nói chuyện. Cô có thể nghe ra được, ngữ khí anh rất hưng phấn, cũng không biết là có chuyện gì vui.

Khóe môi Trì Hạ không tự giác mà cong lên.

Ngay cả cảm xúc buồn khổ dường như cũng tiêu tan đi một chút.

Học sinh phần lớn đều đã tan học, ánh đèn trong tiệm trà sữa ở khe núi đối diện cũng tối đi.

Ông chủ tiệm trà sữa đi ra khỏi quá, tiện thể khóa cửa lại.

Ông ấy vừa mới xoay người liền nhìn thấy một chiếc ô tô con màu trắng dừng ở trạm xe bus đối diện, ông chủ cảm thấy rất kỳ quái, sao xe nào cũng đòi chiếm đường của giao thông công cộng thế nhỉ.

Trì Hạ giương mắt.

Một người đàn ông đi từ trong xe ô tô xuống, bước nhanh về phía cô, đôi mắt cô bỗng chốc trợn to, lập tức cảnh giác: “Ông là ai?”

Cô chưa từng gặp loại người này, trong tay ông ta thậm chí còn có súng.

Người đàn ông không trả lời vấn đề của cô, không nói hai lời liền túm chặt cánh tay của cô, dùng sức kéo cô lên xe.

Lúc lôi kéo, điện thoại cô rơi xuống mặt đất, phịch một tiếng.

Bùi Sí gọi cô: “Hạ Hạ?!”

Tiệm trà sữa đối diện có người, con ngươi Trì Hạ cũng run rẩy theo, bản năng cầu sinh khiến cô lập tức hô to một tiếng: “Cứu…”

Giây tiếp theo lại bị bịt kín miệng.

Người đàn ông dí súng vào đầu cô, thô giọng nói: “Không muốn chết thì đừng có kêu.”

Khẩu súng kia lạnh lẽo, kề sát huyệt thái dương của cô.

Chỉ cần cò súng được bóp thì viên đạn sẽ xiên qua não cô, lần đầu tiên Trì Hạ cảm nhận rõ ràng cảm giác cái chết tới gần như vậy, tâm bỗng nhiên vọt tới cổ họng.

Hốc mắt cô gái lập tức tràn đầy nước mắt, trong nháy mắt trào ra mãnh liệt, chảy xuống theo gương mặt.

Ông chủ tiệm trà sữa nhíu mày, vừa rồi dường như ông nghe thấy tiếng hét, nhưng bản thân ông cũng có chút nghễnh ngãng, hoài nghi bản thân có phải nghe lầm rồi hay không.

Cổng trường Nhất Trung đối diện bây giờ quá mức an tĩnh, bên trong đã sớm không còn ai, ông chủ nhìn chằm chằm cổng trường một hồi lâu, sau đó lắc đầu rời khỏi.

Quả nhiên là ông nghe nhầm.

Khu này là trường học nên không có nhiều nhà dân ở, nếu không phải là thời gian lên lớp của đám nhỏ kia thì xung quanh sẽ vô cùng quạnh quẽ.

Hơn nữa vào cái giờ này, cửa hàng lân cận cơ bản đều đã đóng cửa.

Trì Hạ có chút tuyệt vọng, tất cả xảy ra quá đột ngột, hoàn toàn không rõ ràng đã có chuyện gì đã bị người ta túm lên xe.

Cô liều mạng giãy giụa, nhưng sức lực của người đàn ông rất lớn, căn bản không thể tránh thoát được.

Lúc bị kéo tới bên cạnh xe, hai tay cô gái gắt gao túm chặt cửa xe, bởi vì dùng sức quá mức cho nên đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Hai mắt cô đẫm lệ, theo bản năng nhìn điện thoại của mình rơi ở trên mặt đất.

Cùng lúc đó, dường như là biết được tình huống của bên này, thanh âm trong điện thoại cũng cao lên vài độ.

Lẫn trong tiếng gió và tiếng xe máy gầm rú, thiếu niên gần như gào lên, thanh âm run rẩy đến không xong: “Mày mẹ nó dám động vào cô ấy một chút xem!!!”

Cô khóc càng lớn hơn.

Rất muốn anh tới ngay lúc này.

Cảm xúc thiếu niên đã hoàn toàn bùng nổ, chân ga đạp mạnh, tiếng xe máy gầm rú kịch liệt ồn ào náo động, mang theo cỗ tức giận không có chỗ phóng thích của anh.

Không thể làm gì mà chỉ có thể không ngừng gọi tên cô, thật sự sắp hỏng mất rồi.

Cô lại không thể trả lời được, miệng bị bịt kín, gương mặt trắng nõn cũng đã biến sắc, chỉ có thể bất lực khóc.

Trong nháy mắt khi cửa xe đóng lại, giống như là ngăn cách hết thảy hy vọng, cả người Trì Hạ rét run.

**

Trên xe rất tối, hàng phía trước có một người đàn ông khác đang ngồi, hắn khởi động xe, rất nhanh đã rời xa Nhất Trung.

Người đàn ông cầm dây thừng ở một bên trói chặt tay chân của cô, lại dùng một tấm vải màu đen nhét vào trong miệng cô.

Trì Hạ im lặng rơi nước mắt, sắp đem nước mắt cả đời này khóc cạn rồi.



Người đàn ông cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, trong xe rất tối, ánh mắt hắn vẩn đục, tròng trắng ố vàng, trên mặt có một vết sẹo lớn, khủng bố vô cùng.

Lông mi cô gái ướt đẫm.

“Không phải hỏi tao là ai sao? Bây giờ nói cho mày biết, bọn tao tới để báo thù. Trì Xương Thịnh lừa bọn tao thảm như vậy, là con gái gã có phải nên trả nợ thay rồi không?!” Người đàn ông cắn răng nói.

Hắn ta lấy ra một thứ từ bên cạnh.

Nháy mắt Trì Hạ liền hiểu ra.

Ba cô căn bản không có buôn lậu ma túy, ông ấy vẫn là một vị anh hùng như trước đây, nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn chỉ đi nằm vùng mà thôi…

Cô vui mừng khôn xiết, nhưng bây giờ lại vô cùng sợ hãi, người đàn ông trước mặt đang cầm trong tay một cái kim tiêm, cô có tể đoán ra được đó là cái gì…

Cô gái lắc đầu thật mạnh.

Toàn thân đều đang giãy giụa.

Người đàn ông cột cô vào trên ghế ngồi, làm cô không thể động đậy.

Người đàn ông phía trước nói: “Đừng tiêm quá liều, sẽ chết người đấy. Chúng ta không cần để nó chết, chỉ cần Trì Xương Thịnh thống khổ là được.”

Là cảnh sát chống ma túy, tận mắt nhìn thấy con gái mình nghiện ma túy sẽ có cảm giác gì?

Nhất định là thống khổ hơn vạn phần so với bọn họ bây giờ đã bị lộ hành tung, còn bị cảnh sát đuổi theo không có chỗ trốn đi.

“Tao biết mà.” Người đàn ông kia nói.

Trong xe có mở một cái đèn nhỏ, ánh đèn chiếu vào trong mắt cô gái hơi rưng rưng, mắt hạnh ngập nước, người đàn ông nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên đối ý.

Hắn hỏi người đàn ông đang lái xe: “Còn bao lâu nữa mới ra khỏi thành phố?”

Người đàn ông lái xe lập tức hiểu ý, hắn biết cô gái này trông rất xinh đẹp: “Mẹ nó đã bị cảnh sát đuổi tới tán loạn rồi mà mày còn muốn chơi?”

“Làm chết con gái Trì Xương Thịnh không phải sẽ khiến hắn càng thống khổ sao?” Người đàn ông nhếch miệng cười, dù sao cũng trốn không thoát nữa.

Lúc tới bọn chúng đều đã tính toán trước, hành tung của bọn chúng đã bị lộ, tội danh của bọn chúng cũng đã được xác thực.

Trước sau kiểu gì cũng chết, bọn họ muốn trả thù gã cảnh sát ngầm nằm vùng lừa bọn chúng tám chín năm qua kia.

“Mày mẹ nó đúng là thằng cầm thú.” Người đàn ông lái xe mắng, “Làm nhanh lên.”

Người đàn ông buông kim tiêm trong tay xuống.

Cửa sổ xe mở lớn, gió không ngừng thổi vào, đầu tóc cô gái bị gió thổi loạn, trên mặt treo đầy nước mắt, lúc này nhìn giống như một con búp bê rách nát.

Sợ hãi tới một giới hạn nhất định thì chính là không thể khóc nổi nữa.

Trong mắt Trì Hạ chỉ còn lại đau thương cùng tuyệt vọng.

Đại não cô trống rỗng, không còn bất cứ năng lực suy nghĩ nào, chỉ có tiềm thức chi phối thân thể ra sức phản kháng.

Người đàn ông dùng sức tách hai chân cô ra, nhanh chóng cởi quần mình.

Giọng nói cô gái nức nở nhưng lại không thể phát ra thanh âm, hai chân không ngừng đạp loạn để tránh thoát khỏi trói buộc.

Dưới ánh sắc mờ mờ, Trì Hạ có thể nhìn thấy đáy mắt vẩn đục chứa đầy dục vọng ghê tởm của người đàn ông, cô cảm thấy thật buồn nôn, tình nguyện chết cũng không muốn bị loại người này chạm vào.

Cô bắt đầu không muốn sống dùng đầu đâm mạnh vào cửa sổ xe, tóc tai tán loạn, cửa sổ xe không ngừng vang lên.

Cô giãy giụa rất mạnh, thân xe cũng đong đưa theo.

Người đàn ông lái xe lại không kiên nhẫn: “Mẹ bà mày chứ, có thể để nó ngồi im tý được không hả, sắp lật xe tới nơi rồi đây này.

Chiếc ô tô con này là bọn chúng tùy tiện trộm ở ven đường, hơn nữa vì để tránh cảnh sát truy đuổi mà đã đâm hỏng tứ phía.

Người đàn ông không nghĩ tới cô gái nhìn qua nhu nhược này lúc phản kháng lên lại khiến hắn không có cách để tiếp tục làm.

Hắn cũng nổi giận, một quyền bổ vào cái cổ tinh tế của cô, bổ xong còn chưa có ngất xỉu ngay.

Cô gắt gao trừng mắt nhìn hắn.

Người đàn ông lại bổ một quyền nữa, cặp con ngươi mỹ lệ kia cuối cùng cũng chậm rãi khép lại.

Bởi vì khóc quá lâu, đại não thiếu oxy, tư duy đều đình trệ.

Một khắc khi nhắm mắt lại, nước mắt Trì Hạ trào ra khỏi hốc mắt, đáy lòng mới bất tri bất giác toát ra một suy nghĩ.

Bùi Sí phải làm sao bây giờ?

Cô biết rõ, anh thích cô nhiều tới như vậy mà…

**

Lúc này, chiếc ô tô con vừa lúc chạy tới một ngã tư.

Người đàn ông lái xe dẫm mạnh phanh xe: “Đệch mẹ nó, có cảnh sát giao thông.”

Hắn vốn muốn trực tiếp lao qua, nhưng mà có cảnh sát giao thông đứng đó, hắn không thể không dừng xe chờ đèn đỏ, nếu không sẽ trực tiếp bại lộ.

Hắn liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, đồng bọn của hắn ở ghế sau đang thô lỗ cởi quần áo trên người cô gái.

Hắn lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giây tiếp theo liền đối diện với đôi mắt cuồn cuộn lệ khí.

Trên đầu thiếu niên còn băng kín băng gạc, gân xanh giữa trán nổi lên, băng gạc đã có vết máu thấm ra.

Con ngươi hắn đen đến đáng sợ, trong tay cầm một cục đá như phát điên phang thẳng lên cửa sổ xe, cửa sổ xe ô tô con cũng không thể chống cự nổi, rất nhanh đã vỡ vụn.

Hai người trong xe đồng loạt ngây ra, còn tửng rằng bọn họ gặp phải tên điên nào, nhưng mà tên điên này lập tức thò người nhảy vào, một quyền đấm lên mặt người đàn ông đang lái xe, sau đó ấn mở chốt cửa xe,

Biểu tình trên mặt thiếu niên lạnh như băng, ánh mắt nặng nề nhìn về phía cô gái ở ghế sau.

Quần áo trên người cô đã hỗn độn không chịu được, quần của người đàn ông bên cạnh đã kéo được một nửa, đai lưng còn dùng để trói tay cô lại.

Bùi Sí có cảm giác máu trên người toàn bộ đều đọng lại, tay chân lạnh lẽo, anh nhanh chóng đi qua, run tay kéo mở cửa xe,

Sắc mặt cô gái trắng bệch, trên mặt có vô số nước mắt, anh đau lòng tới mức sắp mất hết tri giác, có thể tưởng tượng ra vừa rồi cô có bao nhiêu tuyệt vọng, cả người anh tựa hồ không còn chút sức lực nào.

Bùi Sí cởi dây thừng cột trên tay cô xuống, động tác nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo cho cô.

Còn may, anh không có tới muộn…

Đừng sợ nhé Hạ Hạ.

Ánh mắt của người đàn ông bên cạnh hiện lên vẻ âm ngoan.

Mục đích ban đầu của bọn họ chính là khiến đứa con gái của gã cảnh sát chống buôn lậu kia nghiện ma túy.

Động tác hắn rất nhanh, kim tiêm nhanh chóng lao tới trên người cô gái, nhưng lại bị người kia dùng cánh tay ngăn trở trong một giây.

Thiếu niên nhăn chặt mày, kim tiêm đâm vào trong cánh tay, có thứ gì đó tiêm vào cơ bắp anh, trong dạ dày cuộn lên cảm giác ghê tởm mãnh liệt.

Anh chịu đựng cảm giác không ổn trong người, trực tiếp kéo người đàn ông kia xuống xe, đạp thật mạnh mấy cái, dùng mười phần sức lực, sau đó nhặt cục đá vừa mới ném ra kia tần nhẫn điên cuồng đập.

Người đàn ông căn bản không đoán trước được thiếu niên này lại đánh người tàn nhẫn như vậy, hắn bắt đầu liều mạng xin tha.

Nhưng mà không có tác dụng gì, thiếu niên này muốn mạng của hắn.

Một quyền vừa rồi kia khiến người đàn ông lái xe thiếu chút nữa mù hai mắt.

Hắn không ngừng dụi mắt, tầm mắt rốt cuộc cũng mơ hồ nhìn ra chút tiêu điểm.

Hắn nhìn đồng bọn nằm trên đất, mà thiếu niên kia không biết đánh bao lâu mới dừng tay.

Thiếu niên ném cục đá đi, đi qua đem cô gái ôm vào trong ngực rời đi.

Nhưng mà đi chưa được vài bước.

Người đàn ông ở ghế lái giơ súng lên, bóp cò.

Bùi Sí cảm giác được đau đớn xuyên tim, anh lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, sau đó ôm cô gái tiếp tục đi về phía trước.

Đệch mợ nó chứ, bọn chúng có súng.

Anh phải mau chóng đưa bảo bối của anh tới nơi an toàn…

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên ở phía sau, trong nhát mắt có mấy chục xe cảnh sát vây tới đây, đèn xe đỏ xanh lấp lóe.

Mấy chiếc xe trên đường sôi nổi tránh ra.

Một đám cảnh sát giơ súng vây tới đây.

Nghe được tiếng còi xe cảnh sát, Bùi Sí dừng bước chân, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được mà quỳ ở trên mặt đất, có cảnh sát nhanh chóng chạy tới hỗ trợ.

Thiếu niên vừa trúng một phát súng, máu tươi không ngừng chảy ra bên ngoài, nhưng hai tay vẫn gắt gao ôm chặt cô gái trong ngực.

Cảnh sát nói mấy câu gì đó, anh nghe không rõ, chỉ ngửi được mùi thịt cháy khét lan tràn trong không khí, cùng với cảm giác đau đớn xuyên tim nơi xương sườn.

Đôi mắt anh đen nhánh, mọi thứ trong tầm nhìn đều trở nên mơ hồ.

Trừ vị trí trúng đạn đau đớn khó nhịn kia ra thì cỗ cảm giác ghê tởm trong người càng ngày càng mãnh liệt.

**

Lúc Trì Hạ tỉnh lại là sáng ngày hôm sau.

Ngoài cửa sổ có mưa rơi, chồi non trong chậu cây trên cửa sổ bị mưa làm cho ướt nhẹp, đang lay động trong gió, trong phòng tràn ngập hơi ẩm.

Mẹ thấy cô tỉnh lại, vui vẻ ôm chầm lấy cô: “Hạ Hạ đã tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không con?”

Trì Hạ mím chặt môi không nói lời nào, đôi mắt lớn trống rỗng, trên mặt không có chút huyết sắc.

Tống Mai đã nghe cảnh sát nói lại, Hạ Hạ của bà bị hai tên buôn thuốc phiện đào tẩu bắt bóc trả thù, ngày hôm qua bà đã suốt đêm đưa cô tới bệnh viện làm đủ các loại kiểm tra, còn may là tất cả đều bình thường.

Tống Mai che mặt lau nước mắt, vỗ vỗ lưng cô ôn thanh nói: “Không sao đâu Hạ Hạ, cảnh sát đã chạy tới kịp thời, cho nên chưa xảy ra chuyện gì đâu.”

Không có sao?

Con ngươi vốn ảm đạm của cô gái liền sáng lên chút.

Tống Mai chỉ vào người đàn ông bên cạnh, đôi mắt cong lên: “Hạ Hạ, có biết đây là ai không?”

Khuôn mặt của người đàn ông không giống như trước, nhưng khí chất vẫn giống như nhiều năm về trước, ông ôn hòa xoa đầu cô.

Sao Trì Hạ có thể không biết chứ, cô kính nể người này tới mức nào mà.

“Ba ơi…”

Trì Xương Thịnh cười, vẫn ôn hòa như nhiều năm trước đó.

Ba của cô vẫn luôn không thay đổi, thật tốt quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play