Địa điểm tổ chức trận chung kết NEPCS là tại thủ đô, người có thể vào được vòng chung kết rất ít, Giang Thành Nhất Trung cũng chỉ có một mình Trì Hạ.
Trước khi thi, mẹ đưa bà ngoại về trấn nhỏ, cũng không ở Giang Thành, cô nhỏ lại bận việc ở bệnh viện, căn bản không thể cùng cô tới thủ đô để thi.
Trì Nhạn Lan đưa Trì Hạ tới sân bay của thành phố Giang, cùng cô lấy vé máy bay xong thì vẫn không cảm thấy yên tâm: “Một mình Hạ Hạ tới nơi xa như vậy, thật sự có ổn không?”
Đứa nhỏ này còn chưa một mình đi xa nhà bao giờ đâu, tóm lại bà vẫn không thể yên tâm được.
Trì Hạ cắn môi: “Ổn mà ạ.”
Thật ra cô cố ý không nói cho Trì Nhạn Lan với Tống Mai biết chuyện phải tới thủ đô để thi, cho nên mẹ cô cũng không kịp chuẩn bị, hai ngày trước đã về quê rồi.
Trong lòng tiếu nữ cất giấu tâm sự nào đó, cũng không dám để cho hai người biết.
Trì Hạ xếp hàng vào khu vực kiểm tra an ninh, vẫy vẫy tay với Trì Nhạn Lan: “Cô nhỏ về đi ạ.”
Trì Nhạn Lan nói: “Hạ Hạ tới nơi thì gọi cho cô nhé, cô đặt trước vé về cho con rồi, không biết chỗ soát vé thì phải hỏi nhân viên đó biết chưa?”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Chờ sau khi Trì Nhạn Lan rời đi, bước chân Trì Hạ mới dừng lại, nhìn nam sinh phía sau.
Mặt cô đỏ lên, vừa rồi cô đều thấy Bùi Sí vẫn luôn đi ở đằng sau cô đấy, cô bị dọa sợ muốn chết, sợ anh bỗng nhiên tới tìm cô nói chuyện.
Bùi Sí đứng trong đám người cũng đang nhìn cô, người đến người đi, hai mắt anh dường như lại tự động che chắn hết thảy, dư quang chỉ còn lại cô.
Hôm nay cô không mặc áo đồng phục, mà là một cái áo lông nhỏ dệt kim màu xanh nhạt hở cổ, tóc vẫn buộc đuôi ngựa như trước, giống như là chồi non mới nhú trên cành liễu ngày xuân.
Thấy cô nhìn qua, ánh mắt thiếu niên hơi sững lại, cong cong môi đi tới, trực tiếp dắt tay cô đi lên phía trước.
Lòng bàn tay anh dày rộng ấm áp, lúc nắm lấy tay cô, cô có thể cảm nhận được mạch máu của anh hơi run rẩy.
Nhưng mà xung quanh có rất nhiều người, Trì Hạ chưa từng yêu đương, cảm thấy nắm tay trước bàn dân thiên hạ như thế này vô cùng xấu hổ, cô muốn rút tay về: “Bùi Sí!”
“Ừ.” Anh vẫn nhìn về phía trước, khóe môi cong lên.
“Nhiều người…” Trong thanh âm của cô gái đều là sự ngượng ngngf.
Bọn họ không quản được, ông đây nắm tay cô vợ nhỏ nhà mình cơ mà.” Anh nắm càng chặt hơn, nhiệt độ trong lòng bàn tay khô ráo ngày càng cao.
Anh thật là không biết xấu hổ mà, ai là cô vợ nhỏ của anh chứ!
Trì Hạ giương mắt, biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, sửa lại cho đúng: “Đừng nói linh tinh được không? Bây giờ còn chưa tính là yêu đương…”
Bùi Sí gật đầu, khóe môi cong lên độ cong lười biếng đáp: “Ừ.” Không phải cái con khỉ, ở trong lòng anh chính là phải rồi.
Trì Hạ cạn lời, anh ừ xong nhưng vẫn không buông tay, sao mà không hất ra được thế này.
Bùi Sí đưa một tay khác ra, đem túi xách trên lưng cô khoác lên vai mình, cúi người nhìn cô, cong môi uy hiếp: “Không có dắt, anh ôm đấy nhé.”
“…” Trì Hạ tức muốn bốc khói.
Thiếu niên thiếu nữ diện mạo xuất chúng, tựa như nam nữ chính trong phim, xung quanh có rất nhiều người nhìn qua, trên mặt bọn họ đều treo nụ cười nhạt, tuổi trẻ thật tốt, hương vị thanh xuân mà chậc chậc chậc.
Bởi vì là mùa ế, trên máy bay cũng không có nhiều người, nhà họ Bùi lại là cổ đông của hãng hàng không này, Bùi Sí rất dễ thăng hạng khoang thương gia cho Trì Hạ, ngồi ngay bên cạnh mình.
Trì Hạ còn đang giận dỗi, còn lâu mới muốn ngồi với anh.
Thiếu niên tức tới bật cười, trực tiếp túm chặt cánh tay cô, ấn vai cô ngồi xuống, một tay chống ở trên lưng ghế ép cô xuống: “Ngoan nào, tức giận thì đánh anh, không cho phép ngồi với người khác.”
Anh đều thấy được, bên cạnh chỗ ngồi thực tế của cô là một người đàn ông.
Trì Hạ ngước mắt trừng anh, chưa từng thấy người nào bá đạo như vậy, thật sự bực bội mà, cho rằng cô sẽ không đánh anh sao?
Cô giơ tay đấm ở trên ngực anh, đánh chết tên vô lại này đi.
Sức lực của cô gái nhỏ không lớn, nắm tay mềm mềm mại mại, Bùi Sí không nhịn được cười, nhịn không được cúi đầu xuống hôn khóe môi cô.
Hương vị ngọt ngào lan tràn trong tim.
Khoảng cách rất gần, hô hấp giao triền bên nhau, cô ngây ra, đôi mắt đen nhánh của thiếu niên nhìn chằm chằm cô, trái tim đập loạn không có bất cứ tần suất nào, hầu kết hoạt động kịch liệt.
Bàn tay đang nâng lên của Trì Hạ cứng đờ giữa không trung, cô hoàn toàn ngây ra, lúc lấy lại tinh thần thì dư quang thoáng nhìn thấy tiếp viên hàng không ở bên cạnh.
Tiếp viên hàng không cũng đang nhìn hai người, còn cười cười với cô, phảng phất như đang nói, cặp đôi trẻ thật ngọt ngào ân ái.
Cô gái nhỏ lập tức dời tầm mắt đi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giây tiếp theo liền bưng kín mặt. Mất mặt quá đi!!
Bùi Sí cảm thấy hạnh phúc muốn chết, máy bay còn chưa có cất cánh, anh lại cảm giác như cả người lâng lâng, đệch, ngay cả khóe môi của cô cũng mềm như vậy.
**
Trận chung kết NEPCS thi ở đại học thủ đô.
Tòa kiến trúc đại học này không chỉ có bầu không khí học tập nồng đậm mà ngay cả phong cảnh cũng rất đẹp, vườn trường rất lớn, còn có một cái hồ nhân tạo vô cùng nổi tiếng gần đó, ba tháng mùa xuân nhộn nhạo, mấy con thiên nga đen đang cúi đầu chải vuốt lông chim.
Khu vực thi gần hồ nhân tạo, Trì Hạ đeo cặp sách, chờ vào phòng thi.
Ánh mặt trời của buổi trưa tháng tư chiếu lên người cô rất ấm áp.
Ánh mắt cô dừng trên mấy con thiên nga, lại không biết khi cô nhìn thiên nga thì có rất nhiều người đang nhìn cô.
Không lâu sau, liền có một số sinh viên đại học tới gần.
“Đàn em học trường cấp ba nào thế?” Bọn họ biết chỗ này là khu vực diễn ra trận chung kết NEPCS.
“Nhất Trung Giang Thành ạ.” Cô gái nhỏ nói sự thật.
Có một nam sinh kích động nói: “Ôi má, là trường cũ của anh đấy! Hồi cấp ba anh cũng học ở Nhất Trung Giang Thành. Đàn em có hứng thú xét tuyển vào đại học thủ đô không?” Hắn biết, có thể tham gia trận chung kết NEPCS, muốn vào đại học thủ đô căn bản không hề khó.
Trì Hạ nghĩ nghị: “Dạ, có suy nghĩ.”
“Em học lớp mấy rồi?”
“Lớp mười.”
Nam sinh hưng phấn muốn chết, em gái nhỏ xinh đẹp như vậy, đáng yêu muốn chết mà.
Hắn lấy điện thoại ra: “Lưu số điện thoại có được không? Sau này muốn đăng ký vào đại học thủ đô mà có câu hỏi gì thì có thể hỏi anh, anh đang năm nhất, chờ em thi đỗ đại học thủ đô rồi thì anh cũng lên năm 4, không chừng còn có thể dẫn dắt em.”
Trì Hạ còn chưa có kịp nói gì thì Bùi Sí vừa mới đi mua nước đã quay trở lại.
Anh đi tới chắn phía trước cô, rũ mắt nhìn nam sinh kia, lạnh giọng nói: “Cút xa một chút, không cần anh dẫn dắt.”
Thiếu niên rất cao, lúc này một tay đút túi đứng trước mặt nam sinh kia, ước chừng còn cao hơn hắn một cái đầu, khí chất còn mang theo áp bách sinh ra đã có.
Nam sinh đột ngột đối diện với đôi mắt đem trầm, đuôi mắt hơi nhọn, ánh mắt lạnh muốn chết.
Loại học sinh ngoan từ nhỏ đã có thành tích học tập ưu tú như bọn họ, đối với học sinh hư hỏng này có một loại khứu giác nhạy bén, mà thiếu niên trước mắt vừa nhìn liền biết là loại học sinh hư, côn đồ điển hình, hắn liếc nhìn Trì Hạ một cái, sau đó cái gì cũng không nói cất điện thoại bỏ đi.
Cô gái có thể khiến tên côn đồ này đi cùng, phỏng chừng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Bùi Sí không phải không chú ý tới ánh mắt cuối cùng của nam sinh kia khi nhìn Trì Hạ, đôi mắt anh chợt đau nhức, quai hàm cắn chặt, chai nước khoáng trong tay bị bóp tới kẽo kẹt.
Người khác có thể dùng loại ánh mắt kia nhìn anh, nhưng lại không thể nhìn cô gái anh xem như bảo bối như vậy được.
Thiếu niên nhấc chân tiến lên, túm lấy cổ áo của nam sinh kia; “Mày mẹ nó ánh mắt vừa rồi là có ý gì?”
Nam sinh run rẩy: “Gây chuyện ở địa bàn của đại học thủ đô chúng tôi, cẩn thận bị đuổi ra đấy.”
Hắn cảm thấy rất không biết nói gì, sao loại người này mà bảo vệ trường cũng cho vào thế.
Trì Hạ nhanh chóng chạy tới giữ chặt tay Bùi Sí, nói với nam sinh kia “Thực xin lỗi.”
Ánh mắt nam sinh vẫn khinh miệt như cũ, lại đánh giá Trì Hạ từ trên xuống dưới, nhìn xinh đẹp như vậy, thế mà lại ở cùng với loại chẳng ra gì.
Bùi Sí hận không thể đấm một quyền qua, đánh chết người trước mặt, nhưng anh nhìn cô gái bên cạnh, lại cắn răng yên lặng buông tay.
Cô phải thi, anh không thể gây thêm phiền phức cho cô.
Nam sinh khinh thường cười cười, đi xa.
Bùi Sí nhìn xung quanh, đưa nước trong tay cho Trì Hạ, thấp giọng nói: “Anh đi trước, lát nữa sẽ tới đón em, nhé?”
Trì Hạ có thể đoán được anh nghĩ gì, cô gái nhỏ nhu nhu cười: “Bùi Sí.”
Anh nhìn chằm chằm cô: “Hửm?”
“Anh cúi xuống đi.” Trong mắt cô có ý cười trong veo.
Bùi Sí sững ra, sau đó hơi khom lưng xuống.
Thiếu nữ lấy khăn giấy ra, thò lại gần lau mồ hôi trên trán anh, thanh âm cô mềm ngọt: “Đừng tức giận với người không hiểu anh có được không? Em biết anh rất tốt.”
Đỉnh mày Bùi Sí giật giật, tâm nháy mắt mềm đến rối tin rối mù.
Đệch, đúng là tiểu ngốc nghếch mà, anh tức giận là bởi vì người khác dùng ánh mắt kia nhìn cô, cô tốt đẹp lại ưu tú như vậy, nhưng lại bởi vì anh mà bị người ta coi khinh, anh đau lòng muốn chết.
Bùi Sí chưa nói gì, chỉ cong cong môi: “Được, đều nghe Hạ Hạ.”
Mặt Trì Hạ nóng lên, lúc anh gọi cô là “Hạ Hạ”, thanh âm thật sến sủa mà.
“Em phải vào thi rồi.” Cô mím môi, khóe mắt mang theo ý cười nhìn anh, so với hoa anh đào nở còn đẹp hơn.
Bùi Sí nhịn không được xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Đi đi, cố lên nhé bảo bối.” Thanh âm của thiếu niên lành lạnh, nhưng lại có sự ôn nhu dị thường.
Trì Hạ cắn cắn quai hàm, khó có khi không phản bác lại cái xưng hô này, xoay người nhẹ nhàng cười một cái, đi vào trong khu vực thi.
Lúc Trì Hạ đi qua, có một cô gái ghé sát vào cô, cười cười nhiều chuyện nói: “Bạn trai cậu sao?”
Trì Hạ không biết giải thích thế nào, căng da đầu gật gật đầu: “Ừ ừ…” Bạn trai dự bị cũng coi như bạn trai đi?
Nữ sinh kia quay đầu nhìn nam sinh dưới ánh mặt trời.
Thiếu niên thân cao chân dài, tóc đen mắt đen, khuyên tai màu bạc lóe sáng không kiềm chế được, một tay đút túi đứng trong đám người cũng trở thành tiêu điểm, có mấy cô gái tới gần anh, anh đều không thèm để ý tới.
Nữ sinh quay đầu lại lẩm bẩm một câu: “Bạn trai cậu đẹp trai thế! Hơn nữa từ lúc cậu xoay người đi, anh ấy vẫn cứ đứng ở chỗ đó nhìn cậu mãi thôi, trong mắt đều không có người nào khác đâu, thật cưng chiều mà.”
Trì Hạ xấu hổ cúi đầu, nhẹ nhàng mím môi cười, cùng cô gái kia vào phòng thi.
Bóng dáng thiếu nữ biến mất trong tầm nhìn của anh.
Bùi Sí đi tới bên hồ, lấy ra một điếu thuốc muốn hút, trong đầu lại xuất hiện ánh mắt vừa rồi của tên kia, quai hàm giật giật, anh lấy bao thuốc ra ném vào trong thùng rác.
Sau đó đấm một quyền lên cây.
Mẹ nó.
Anh không phải người tốt, từ nhỏ đã không phải, người khác dám trêu anh, anh sẽ không chút lưu tình đánh trả lại, người khác đánh anh, anh sẽ đem nó đấm đến gần chết trong ngõ. Bùi Chấn Ninh vì cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh? Chính là bởi vì anh từng đánh phế một người đi.
Mà người kia đã từng hắt nước bẩn* lên người anh, bởi vì lần hắt nước bẩn đó, thanh danh xấu xa của anh đã lan xa, bất chấp tất cả.
*Hành động nói xấu, đổ tội xấu cho người khác
Anh đã dần dần quên mất những chuyện không tốt đó, nhưng bây giờ anh lại vô cùng sợ hãi. Hạ Hạ của anh tốt đẹp như vậy, anh không muốn cô phải chịu chút ủy khuất nào.
Điện thoại trong túi rung lên.
Bùi Sí lấy ra xem một cái, ánh mắt lóe lên, ấn nghe, bên kia điện thoại truyền tới thanh âm tang thương của một cụ già, mang theo vui vẻ khóc nức nở: “A Sí, có phải con tới thủ đô rồi hay không?”
Bùi Sí trầm mặc một hồi: “Vâng.”
Thanh âm của bà lão dừng một chút, nói: “A Sí, bà mới từ Hồng Kông về, con tới gặp bà có được không? Bà ngoại đã lâu rồi chưa gặp con.”
“… Vâng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT