Tối hôm qua, Tống Mai tới cục cảnh sát trong huyện thì biết được tình huống là, Trì Xương Thịnh rất có khả năng vẫn còn sống, hơn nữa còn thường xuyên lui tới thành phố Giang. Tống Mai không tin, nếu như còn sống vậy tại sao không tới gặp bà và Hạ Hạ chứ, thật sự nhẫn tâm như vậy sao?

Cảnh sát trả lời rằng, sắp tới cảnh sát của Giang Thành sẽ xử lý một án kiện liên quan tới buôn lậu ma túy, ngoài ý muốn đã thu thập được một dấu vân tay, hư hư thực thực đoán đó là của Trì Xương Thịnh, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn xác định là ông ấy, rốt cuộc thì vân tai cũng tồn tại khả năng bị ô nhiễm, cũng không phải chính xác 100%.

Tối hôm qua, cục cảnh sát điều tra tất cả camera theo dõi trên đường phố Giang Thành, lại bảo bà nhìn xem, nhưng cũng không nhìn thấy dấu vết ông ấy xuất hiện trong camera theo dõi.

Tống Mai biết, thứ như vân tay này tuy có khả năng bị ô nhiễm, nhưng cơ bản tám, chín phần mười là có thể xác định. Cho nên cho dù chỉ là mơ hồ không rõ, bà cũng muốn tới Giang Thành xem tình huống cụ thể, vạn nhất, Xương Thịnh thật sự còn sống thì sao…

Năm đó khi Xương Thịnh xảy ra chuyện, tình huống như thế nào cả nhà bà đều không rõ, khi nhận được tin tức thì cũng không khác gì với những người khác, đều là cảnh sát tuyên bố nói ông ấy phản bội đồng đội nên đã bị xử lý.

Nếu ông ấy xác thật vẫn còn sống, bà muốn chính miệng hỏi ông ấy, vì cái gì mà lại đi lên con đường bất chính đó, chẳng lẽ ông ấy thật sự không yêu bà và Hạ Hạ, không cần cái gia đình này nữa hay sao?

**

Tống Mai thu dọn hành lý ở trong nhà, bảo Hạ Hạ đi gọi bà ngoại, sau đó lập tức đi mua vé xe cùng ngày tới Giang Thành.

Trì Hạ khuyên Tống Mai nên nghỉ ngơi một ngày trước rồi lại đi, rốt cuộc thì mẹ còn đang bệnh, cô rất lo lắng.

Tống Mai chỉ hận không thể bay luôn tới Giang Thành, nào còn tâm trạng nghỉ ngơi chứ, bà lắc đầu nói không cần, vẫn có thể chịu được.

Trì Hạ biết mẹ thật sự rất sốt ruột, cô dù khuyên thế nào đi nữa cũng không có tác dụng, cho nên cũng không nói thêm cái gì nữa, nếu như ba ba thật sự còn sống, cô cũng muốn gặp ông ấy…

**

Trấn nhỏ này chỉ có một bến xe duy nhất, là ở bên cạnh trường cấp hai trong trấn, là phương tiện giao thông công cộng duy nhất ra vào trấn, mỗi ngày đều có một chiếc xe bus chạy tới thành phố Giang.

Bến xe đã có chút lâu đời, phòng bán vé còn sử dụng phong cách kiến trúc thập niên 80, phía dưới vách tường màu trắng còn có vết sơn xanh bong tróc.

Đã gần cuối năm, người về quê rất nhiều, người rời khỏi trấn lại ít, cho nên Trì Hạ và mẹ không cần phải xếp hàng lâu đã có thể mua được tấm vé cùng ngày đi, buổi sáng hơn 11 giờ sẽ xuất phát.

Ở đại sảnh chờ xe có rất nhiều người quen, đều quen biết Tống Mai, dù sao bà cũng là cô giáo nổi tiếng trong trấn, dạy học rất tốt, mọi người đều hỏi sau này bà có còn trở về trường học nữa hay không.

Dạy học và làm ngành giáo dục nhiều năm, trên người Tống Mai có một khí chất phong độ tri thức, cho dù sắc mặt không tốt lắm do bị bệnh, nhưng khi cười lên vẫn dịu dàng đoan trang như cũ, bà nói phải xem xét tình huống, cảm ơn bọn họ đã quan tâm.

Có người lặng lẽ chuyển dời tầm mắt lên người Trì Hạ đứng bên cạnh.

Cô gái nhỏ mặc một cái áo nhung màu hồng nhạt, bên ngoài là áo khoác màu xanh nhạt, quần áo đơn giản mộc mạc mặc ở trên người cô lại có vẻ xinh đẹp khác lạ, giống như hoa hải đường kiều diễm lại tươi mát ngày xuân, nhìn không giống với đám trẻ trong trấn, ngược lại lại giống với những minh tinh tới từ thành phố lớn.

Cô chỉ an tĩnh ngồi đó thôi cũng hấp dẫn không ít ánh mắt.

“Đây là con gái của cô giáo Tống sao?” Thật xinh đẹp, giống như bước ra từ bức tranh vậy.

Tống Mai: “Phải.”

“Nghe nói con gái chị thi đậu vào trường trung học số một Giang Thành phải không?”

Lời này vừa nói ra, càng nhiều ánh mắt nhìn qua đây hơn. So sánh với thành phố Giang, Nhất Trung Giang Thành đối với đám trẻ con trong trấn này là trường học rất khó thi đậu, điểm số đầu vào cực kỳ cao.

Tống Mai cười nhạt gật đầu, Hạ Hạ thực sự là kiêu ngạo của bà.

“Cô giáo Tống biết dạy quá!”

Mọi người đang thảo luận, ở cửa đại sảnh đột nhiên xuất hiện một thiếu niên, đặt ở đám người trong trấn đều có chiều cao khiêm tốn thì vóc dáng 1 mét 88 của anh có vẻ giống như hạc giữa bầy gà.

Thiếu niên có vẻ ngoài rất đẹp, biểu tình lại lạnh thấu xương.

Rất nhiều người đi ngang qua chỉ dám vội vàng liếc mắt một cái, công tử nhà giàu ở trên thành phố sao lại tới trấn nhỏ của bọn họ chứ.

Trì Hạ cũng liếc mắt qua đây, phát hiện Bùi Sí đang đứng trước cửa đại sảnh.

Cô khẩn trương muốn chết, làm ơn anh ngàn vạn lần đừng qua đây nói chuyện với cô nha, mẹ cô còn đang ở bên cạnh đó.

Tầm mắt Bùi Sí nhàn nhạt đảo qua, trái tim Trì Hạ muốn ngừng đập, giây tiếp theo ánh mắt anh đã rời đi rất nhanh, coi như không quen biết.

Trì Hạ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Ánh mắt Bùi Sí nhìn ra bên ngoài sảnh đợi, khóe môi như có như không cong lên.

Vừa mới rồi thật sự là nhịn không được mới nhìn cô.



Anh cũng biết người ngồi bên cạnh cô chắc chắn là mẹ cô, mà kiểu học sinh ngoan như cô sợ nhất là bị phụ huynh phát hiện có tiếp xúc gần gũi với người đàn ông khác.

Ngày đầu tiên Bùi Sí ngồi xe từ Giang Thành tới trấn nhỏ này, bởi vì say xe nên đã tìm một nhà khách ở ngay gần bến xe.

Vừa mới rồi lúc từ nhà cô về nhà khách tắm rửa, lúc ra cửa liền nhìn thấy cô gái cõng balo xuất hiện ở quầy bán vé.

Anh lập tức đi theo mua vé.

Bùi Sí đứng ở ngoài sảnh chờ hút thuốc, dáng vẻ tùy tính không kiềm chế được rất có hương vị đàn ông, hình dáng hầu kết rõ ràng, gợi cảm không chịu nổi, trong lúc đó có mấy cô gái nhỏ đi qua muốn xin phương thức liên hệ của anh, anh lãnh đạm cười: “Cút xa một chút, ông đây có người mình thích rồi.”

Các cô gái cảm thấy không thể hiểu được, có người mình thích thì sao chứ, lại không phải bạn gái, ngữ khí còn kiêu ngạo như vậy, thật là kỳ quái.

Nhân viên kiểm phiếu bắc loa lên trước mặt hô: “Chuyến xe tới Giang Thành lúc 11 rưỡi! Bắt đầu kiểm vé!”

Người ôm con, xách theo túi da rắn kiểu cũ, cả trai lẫn gái đều sôi nổi chen lên trước.

Xe bus trong trấn không có quy chế mua một vé thì được ngồi một chỗ, người mua vé chỉ được lên xe, còn có ghế ngồi hay không thì không xác định, rất nhiều người đều canh ở trước cửa xe bus để tùy thời sẽ nhảy lên cướp chỗ.

Bùi Sí đút tay vào túi đứng ở cuối hàng, anh đang nhìn cô gái bị chen tới nghiêng sang bên cạnh.

Kẹo bạc hà trong miệng bị anh nhai đến kẽo kẹt.

Anh nâng chân đi tới bên cạnh cô, có người chen qua, thiếu niên dùng ngữ khí lạnh lẽo nói: “Còn chen nữa cho ông đây xem.”

Người nọ liếc mắt một cái, ánh mắt của tên nhóc này không tốt, nhìn là biết không phải hạng người tốt lành gì, nào dám chen lại gần anh, liều mạng chen sang bên kia.

Tống Mai cũng nhìn chàng trai bên người, lắc đầu mỉm cười, đứa nhỏ này tuổi không lớn nhưng tính tình còn rất lớn nha.

Cảm nhận được ánh mắt của Tống Mai, sắc mặt Bùi Sí cứng đờ trong chớp mắt.

Trì Hạ nhìn thấy biểu tình của anh, nhịn không được cong cong môi, người xấu này thế mà cũng biết xấu hổ ha.

Tầm mắt Bùi Sí lơ đãng đảo qua mặt cô, Trì Hạ lập tức mím chặt môi, ánh mắt xinh đẹp vẫn cong cong như cũ, nhìn là biết đang nhịn cười. Anh nhanh chóng nhìn Tống Mai, nhân lúc bà ấy không chút ý thì giật giật môi, không chút tiếng động nói với Trì Hạ: “Không cho cười.”

Cô còn cười lớn hơn, bả vai nhỏ gầy cũng run run theo, đáng yêu muốn chết, Bùi Sí cũng không nhịn được mà cong môi, sao cô cười mà cũng ngọt ngào như vậy chứ.

Bởi vì lên xe muộn nên bọn họ chỉ có thể ngồi ở hàng cuối cùng, Trì Hạ với Bùi Sí chia nhau ngồi ở hai cái ghế sát cửa sổ ở hàng cuối.

Tống Mai vì thân thể không thoải mái, hơn nữa tối hôm qua đã một đêm không ngủ cho nên chưa được bao lâu đã dựa vào lưng ghế thiếp đi.

Bên người Bùi Sí là một cụ ông, người lớn miệng nói liên tục, từ lúc lên xe tới bây giờ vẫn luôn tìm anh nói chuyện.

“Nhà của cậu nhóc ở Giang Thành sao? Nhìn qua khá có tiền nhỉ, sao lại tới trấn nhỏ của bọn ông thế?”

Bùi Sí mím chặt môi, lười phản ứng ông ấy.

“Có phải theo vợ tới tận đây không?” Ông cụ sau đó lại nói tiếp một câu.

Kẹo bạc hà trong miệng nháy mắt bị cắn nát, Bùi Sí cong môi cười, đệch, anh thế nhưng cũng rất muốn đó.

Một bà dì ở hàng trước cảm thấy thiếu niên ngồi sau rất đẹp trai, liên tiếp quay đầu lại nhìn, nghe vậy cũng đáp lời ông cụ: “Nói linh tinh, thằng bé này mới bao lớn chứ, sao lại có vợ được.”

Ông cụ cười tủm tỉm: “Tuổi tác thì có vấn đề gì, hồi tôi bằng tuổi nó, đến con còn có rồi kia kìa.” Ông ấy nhìn qua cô gái ngồi ở phía cửa xe bên kia, vỗ vỗ bả vai Bùi Sí, “Ông thấy cô bé kia hợp với cháu lắm đấy.”

Người trong xe nhìn qua thấy cũng rất đúng, thiếu niên thiếu nữ đều rất xinh đẹp, vô cùng xứng đôi nha, vì thế mọi người đều cười lên, tài xế nói đùa nói ông cụ đi làm mai được rồi đấy.

Ông cụ cười đùa, vỗ vỗ ghế dựa của mình hỏi Trì Hạ: “Cô bé có muốn sang bên này ngồi không?”

Bùi Sí cũng nghiêng người qua nhìn Trì Hạ.

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, vội vàng xua tay nói không cần, sau đó nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ xe, vành tai cô đều hồng cả lên.

Cô gái xấu hổ muốn chết, anh lại phấn khởi tới mức quên cả say xe.

**

Đường tuyết trơn nên không dễ đi, bình thường lộ trình chỉ có bốn tiếng mà hôm nay phải đi gần sáu tiếng đồng hồ.

Trên đường, một đám người nghỉ ngơi ở một nhà hàng ven đường để ăn trưa, rốt cuộc thì tận chiều tối mới có thể về tới Giang Thành.

Trì Hạ bảo mẹ mình ở trên xe nghỉ ngơi, mình đi xuống mua cơm.

Cô vừa mới xuống xe liền nhìn thấy Bùi Sí cách đó không xa, anh mới mua cốc trà sữa từ tiệm trà sữa bên cạnh, thừa lúc không có ai liền đưa cho cô.

Trì Hạ không nhận, cô không muốn nhận đồ của người khác.

Anh tức tới bật cười: “Sợ cái gì, có độc đâu.” Anh đem trà sữa nhét vào tay cô, không uống, làm ấm tay cũng được.

Trì Hạ mím nhẹ moi, do dự một lát cũng không có trả lại, sau đó từ trong túi lấy ra một hộp thuốc đưa tới, nhẹ giọng nói: “Anh bị cảm rồi, đợi lát nữa ăn cơm xong thì uống cái này đi, bệnh mới có thể khỏi được.”

Cô đều nghe ra được, giọng anh rất khàn, cảm mạo là cái chắc rồi, rốt cuộc thì cũng đứng ở ngoài trời lâu như vậy cơ mà, thân thể làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

Bùi Sí không nghĩ tới cô sẽ đưa thuốc cảm cho anh, nhất thời không phản ứng lại được. Rốt cuộc thì lúc anh bị bệnh cũng rất ít khi uống thuốc, cơ bản đều dựa vào sức đề kháng của bản thân chống đỡ qua.

Một là anh cảm thấy bản thân là con trai, thân thể không có yếu ớt như vậy, hai là lúc anh bị bệnh, bình thường sẽ không có ai để ý tới, có đôi khi chính anh cũng không để ý, càng không có ai giống như cô nhắc nhở anh, sinh bệnh phải uống thuốc mới khỏi được.

Mắt đen của Bùi Sí bất tri bất giác sáng lên: “Em đưa riêng cho anh?”

Cô gái nhỏ lắc đầu, phủ nhận rất nhanh: “Không phải.”

Bùi Sí không tin, nhìn vào mắt cô, cô lại vẫn cứ rũ mắt, lông mi run rẩy.

“Không thì không có việc gì em để thuốc cảm trong túi làm gì chứ, hửm?” Anh cười.

Mặt Trì Hạ nóng lên, phải được chưa, cứ một hai phải bắt cô nói ra, anh phiền thế nhỉ. Dù sao cũng là bởi vì cô mới bị cảm, cô đưa anh thuốc trị cảm cũng rất bình thường mà.

Cô ngước mắt, nhanh chóng liếc anh một cái: “Anh rốt cuộc có muốn hay không đây?” Tay đều mỏi hết rồi.

“Muốn.” Anh kích động đến mức giọng nói phát run, sợ cô sẽ không kiên nhẫn, liền nhanh chóng duỗi tay.

Mặt trời chiếu qua một mảnh mây đen.

Thiếu niên duỗi tay nhận lấy hộp thuốc cảm kia, ánh sáng dừng trên người anh.

Sau năm tuổi, anh chưa từng có cảm giác được người ta quan tâm. Giờ khắc này, anh chỉ cảm thấy trong không khí như rót mật, ngọt đến muốn mạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play