Ý cười nơi khóe miệng của Lý Vi cứng đờ, đứng tại chỗ xấu hổ muốn chết, cũng chưa được bao lâu, sao Bùi Sí lại có thể không nhớ rõ mình nữa chứ.
Cô ta miễn cưỡng cười một lần nữa: “Em là Lý Vi.”
Bùi Sí nhíu mày, cái tên Lý Vi này đã sớm bị anh quên sạch sẽ, người anh thấy đến đến đi đi rất nhiều, trí nhớ của bản thân cũng không tốt lắm, đây cũng là lý do mà bất luận anh có học thuộc từ đơn Tiếng Anh bao nhiêu lần đi nữa thì khi viết chính tả, những từ đơn đó vẫn thiếu chỗ nọ thừa chỗ kia.
Lý Vi hiểu rõ Bùi Sí là đã hoàn toàn quên mất cô ta, cô ta trong mắt anh không khác gì với người qua đường. Cái này khiến cho việc lần trước cô ta vì anh mà tác hợp Trì Hạ và Đinh Khải Minh nhìn thực sự có chút khôi hài.
Bùi Sí không liếc nhìn cô ta cái nào nữa, Lý Vi đứng ở đó không đi cũng không được mà đi cũng không xong, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục.
Tống Khải cẩm thấy Lý Vi trông cũng khá đáng yêu, anh Sí sao có thể để cô gái nhà người ta mất mặt như thế chứ.
Hắn thuận thế dời sự chú ý chào hỏi: “Hello mỹ nữ, cùng đi chơi không?”
Trong mắt Lý Vi có mong đợi, lập tức nhìn Bùi Sí, anh lại không chút phản ứng, tâm tình cô ta trùng xuống, lắc đầu nói: “Thôi ạ, bọn em sắp phải thi cuối kỳ rồi.”
Lần thi giữa kỳ trước, xếp hạng thành tích của cô ta tụt dốc không phanh so với lúc mới vào trường, lúc đó đã bị ba mẹ và thầy giáo ân cần dạy dỗ rất lâu.
Bùi Sí bỗng nhìn qua: “Thi cuối kỳ, cho nên rất bận sao?”
Ánh sáng trong mắt Lý Vi lại sáng lên một lần nữa, ngữ khí cũng vui mừng không ít: “Cũng, cũng bình thường ạ.” Nếu như anh mời, dù nói thế nào cô ta cũng đều sẽ nguyện ý đi chơi cùng nha.
Bùi Sí hơi giật giật môi.
Lại nhìn về phía cổng trường Nhất Trung.
Từ tối ngày hôm đó, anh đã nửa tháng rồi chưa gặp được Trì Hạ. Cô vừa ngoan lại nỗ lực như vậy, khẳng định là còn đang chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, cho nên ngay cả làm thêm cũng không đi.
Tống Khải cười đến lưu manh: “Vậy thì đi chơi đi, chỉ là một bài thi mà thôi, cũng không cứ nhất thiết phải đạt hạng nhất.”
Hắn lêu lổng đã quen, đối với cái kỳ thi vớ vẩn này thật sự chẳng coi ra gì.
Hai chữ “hạng nhất” khiến Lý Vi rất nhanh đã liên tưởng tới Trì Hạ.
Lý Vi theo bản năng nhìn Bùi Sí, cô ta không muốn ở trước mặt anh lại thừa nhận bản thân mình kém hơn Trì Hạ, vì thế cắn cắn môi: “Đương nhiên là muốn nỗ lực đạt hạng nhất rồi.”
Tống Khải là tên đầu gỗ, thần kinh thô nói: “Không phải có Trì Hạ rồi sao?” Cô gái kia là hạng nhất toàn khối, cách điểm tuyệt đối cũng không xa, không phải là rất lợi hại sao!
Ngón tay Bùi Sí khẽ nhúc nhích.
Đường Minh Viễn cảm thấy Tống Khải đúng là thằng thiểu năng, mẹ nó cái hay thì không nói, toàn thấy nói cái dở.
Sắc mặt Lý Vi cũng thay đổi, trong lòng cô ta như bị đâm một dao, không rút ra thì không thoải mái, lời nói ra cũng nhanh hơn não: “Cậu ta về quê rồi, sẽ không tham gia kỳ thi cuối kỳ đâu.” Cho nên có thể đừng luôn nhắc tới Trì Hạ có được không.
Lời này vừa nói ra, mọi người liền kinh sợ.
Học sinh ngoan của Nhất Trung và đám hỗn loạn bên Chức Cao không giống nhau, các cô quan tâm nhất là kỳ thi, cho nên việc không tham gia kỳ thi cuối kỳ được coi là chuyện rất nghiêm trọng.
Tống Khải ngày thường miệng lưỡi lanh chanh cũng không nói ra được lời nào.
Trì Hạ ngay cả kỳ thi cuối kỳ cũng không tham gia, tình huống gì đây? Mẹ nó, chẳng lẽ… bị phát hiện yêu sớm nên nghỉ học sao?!
Tống Khải nhanh chóng nhìn Bùi SÍ.
Quả nhiên, ánh mắt Bùi Sí đen đến đáng sợ, thanh âm lạnh đi: “Vì cái gì?”
Lý Vi nói xong liền hối hận sao cô ta có thể ở trước mặt Bùi Sí nhắc về chuyện của Trì Hạ chứ!
Nhưng mà đều đã nói ra rồi, có hối hận cũng vô dụng, ánh mắt Bùi Sí hung dữ như vậy, nếu như cô ta mà không nói ra nguyên nhân thì phỏng chừng hôm nay cũng đừng mong về được nhà.
Lý Vi đành phải ấp úng: “Em, em cũng không rõ lắm… Nghe thầy giáo nói, hình như trong nhà cậu ấy xảy ra việc…”
**
Quê của Trì Hạ là một trấn nhỏ ở ngoại ô xa xôi, thị trấn không lớn, dân cư tương đối đông, cho nên trấn trên có gió thổi cỏ lay gì là người của cả trấn đều sẽ biết.
Tống Mai dạy học ở trường cấp hai trong trấn, bởi vì là giáo viên hiếm có cho nên cũng khá có tiếng ở vùng này.
Cho nên chuyện bà bị trường học khai trừ có rất nhiều người biết, một cô giáo ưu tú như vậy, sao lại bị khai trừ chứ? Đối với trường học cũng là một loại tổn thất mà.
Sinh hoạt trong trấn khá đơn giản, vào đông, nhóm các cụ già đều ngồi ở trước cửa tiệm nói chuyện phiếm.
Có một bà lão nói: “Nghe nói là ý của bộ giáo dục truyền xuống, cũng không biết là vì sao.”
“Nhất định là đã đắc tội với ông to bà lớn nào rồi?”
Lúc này, chủ tiệm mở miệng lên tiếng: “Nào có phức tạp như vậy chứ, còn không phải là vì chuyện của Trì Xương Thịnh sao.”
Ông mở cửa hàng, tin tức tự nhiên cũng linh thông hơn so với nhóm người già này, từ sớm đã nghe nói có người của bộ giáo dục phái xuống điều tra, cô giáo Tống Mai là bị chuyện của Trì Xương Thịnh làm liên lụy.
Người trong trấn đều biết, Trì Xương Thịnh từng là một cảnh sát, làm việc ở thành phố Giang Thành, đó là một thành phố lớn.
Chỉ tiếc rằng trong một lần làm nhiệm vụ, không chịu được tiền tài và lợi ích dụ hoặc nên mới đi lầm đường, không lâu sau thì mọi người nghe được tin ông bỏ mạng ở bên ngoài.
Nhóm người già tiếc hận lắc đầu.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi.
Một cô gái nhỏ mặc áo trắng đi vào trong tiệm mua đồ. Làn da của cô gái trắng như sứ, tóc đen môi đỏ, bộ dáng thủy linh, vô cùng khiến người yêu thích.
“Đây là con gái của cô giáo Tống sao?” Có một bà lão dừng tay đang đan khăn, đẩy kính viễn thị lên nhìn cô.
Trì Hạ khẽ cười gật đầu: “Chào bà ạ.”
Bà lão cười cong cả mắt, cô gái nhỏ thực sự lễ phép nha, bà càng cảm thấy đáng tiếc, một nhà toàn người tốt, sao lại ra nông nỗi này.
Trì Hạ mua một ít đồ dùng sinh hoạt xong liền chạy về nhà.
Mấy ngày nay cô cũng không dám đi ngoài đường lâu.
Mỗi một ngày lại có mấy người từ nơi khác tới tận cửa nhà cô gây phiền phức, nói ba Trì Xương Thịnh của cô buôn lậu ma túy, hại người nhà bọn họ, một hai muốn đòi công đạo.
Mẹ cô, Tống Mai bị việc này ảnh hưởng cho nên mới bị bộ giáo dục điều tra, làm mất việc.
Nửa tháng trước, Tống Mai thật sự không chịu nổi nữa liền báo cảnh sát, cảnh sát sau khi lập án thì muốn điều tra rất nhiều việc, Trì Nhạn Lan liền gửi Phó Hạo tới nhà ông bà ngoại nó, sau đó mang theo Trì Hạ trở về trấn nhỏ tiếp nhận điều tra của cảnh sát.
Nhưng mà chưa về được bao lâu, mẹ liền ngã bệnh, cô nhỏ lúc quay lại Giang Thành thì Trì Hạ có nhờ bà giúp mình xin nghỉ ở trường, cô muốn ở nhà chăm mẹ, không thể tham gia kỳ thi cuối kỳ.
Tống Mai nói: “Hạ Hạ, học hành quan trọng, không thể không thi cuối kỳ được.”
Trì Nhạn Lan cũng khuyên cô: “Bà ngoại sẽ chăm sóc mẹ con mà.”
Trì Hạ lắc đầu, bà ngoại tự chăm sóc mình còn rất khó, huống hồ cô có thể ở nhà học.
Cô gái nhỏ kiên trì như vậy, Tống Mai và Trì Nhạn Lan cũng không nhiều lời nữa. Hạ Hạ chung quy cũng có suy nghĩ riêng của mình, hai người họ cũng không tiện can thiệp, huống hồ bọn họ xác thật cũng tin tưởng năng lực tự học của Hạ Hạ.
**
Trấn nhỏ ở vị trí hẻo lánh, giao thông lẫn đường phố đều không phát triển, đi đường hầu như đều phải đi bộ.
Trì Hạ mua đồ xong về nhà còn phải đi một đoạn đường dài.
Tuyết trên đường đã được quét, lúc đi ngang qua cổng trường cấp hai trong trấn, vừa lúc bọn học sinh tan học, bất chợt bị đâm một cái, cô lảo đảo thiếu chút nữa đứng không vững, đồ trong tay lăn xuống đất.
Vừa muốn ngồi xổm xuống nhặt thì tầm nhìn xuất hiện một bàn tay với khớp xương rõ ràng, nhanh chóng cầm cái túi trong tay cô lên.
Trì Hạ nâng mắt lên, có chút ngây ra, cô hoài nghi bản thân có phải đang nằm mơ hay không, nếu không sao Bùi Sí lại xuất hiện được ở đây chứ?
Thiếu niên xoay người nhặt đồ vật trên mặt đất lên, bốn phía có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về bên này.
Anh mặc quần áo khác biệt với tất cả mọi người, một thân đồ hiệu, nhìn vào liền biết là kẻ có tiền tới từ thành phố lớn, hơn nữa ngũ quan anh khí bức người, rất nhiều cô gái nhỏ đều nhìn anh đến si ngốc, các cô ấy chưa từng thấy nam sinh nào trong trấn này đẹp trai như vậy, điên cuồng động tâm.
Chân không thể dịch chuyển nổi, đồng loại túm tụm ở trên đường.
Bùi Sí nhặt đồ xong liền đứng thẳng người lên, nâng mắt nhìn đám con gái đang ríu rít ở xung quanh, cảm thấy thật mẹ nó ồn ào.
Anh không kiên nhẫn lạnh lùng nói: “Cút, đừng có nhìn ông đây.”
Từ nhỏ tới lớn, đám con gái mười bốn mười lăm tuổi này nào có đụng qua loại người vừa hung vừa dữ như thế này bao giờ chứ.
Các cô ấy sợ tới mức cúi đầu tản ra, nào còn dám nhìn anh đẹp trai nữa chứ, có đẹp cũng không nhìn!
Bùi Sí đi qua đem túi trong tay đưa cho Trì Hạ, đôi mắt đen nhánh rũ xuống nhìn cô, ánh mắt cực nóng bỏng.
Ba ngày trước anh đã tới trấn này.
Chỗ này tuy không lớn nhưng tìm một người cũng không đơn giản như vậy. Bùi Sí lượn lờ ở trong trấn hai ba ngày nay, hôm nay rốt cuộc mới thấy được thân ảnh mà mình ngày đêm thương nhớ trước cửa tiệm bán hàng.
Cô gái nhỏ anh từng gặp trong mơ rất nhiều lần, khi gặp lại, anh kích động đến không chịu được, tâm tình rất lâu cũng không thể ổn định, nhưng lại sợ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt sẽ làm cô sợ hãi, đành phải trộm đi theo phía sau cô, vừa mới rồi thật sự là nhịn không được nữa mới đi lên giúp.
Trì Hạ giật mình tại chỗ, đều quên mất phải nhận lại túi trong tay Bùi Sí.
Tròng mắt trong suốt mỹ lệ của cô gái tràn đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng anh nổi lên một trận gợn sóng.
Bùi Sí nhịn không được cong cong môi: “Có cần nữa hay không đây?” Không cần thì anh còn có thể trực tiếp giúp cô xách về nhà đấy, quả thực là cầu mà không được mà.
Ở trong mắt Bùi Sí, bị Trì Hạ phát hiện, cô nhất định sẽ không cho anh đi theo, rốt cuộc thì cô ghét anh như vậy cơ mà…
Lông mi tinh mịn của Trì Hạ đảo qua mí mắt, lấy lại tinh thần nhanh chóng nhận túi: “Cảm ơn anh.”
Nói xong lời cảm ơn, cô quả nhiên xoay người đi luôn, cũng không hỏi xem anh tới đây là vì cái gì.
Bùi Sí nhìn chằm chằm bóng dáng của cô gái, chờ cô đi xa rồi, bước chân vẫn không tự giác được mà đi theo sau.
Trấn nhỏ này thật sự rất nghèo, mặt đường đều gồ ghề lồi lóm, tuyết đọng sau khi hòa tan thành nước thì bẩn muốn chết.
Tầm mắt Bùi Sí đảo qua đôi giày trắng của cô gái nhỏ, trên giày bị bắn không ít nước bùn.
Cô sạch sẽ như vậy, giày bị bẩn anh cũng cảm thấy khó chịu.
Anh đi theo sau hung hăng cắn quai hàm, vẫn nhịn không được xúc động, hai ba bước chạy tới phía trước cô, bất chấp tất cả đem người cõng lên lưng.
Trì Hạ đang đi yên ổn, đột nhiên thân thể bay lên không bị người ta cõng lên, cô bị dọa đến sắp bị bệnh tim luôn rồi.
Lưng của thiếu niên gầy nhưng rất rắn chắc, cô có thể cảm nhận được độ ấm của anh, mặt nóng lên.
“Bùi Sí! Anh mau bỏ em xuống.” Có nhiều người nhìn như vậy, lại còn đều là người quen nữa chứ!
Bùi Sí thờ ơ, ngữ khí hung dữ: “Còn giãy nữa anh ném em xuống sông.” Anh còn lâu mới bỏ, dù sao dù cô có hận chết anh cũng chẳng sao cả.
Dân ở trong trấn rất chất phác, cho dù là người yêu cũng không có ai dám ôm ôm ấp ấp với nhau ở trên đường như vậy cả.
Hai bên đường phố có rất nhiều người nhìn thấy hình ảnh này đều không rời nổi mắt, nhìn thấy hai người họ như vậy đều đỏ mặt.
Người trẻ tuổi bây giờ phóng khoáng ghê.
Trì Hạ thật sự khóc không ra nước mắt, tay chân cùng sử dụng đẩy anh cũng không thể làm được gì.
Cô hận không thể tìm một cái hố để chôn mình xuống, bị loại người như Bùi Sí thích, thật sự là rất khủng khiếp mà!
Bước chân của thiếu niên cũng không quá ổn.
Cô ở trên người anh cứ nhích tới nhích lui thật sự là rất khó chịu.
Đệch mợ nó chứ, tuyết thì lớn, mà anh chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô đến muốn mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT