Dương Vĩnh Khoa nổi điên bắt nhốt cả gia đình Dương Tiến Đạt.
Dương Tiến Luật do bị trúng lượng lớn thuốc độc nên đã liệt tứ chi không thể cử động, bà Hoa lại nửa sống nửa chết chỉ còn Dương Tiến Đạt đầu óc vẫn khá tỉnh táo.
Sau khi bị Lý Tử Thất kéo rớt ông đã bị gãy chân, bị thương rất nặng, mặc dù thế nhưng vẫn rất kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Dương Vĩnh Khoa cười, hắn sẽ cho người cha này được nếm trải tất cả những đau khổ mà Lý Tử Thất đã chịu: “Đừng sợ, ông còn chưa chết được đâu.” Vẻ mặt hắn chưa bao giờ hung ác khủng bố như hiện tại.
Dương Tiến Đạt rùng mình một cái nói: “Tất cả lỗi lầm là do tao, mày không được đụng vào vợ con tao.”
“Vợ con ông?” Dương Vĩnh Khoa cười, nụ cười của hắn có chế giễu, có coi thường, mà càng có nhiều hơn một phần là đau xót tủi thân.
Người ta nói hắn con hoang.
Vừa sinh ra mẹ đã chết, ông bà ngoại cũng gặp biến cố.
Ở trong ngôi nhà của hắn nhưng lại không khác gì người ở.
Mẹ ghẻ cùng đứa em ngoài dã thú lại luôn hành hạ hắn không khác súc vật.
Người cha mang danh cha cũng không ưa gì hắn.
Thật buồn cười là đến tận hôm nay trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng hắn vẫn thấy đau lòng.
Nước mắt hắn rơi, không phải rơi vì người cha bạc tình bạc nghĩa, mà rơi vì sự hy sinh không đáng của Lý Tử Thất.
Nàng vì hắn làm nhiều chuyện như vậy thế nhưng bây giờ hắn vẫn còn đau xót vì người cha này sao!
Đôi mắt hắn chuyển dần sang đỏ, Dương Tiến Đạt cứng đờ một lúc lâu sau mới cười miệt thị nói: “Đúng là đồ dơ bẩn, bây giờ đã thành bộ dáng yêu quỷ như vậy rồi sao?”
Dương Vĩnh Khoa không nói gì, giơ tay bóp chặt cổ ông ta, trên môi hắn nở nụ cười quỷ dị.
Như diêm la đòi mạng cũng như ác quỷ đến từ địa ngục: “Tôi thật mù rồi..” Nói rồi hắn nhét một viên thuốc vào miệng Dương Tiến Đạt.
Lúc về đến căn hộ, hắn như kẻ mất hồn nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say kia: “Tử Thất, anh xin lỗi.” Hắn thều thào tuyệt vọng.
Bàn tay hắn vốn lạnh lẽo, thế nhưng má nàng lại càng lạnh hơn.
Hàng mi thật dài của nàng đã xuất hiện một lớp băng tuyết, cánh môi đã chuyển sang tím nhưng gương mặt vẫn tuyệt mỹ như thế, vẫn xinh đẹp đến kì lạ.
Dương Vĩnh Khoa thế mà xây cả một căn phòng băng để bảo toàn xác của Lý Tử Thất sao!!
Từ ngày Lý Tử Thất chết không biết Dương Vĩnh Khoa đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ đến mức Lê Tuấn còn thấy sợ hãi không dám khuyên giải điều gì.
Ngày đó lên công ty, hắn nhìn thấy cô gái tên Vy được hắn cứu ở Lâm Đồng kia.
Không biết trong đầu hắn nghĩ gì lại cho người bắt cóc cô ta, hành hạ dã man đến mức đau đớn gần chết hắn mới chịu buông tha cô ta, nhưng lại đuổi việc còn nhận xét rất kém trong hồ sơ cá nhân cô ta.
Lần nữa hắn bắt gặp tài xế của Dương Tiến Đạt, làm hắn nhớ đến lần đó cậu ta đã lái xe tông hắn làm hắn bị thương rất nặng.
Dương Vĩnh Khoa nở nụ cười tà ma lại bắt cậu ta về đánh đập thừa sống thiếu chết mới buông.
Bà Hoa phu nhân cựu chủ tịch qua cơn nguy kịch liền biến thành kẻ tâm thần bất định.
Lúc thì cười khi lại khóc.
Gia đình bọn họ ba người được Dương Vĩnh Khoa nhốt trong ba căn phòng xát vách nhau, mọi âm thanh bên kia đều được nghe rõ mồn một.
Dương Tiến Luật bị liệt có nghe cũng không thể làm gì, Dương TiếnĐạt lại khác, ông ta hoàn toàn không bị điên nhưng lại bị chính người vợ đầu ấp tay gối bức cho phát điên.
Ông ta còn nảy ra ý nghĩ sẽ ngay lập tức bóp chết bà Hoa nếu ra bên ngoài được.
Ngày ngày bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần khiến ông ta càng hoảng loạn.
Đến hôm đó, Dương Tiến Đạt không thể chịu nổi đã hét to: “Là An Kỳ, chính cô ta đã bày ra tất cả.
Khoa, cha xin con tha cho cha một lần.
Cha khai hết, tha cho cha..” Ông ta khẩn cầu van xin.
Khai thì khai, chết được thì chết, cứ chịu cảnh này ông ta sợ sẽ biến thành dáng vẻ bản thân kinh thường nhất.
Dương Tiến Đạt lần này đúng là đã khai hết tất cả từ chuyện ông ta mới bước chân vào nhà họ Hoàng cho đến chuyện bắt Lý Tử Thất.
Tất cả những gì ông ta biết ông ta đều khai không xót một chuyện.
Dương Vĩnh Khoa kinh ngạc, ánh mắt hắn không giấu nỗi sợ hãi trước mưu mô của lão già này.
“Thật không ngờ ông lại hao tâm tổn trí như vậy.” Dương Vĩnh Khoa cười khẩy, nói rồi hắn đứng dậy bước đi.
Lúc đi còn không quên lôi bà Hoa đi khỏi.
Bà già này năm xưa đánh đập hành hạ hắn, góp phần rất lớn hãm hại cả nhà họ Hoàng.
Hắn cũng không phải kẻ điên bình thường nên đương nhiên không để bà ta hết sớm như vậy.
Còn An Kỳ! Dương Vĩnh Khoa ẩn hiện vẻ mặt âm trầm đến lạ.
An Kỳ vẫn không hề hay biết, vẫn luôn cho rằng bản thân thông minh hôm đó chạy trốn trước nên Dương Vĩnh Khoa không nghi ngờ cô ta.
Lúc Dương Vĩnh Khoa hẹn cô ta ra ngoài, cô ta lại rất tự tin trang điểm ăn mặc thật lộng lẫy xinh đẹp: “Khoa, anh đến lâu chưa!”
Dương Vĩnh Khoa ngồi trong xe, quay đầu nhìn cô ta từ đầu đến chân, miệng khẽ nhếch đáp: “Ừ, cũng lâu rồi.” Nói rồi lái xe chở An Kỳ đến một nơi khá xa thành phố.
“Anh đưa em đi đâu vậy?” An Kỳ bắt đầu thấy bất an hỏi.
“Đi gặp Dương Tiến Đạt.” Dương Vĩnh Khoa lạnh nhạt đáp.
An Kỳ hoảng loạn nhưng vẫn cố trấn tĩnh đáp: “Bác trai sao! Có chuyện gì sao?” Miệng nói thế, mắt cô ta lại không ngừng nhìn ngó xung quanh hòng tìm ra đường thoát thân.
Cửa xe đã bị Dương Vĩnh Khoa khoá chặt, chỉ có thể đợi đến lúc xuống xe..
Dương Vĩnh Khoa ném An Kỳ vào căn phòng đối diện căn nhốt Dương Tiến Đạt, cửa được làm bằng song sắt nên khi bị nhốt đối diện nhau sẽ thấy toàn cảnh ở phòng đối phương.
Dương Vĩnh Khoa cho người khoá cửa phòng, bản thân hắn lại đứng ngoài nhìn vào nói: “Tôi bắt cô không phải để tra cứu hay muốn nói chuyện gì cả.” Chỉ muốn hành hạ cô đến chết không được sống không xong.
Câu sau hắn tự nói trong lòng, nói xong liền quay người đi còn không quên căn dặn mấy người trông cửa: “Thả rắn rết vào phòng cô ta, nhưng không được để cô ta chết.”
“Dạ.” Bọn người kia lạnh run.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Liễu Vũ Tịch Nhan
2.
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
4.
Tớ Nguyện Ý Bên Cạnh Cậu
=====================================
Lúc nói câu này ánh mắt Dương Vĩnh Khoa hiện lên sát ý vô cùng mãnh liệt, như thể nếu bọn họ làm trái ý hắn ta, hắn ta sẽ ngay lập tức giết chết không thương tiếc.
Dương Vĩnh Khoa một tay che trời rất nhanh lấy lại được VHoa từ trong tay Dương Tiến Đạt.
Dương Tiến Đạt trong một đêm đã mất tất cả, tập đoàn khổ công giành giựt bị Dương Vĩnh Khoa lấy lại, mà gia đình ông ta cũng bị Dương Vĩnh Khoa bắt nhốt tra tấn.
An Kỳ khó tin nhìn người đàn ông bị nhốt bên phòng đối diện hỏi: “Ông là ông Đạt sao? Sao lại thành ra thế này?” Giọng cô ta run run đầy sợ hãi nhưng cô ta lại không phát hiện ra.
Dương Tiến Đạt nhìn An Kỳ nói: “Thì sao! Cô cũng rất nhanh giống tôi thôi.
Thằng đần ngày xưa bị coi thường nay đã khác xưa rồi.” Nghĩ đến đôi mắt đỏ tươi như máu đáng sợ kia, ông ta không còn nghĩ Dương Vĩnh Khoa là con trai do chính ông ta sinh ra.
Hoàng Thiên Nhi do được sinh ra trong gia đình cận huyết nên sức khỏe vô cùng yếu ớt.
Mặc dù thế nhưng bà ta quả thật rất xinh đẹp, đẹp hơn bà Hoa vợ kế rất rất nhiều.
Hoàng Thiên Nhi tính cách nhẹ nhàng hiểu chuyện, mục đích lúc đầu của ông ta chỉ muốn lợi dụng bà để dễ dàng chiếm được lòng tin ông bà Hoàng, thế nhưng lại bị người vợ yếu đuối kia thu phục, ông ta đã có suy nghĩ quay đầu.
Nhưng rồi sao! Bà ta thế mà yếu đến mức chết ngay khi sinh Dương Vĩnh Khoa.
Trong mắt ông ta, Dương Vĩnh Khoa chính là kẻ giết mẹ, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ đẻ.
Dương Tiến Đạt khẽ cười, hoá ra cái tính điên khùng của Dương Vĩnh Khoa chính là được di truyền từ ông ta.
Năm đó Hoàng ThiênNhi chết, ông ta cũng lên cơn đổ hết tội lỗi lên ông bà Hoàng vì bọn họ cận huyết nên vợ ông ta sức yếu, hành hạ xem thường Dương Vĩnh Khoa bởi hắn đã khắc chết vợ ông ta.
Bà Hoa người vợ hiện tại có đôi mắt rất giống Hoàng Thiên Nhi, chắc bởi lẽ đó mà được ông ta yêu thương, bù đắp những thứ còn nợ Hoàng Thiên Nhi cho bà ta.
Mặc dù nói ông ta đạo đức đồi bại nhưng VHoa ở trong tay ông ta thật sự phát triển rất tốt.
Rất có tài trong lãnh đạo.
Hiện tại nghĩ lại mọi thứ, Dương Tiến Đạt lại có chút thương hại đối với Dương Vĩnh Khoa.
Vừa sinh mẹ chết, bị cha ruồng bỏ, ông bà nguy kịch không thể nuôi dưỡng, sống chung với mẹ ké con riêng của cha lại bị bốc lột hành hạ không khác gì súc vật.
So ra số phận của Dương Vĩnh Khoa còn khổ cực hơn ông ta trăm ngàn lần.
Ông ta đến tận hôm nay mới suy nghĩ đến người con trai này, người con do Hoàng Thiên Nhi sinh ra cho ông ta, được đổi bằng cả tính mạng của vợ ông ta...
Lúc Dương Vĩnh Khoa đến, Dương Tiến Đạt nói: “Thằng Luật nó là thằng vô tội, có chuyện gì con chứ nhắm vào ta.” Tội nghiệp ông ta lớn, nhưng đối với Dương Tiến Luật, cậu ta càng không có lỗi.
Dương Vĩnh Khoa nghe vậy liền bật cười thành tiếng nói: “Xót cho con trai quý tử sao?” Hắn vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt coi thường hắn của Dương Tiến Luật: “Cậu ta bây giờ đã là người thực vật, thuốc độc kia, là do ông cho đấy.” Nói rồi hắn cười lớn đi ra.
Mỗi đêm hắn đều ngủ trong căn phòng băng, mỗi đêm đều ôm Lý Tử Thất ngủ.
Kỳ lạ là hắn lại không hề thấy lạnh.
Cho đến lúc cả thân thể Lý Tử Thất đều bị bao phủ bởi đá tuyết hắn mới ngập ngừng ngồi im bất động nhìn nàng ngủ say.
Kẻ tâm thần cũng không khác hắn là mấy.
Hắn cứ vậy mà trôi qua 10 năm sống như cái xác không hồn.
Mỗi lần muốn chết đều không được.
Thuốc độc vào người lại tự động hoá giải, vết dao vừa cắt đã lành lạnh.
Dương Vĩnh Khoa cười chua xót, nàng đến chết vẫn luôn bảo vệ hắn...!10 năm trôi qua nhưng hắn không già đi, không bệnh tật, vẫn khôi ngô như thế, chỉ khác là tâm hồn hắn lại như nước nguồn trong hang sâu, trống rỗng trong suốt và tĩnh lặng..