Lý Tử Thất cúi đầu đi theo sát gót Dương Vĩnh Khoa, nàng tham lam muốn đến gần nguyên đan hơn một chút, cảm giác đau bên chân cũng giảm bớt rất nhiều.

Dương Vĩnh Khoa đột nhiên dừng bước, nàng cũng theo quán tính mà đụng vào tấm lưng to lớn của hắn: “A, xin lỗi, xin lỗi.” Lý Tử Thất lắp bắp, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, đôi mày thanh tú cũng nhíu nhíu.

“Cô sợ tôi sao?” Dương Vĩnh Khoa hỏi.

Hắn vẫn không hiểu lý do tại sao từ lúc gặp hắn cho đến bây giờ nàng vẫn luôn giữ thái độ sợ sệt, ánh mắt lẩn tránh.

Có lắm cũng chỉ có lần đầu gặp nàng ở bệnh viện nàng khác biệt hơn một chút.

“Hả!!” Lý Tử Thất ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau phut chốc không nói được gì.

Dương Vĩnh Khoa đâm chiêu nhìn thật sâu vào mắt Lý Tử Thất.

Hắn muốn kiếm một chút gì đó từ nàng, nhưng đáp lại hắn chính là một đôi mắt sáng trong, tuyệt diễm, trong đến mức có nhìn thấy rõ mồn một hình bóng hắn trong tròng mắt nàng.

Tuyệt diễm không chút toang tính, giả tạo, chỉ có hồn nhiên, và xinh đẹp.
Chột dạ, hắn chuyển mắt đi, lạnh lùng nói: “Cô đến đây để làm việc, tôi không trả tiền cho cô để cô ngồi không.”
Đoạn hắn đi thẳng đến bàn làm việc, ném ra mặt bàn một sấp tài liệu tầm hơn 10 tờ a4 nói tiếp: “Cô mang tập này xuống làm hết cho tôi trong hôm nay.”
Lý Tử Thất ngẩn người.

Đây là công việc đầu tiên của nàng sao: “À, ta biết rồi.” Nàng gật gật đầu đáp.

Xoay người đi được mấy bước nàng lại nghe Dương Vĩnh Khoa nói: “Cô đi đâu?”

“Hả! Thì đi xuống, làm việc..” Nàng khó hiểu, mi thanh mày tú bắt đầu bực bội hơi nhíu nhíu.

Hoa Hoa của bây giờ không những dữ tợn mà còn khó hiểu đến mức làm người ta dễ nổi nóng.
Dương Vĩnh Khoa nhướng mày nhìn biểu cảm giận dỗi của nàng, tay hắn chỉ về phía bàn salon bên cạnh nói: “Ngồi bên đó, làm nhanh lên tôi kiểm tra.”

Lý Tử Thất rất bực bội, mặt nàng đỏ bừng bừng.

Không phải cứ là ‘sếp’ của nàng nên hắn có quyền ra lệnh cho nàng đâu nha.

Nàng khi trước là nể mặt hắn là Hoa Hoa, hơn nữa còn mới khỏi bệnh nên mới nhỏ nhẹ với hắn.

Không phải vì thế mà hắn nghĩ nàng dễ dãi đó chứ!!!
Trong lòng tuy bực bội như thế nhưng nghĩ lại đây là công việc duy nhất của nàng, nếu nàng còn kén cá chọn canh thì sẽ không có tiền để ăn.

Lý Tử Thất đấu tranh tư tưởng xong, lủi thủi đi về hướng bàn trà bên cạnh.
Nàng trước chỉ toàn viết bằng phấn, viết lên bảng.

Chứ chưa cầm bút viết trên giấy bao giờ.

Trên Ỷ Lan toàn là bút lông chấm mực…
Bàn tay trắng nõn mềm mại liên tục xoay ngược xuôi, cây bút trên tay nàng cũng không biết đã thay đổi vị trí bao nhiêu lần rồi.

Dương Vĩnh Khoa khẽ ho khan hai tiếng.

Nàng ngước mắt nhìn, thấy hắn cũng đang cầm bút, nàng cũng bắt chước theo, vẫn là không quen lắm nhưng tập rồi sẽ quen.

Mất gần nửa tiếng Lý Tử Thất mới làm quen được với việc cầm bút.

Nhìn xuống sấp tài liệu kia nàng mới phát hiện đây giống như là bài kiểm tra thầy Tuấn hay cho hơn là ‘công việc’ giống Hồng Anh hay làm.

Cũng may, nàng biết đáp án nên dễ như viết văn theo mẫu có sẵn vậy.

Có điều, chữ nàng viết ra thật rất xấu.

Chẳng khác mấy so với chữ viết của đứa trẻ lớp 2.
Lý Tử Thất chăm chú ‘làm việc’ còn Dương Vĩnh Khoa cứ chốc lát lại đưa mắt nhìn.

Rõ ràng có ghế nhưng nàng không ngồi, ngồi bệt khoanh chân dưới nền nhà, trên bàn nàng dùng một tay giữ giấy, một tay cầm bút trông rất ngay ngắn, chuyên tâm.
Tập tài liệu này là Dương Vĩnh Khoa cố ý thử khả năng nàng đến đâu.

Lúc vào ca hắn có nghe được đoạn hội thoại giữa nàng và Hồng Anh.

Lúc sau lại thấy nàng thật sự có thể làm rất tốt việc Trade, hắn muốn thử lại một lần cho chắc.
Để nàng làm dưới tầm mắt hắn đương nhiên là để chắc chắn nàng không quay cóp, không gian lận rồi.
Hơn 10 tờ A4, gồm tất cả các lĩnh vực khác nhau.

Toán học, bản vẽ công trình, còn có hỏi đáp tiếng Anh, Pháp và Nhật, câu hỏi IQ, EQ.

Tất cả những thứ hắn cho là điều kiện cần phải có khi làm cánh tay phải của hắn, hắn đều đưa ra thử nàng.

Đương nhiên nếu đạt chỉ tiêu hắn đề ra, nàng sẽ là nhân viên chính thức, còn là người hắn tin tưởng.
Chuyên chú làm việc từ 2h chiều đến 4h chiều, mệt quá lại nằm lăn ra bàn ngủ, ngủ dậy lại tiếp tục làm.

Cứ thế hết một ca chiều mà nàng mới làm được một nửa sấp đó.
“Hoa Hoa, ta mệt quá.

Ngày mai rồi làm tiếp được không!!” Lý Tử Thất thều thào nói.

Giọng điệu thập phần uể oải.

Ai nói chép không mệt!! Ai nói biết kết quả rồi chỉ việc chép ra thôi là không mệt!! Chính là cánh tay mỏi, ngón tay đau mà đầu cũng rất nhức nha.

Dương Vĩnh Khoa còn không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái, hắn lạnh lùng nói: “Tăng ca.”

Lý Tử Thất ngậm ngùi: “May cho ngươi vì ngươi là sếp đấy.

Biết thế không thèm đến đây làm, bưng cafe cho Nhung còn vui vẻ hơn.

Chán quá thì kiếm chuyện phá Nhung, nếu ngươi không phải Hoa Hoa ta đã đánh một trận rồi.”

Lý Tử Thất oán trách lí nhí trong miệng.

Giọng nói ngây ngô, thêm mấy phần trẻ con ngốc nghếch làm người bị chửi là Dương Vĩnh Khoa chẳng thấy có chút sát thương nào.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn đến cô gái xinh đẹp đang lẩm bẩm chửi rủa hắn kia hỏi: “Oan ức lắm sao?”

Lý Tử Thất vẫn cúi đầu viết, nhìn rất tập trung.

Tay nàng viết nhưng miệng lại nói nhỏ: “Oan quá đấy chứ không oan à!! Con Rồng ngang ngược ngươi, sẽ có ngày bị Hồ Ly ăn thịt.” Giống như tên Thái Tử Long tộc bị nàng đánh đến tróc vẩy Rồng.

Hừ hừ.

“Lý Tử Thất!” Dương Vĩnh Khoa lớn tiếng gọi: “Cô có muốn bị trừ lương không?” Hắn doạ.
“Hả? Cái gì cơ?” Lý Tử Thất ngẩng phắt đầu, đôi mắt phượng to tròn mở lớn như kiểu không biết chuyện gì hỏi: “Sao lại trừ lương của ta!! Ta vẫn đang làm việc rất chuyên tâm mà!!” Đúng, chính là đôi mắt ngây thơ vô số tội đó!! Hắn chính là đang trách oan cho nàng.
Dương Vĩnh Khoa lạnh lùng nhìn nàng, một lúc sau mới rít lên từng chữ: “Tôi tiếp nhận cô vì được thầy nhờ.

Loại người không biết tốt xấu như cô tốt nhất đừng nên làm tôi nóng lên.”
Đôi mắt Lý Tử Thất nhìn hắn lúc này xuất hiện thêm vài phần không thể tin.

Hắn thế mà nói với nàng những lời này sao! Nàng tuy đã mất nguyên đan, nàng tuy ngốc nghếch chậm chạp nhưng dù sao nàng vẫn là công chúa tộc Hồ Tiên, xưa nay đã ai dám nói những lời như vậy đối với nàng!

Hoa Hoa mà nàng tâm tâm niệm niệm bảo vệ, thậm chí đánh đổi cả mạng sống để cứu hắn, bây giờ lại nói như thể nàng là phiền toái của hắn, nhận nàng chỉ vì được thầy Tuấn nhờ sao!!
Thật thất vọng: “Hoa Hoa, từ lúc quen biết ngươi, cùng ngươi trải qua cuộc sống nghèo khổ, bao nhiêu chuyện như thế nhưng ta đều rất vui.

Bây giờ, ta mới nhận ra Hoa Hoa của ta đã không còn trên đời, thì thôi vậy.

Hôm nay coi như ta và ngươi hết nợ, không ai nợ ai.” Nói rồi Lý Tử Thất đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Nước mắt chực rơi, nàng cố kìm lại nhất quyết không cho rơi xuống.
Nàng cứ ngỡ Hoa Hoa chỉ là tạm thời thay đổi, tạm thời giận nàng nên lạnh lùng không quan tâm đến nàng.

Nàng sai rồi, thì ra ‘hại người hại mình’ mà cha nói là như thế này.

Nàng cho hắn nguyên đan đã thật sự thay đổi cả cuộc đời hắn và nàng rồi.

Hoa Hoa của nàng đã không còn nữa rồi..
Cửa vừa đóng, Lý Tử Thất liền thở hổn hển như sắp mệt chết nàng vậy.

Mấy hôm nay được tiếp xúc gần với nguyên đan nên tinh thần đầu óc nàng đã khá hơn không ít, nhất là vừa rồi, ngồi ngay bên cạnh nguyên đan, lại trải qua mấy tiếng đồng hồ được nguyên đan tác động quả thật làm lý trí nàng như trở lại lúc xưa…
Dương Vĩnh Khoa bị Lý Tử Thất nói một tràng không kịp phản ứng.

‘Hoa Hoa của ta’??? Không lẽ trước đây hắn và cô gái kia thật sự có quen biết? Vậy tại sao hắn lại không nhớ được gì!!
“Tử Thất, em làm xong việc sếp giao rồi sao?” Hồng Anh vừa thấy Lý Tử Thất bước ra đã hỏi.

Thấy có điềm lạ lại nói tiếp: “Làm sao thế? Bị sếp chửi sao?” Làm việc bị sếp chửi là chuyện bình thường, nhưng con bé mới ngày đầu đi làm đã bị chửi thật sự là sếp hơi quá đáng rồi.
Lý Tử Thất nước mắt dàn dụa không thể kìm nén, khua khua tay nói: “Không, không sao.

Ta thôi việc rồi.

Không làm ở đây nữa.” Nói xong nàng liền đi đến bàn làm việc xách túi đồ mới được mua của nàng về.

“Hồng Anh, còn cái kia, Hồng Anh nói chia 4/6 sao!!”

“À!! Ờ, chia cho em nè.” Nói đoạn Hồng Anh chạy đi lấy túi xách móc 1 sấp tiền ra đưa cho Tử Thất nói tiếp: “Vốn của chị là 500 ngàn, em trade tất thẩy được 23 triệu 540 ngàn, trừ vốn tính tròn là 23 triệu, chia 4/6 của em là 9 triệu nha.”
Lý Tử Thất xoay xẩm mặt mày không hiểu Hồng Anh đang nói cái gì.

Choáng ván thật sự: “Hồng Anh có thể viết ra giấy không!! Nói ta không hiểu gì cả!” Nàng thật thà nói.
Hồng Anh cười cười cũng viết ra giấy như ý nàng nói.

Lý Tử Thất nhìn vào liền thấy kết quả ra 9 triệu 214 ngàn đồng (9.214.000vn₫), nàng gạt nước mắt, thút thít nói: “Hồng Anh tính sai rồi.

Kết quả là 9.214.000 mà.” Nói xong nàng cầm bút lên gạch đi kết quả Hồng Anh tính trước đó mà điền lại kết quả nàng thấy.
Hồng Anh ngẩng ngơ.

Kẻ nào nói con bé ngốc nghếch chính là kẻ ngu dốt đần độn nhất thế gian.

Ngốc mà như nàng sao!!
Hồng Anh cười gượng: “Chị xin lỗi, tính sai rồi.” Xong đưa số tiền còn thiếu cho Lý Tử Thất, lúc này Lý Tử Thất mới xụt xịt mũi, xách túi, lửng thửng đi ra thang máy.
Dương Vĩnh Khoa đứng trong gốc mắc cười nhìn nàng.

Nàng ngốc sao! Muốn ăn xén ăn bớt của nàng sao! Hơi khó.

Khi nãy còn mạnh miệng chửi rủa hắn, bây giờ lại tỏ ra đáng thương như vậy sao!!!

“Hồng Anh, cô đi điều tra giúp tôi một số việc.” Dương Vĩnh Khoa bước đến nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play