Lý Tử Thất hôm đó về lại phòng trọ, bởi vì đau lòng nên khóc thành một trận to.
Khóc đủ lại ngủ thiếp đi.
Ngủ dậy thấy trống vắng, cô đơn, lại khóc tiếp...!
Lý Tử Thất từ khi nào lại trở nên hay khóc và bánh bèo như vậy!! Chẳng lẽ vì mất đi nội đan nên tính tình cũng thay đổi hẳn sao!!!
Ngay cả Lý Tử Thất cũng không thể hiểu tại sao bản thân lại hay khóc như vậy.
Thôi thì, cho qua đi..
Nàng thẫn thờ ôm con gấu Koala bước lững thững trên đường.
Đi ngang qua trường, muốn bước vào, nhưng lại chợt nhận ra...Nàng vào đó để làm gì!! Đâu còn Dương Vĩnh Khoa ở trong đó mà vào!!
Lý Tử Thất lại buồn bã, ảo não đi, nàng vẫn là nên qua tiệm cafe cũ thì hơn..
Đi được một đoạn thì gặp Giáo Sư Lê Tuấn.
Giáo sư vậy mà kéo nàng vào trường, còn nói từ nay cứ đi theo ông.
Giúp ông làm việc.
Lý Tử Thất cũng gật gù đồng ý.
Bởi vì như vậy, nàng mới có thể gặp được Hoa Hoa thường xuyên hơn!!!!!
Lý Tử Thất cũng hay qua tiệm cafe, chị Nhung khá kinh ngạc về độ hiền dịu và ngốc nghếch của Lý Tử Thất.
Nhưng chị cũng chỉ nghĩ, do Lý Tử Thất bị thất tình, nên mới trở nên như vậy.
Cũng vì muốn làm Lý Tử Thất vui mà chị chạy đi mua một mớ đồ ngon về dỗ dành Lý Tử Thất.
Bất quá, nhìn đồ thì ngon thật đấy..nhưng vào miệng của Lý Tử Thất lại chẳng hề ngon như mấy bữa ăn được ăn cùng Dương Vĩnh Khoa...
Chị Nhung hôm đó tức đến đỏ cả mặt.
Chị vì con ranh thất tình nên không tiếc tiền của, không tiếc công sức mua về cả mớ.
Thế mà vào miệng nó, lại chẳng ngon bằng dĩa cơm tấm ngoài đường!!! Không tức mà được à!!!
...
Dương Vĩnh Khoa nằm viện đến hôm sau đã không thể chịu nổi cảnh bó buộc.
Hắn nhất quyết đòi xuất viện.
Các bác sĩ tại bệnh viện khá lo cho tình trạng sức khoẻ của Dương Vĩnh Khoa.
Bởi vì những vết thương để lại khá nghiêm trọng, nhưng không hiểu vì lý gì, sức khoẻ của hắn lại rất tốt.
Như thể, vụ tai nạn chưa hề xảy ra vậy..
Dương Vĩnh Khoa vừa xuất viện đã bay đến Đà Nẵng, hắn đã điều tra ra bà ngoại hắn hiện tại đang ở Đà Nẵng..
Lúc gặp bà, hắn đã khá kinh ngạc.
Hắn chỉ nghe Lê Tuấn nói bà đang bệnh, cũng không nghĩ đến bà bệnh nặng đến vậy.
Dường như là nằm liệt một chỗ từ rất lâu rồi!!
“Khoa...con, con đến rồi sao?” Bà Hoàng Như Thảo cố gắng lên tiếng.
Đối với bà, hiện tại việc mở lời nói còn khó hơn lên trời.
Nhìn đứa cháu trai độc nhất, Hoàng Như Thảo xúc động rơi nước mắt: “Qua, qua đây với bà..”
Dương Vĩnh Khoa thấy tình trạng bà yếu ớt, cũng nhanh bước qua nắm lấy bàn tay gầy yếu của bà, khẽ thì thào: “Bà, sao lại bệnh ra nông nỗi này.” Không phải bà được chăm sóc rất kĩ lưỡng sao!! Không phải trong nhà có nhiều người làm sao!! Bệnh như vậy tại sao lại không vào bệnh viện chữa trị!!!
Bà Hoàng Như Thảo cười hiền, cố gắng vươn tay ra xoa nhẹ lên gò má gốc cạnh của Dương Vĩnh Khoa nói: “Cuối cùng, con cũng chịu quay về rồi..”
Bà khó khăn ra hiệu cho quản gia, quản gia hiểu ý liền lấy ra một xấp giấy tờ đưa cho bà.
“Khoa, con ngoan..
Nhà họ Hoàng có lỗi với mẹ con, càng có lỗi với con.
Chúng ta đã sai lầm khi bắt ép mẹ con lấy phải tên cầm thú..” Dừng đoạn, tay bà run lên mãnh liệt, móc ra từng tờ giấy trong bao nói tiếp: “Dương Tiến Đạt đã lợi dụng mẹ con để chiếm đoạt VHoa, ta mấy năm qua cũng đã bí mật mua lại 30% cổ phần.
So với số cổ phần hiện tại 31% của Dương Tiến Đạt chỉ kém hơn chút..
khụ khụ.”
Do hôm nay nói có phần hơi nhiều, Hoàng Như Thảo không thể cầm cự, ho khan liên tục.
Dương Vĩnh Khoa nhíu mày, vội xoa lưng cho bà đỡ khó chịu.
Bà Hoàng cười lắc đầu: “Ta già rồi.
Sắp phải đi đoàn tụ với ông và mẹ con rồi..” Sau đó bà lại ngưng trọng nói: “Trong di chúc của mẹ con để lại, mẹ để lại 10% cổ phần cho con.
Nhưng vì con khi đó ngốc nghếch, không hiểu chuyện nên số cổ phần đó đã bị Dương Tiến Đạt chiếm đoạt.
Con, con phải lấy lại toàn bộ VHoa..” Nói rồi bà lại ho sặc sụa.
Tâm nguyện mấy năm nay, bà cố gắng sống đến bây giờ cũng đã hoàn thành.
Bây giờ có chết, bà cũng đã mãn nguyện.
Dương Vĩnh Khoa giúp bà uống thuốc, đắp chăn, đợi đến lúc bà ngủ say hắn mới rời đi.
....
Sáng hôm sau.
Dương Vĩnh Khoa một thân vest đen, áo sơ mi trắng, đeo cặp kính râm đắt giá đứng bên dưới ngước nhìn lên toàn nhà cao.
Mọi người đi qua đều bị khí thế bức người của Dương Vĩnh Khoa làm cho sợ hãi.
Còn có một vài cô gái gan dạ đứng lại ngắm nhìn dung nhan kinh diễm của hắn.
Gưong mặt gốc cạnh, sóng mũi cho vút, đôi mắt ưng sắc bén và đôi môi quyến rũ hơi hồng đã tạo nên một vẻ đẹp rất bức người.
Nhìn Dương Vĩnh Khoa của hiện tại, có ai nghĩ đến hắn từng là một tên ngốc quê mùa!!!
Dương Vĩnh Khoa khẽ nhếch mép, thẳng lưng bước vào toà nhà to nhất đất nước hình chữ S này..
Lúc Dương Tiến Đạt đi họp trở lại phòng thì rất tức giận, ông ta quát to: “Kẻ nào dám để người lạ bước vào đây?”
Bởi vì Dương Vĩnh Khoa ngồi ngay trên chiếc ghế chủ tịch của ông ta, nên ông ta rất tức giận.
Nhưng vì Dương Vĩnh Khoa ngồi quay lưng lại nên ông ta không nhận ra là ai.
Phải biết rằng, lúc chủ tịch tiền nhiệm là ông Hoàng Đức Minh còn sống, không ai dám trèo lên đầu Dương Tiến Đạt tác oai.
Và khi Hoàng Đức Minh chết rồi, lại càng không có kẻ nào dám lớn tiếng với ông ta.
Tất nhiên, kể cả mẹ của Dương Vĩnh Khoa và bà ngoại hắn cũng vậy.
Lại nói, năm xưa khi công ty mới thành lập.
Ông cố nội của Dương Vĩnh Khoa vì muốn giữ cơ ngơi cho gia tộc, nên đã gả con trai độc nhất của ông cho con gái của em gái cùng dòng tộc.
Có nghĩa, Ông ngoại và bà ngoại của Dương Vĩnh Khoa chính là anh em họ đời thứ 2 của nhà họ Hoàng.
Cũng bởi hôn nhân cận huyết này nên bà Hoàng Như Thảo chỉ có thể sinh thành công một đứa con gái, còn những lần mang thai trước và sau đó đều là yểu mệnh từ trong bụng mẹ.
Mà mẹ Dương Vĩnh Khoa lúc sinh ra cũng bệnh tật suốt từ nhỏ đến lớn.
Cơ thể vốn suy nhược, nên Dương Vĩnh Khoa cũng vì thế mà ngốc nghếch, tư chất như đứa trẻ.
Mãi vẫn không thể nhanh nhẹn lên được.
Có lắm, đời này của Dương Vĩnh Khoa cũng nhờ có nội đan Hồ tộc 600 năm của Lý Tử Thất mới có thể sống tiếp được.
Dương Vĩnh Khoa nhàn nhã quay ghế, mắt ưng sắc bén bắn thẳng về phía Dương Tiến Đạt, hắn nhếch mép nói: “Ba, lâu quá không gặp.
Tôi mong rằng ông vẫn khoẻ.” Và phải khoẻ để Dương Vĩnh Khoa tôi từng bước đẩy ông vào đường chết.
Dương Tiến Đạt giật nảy mình, ông ta nhìn Dương Vĩnh Khoa như nhìn một vật thể lạ, lắp ba lắp bắp nói: “Mày? Dương, Vĩnh Khoa?”
Ông ta vốn dĩ còn không nhận ra chính con trai mình.
Nhưng đôi mắt ưng đầy uy lực của Dương Vĩnh Khoa khiến ông ta nhớ đến Hoàng Đức Minh.
Ông ngoại của Dương Vĩnh Khoa.
Khí thế bức người, biểu cảm vô tình lãnh đạm này của hắn ta, thật sự rất giống ông già chết tiệt đó.
Dương Vĩnh Khoa thở hắt một hơi, chống hai tay lên bàn lười biếng đứng dậy nói: “Đúng vậy.
Mấy năm qua tôi để ông hưởng thụ như vậy cũng đủ rồi.
Ông xem xét thế nào dắt vợ và con trai quý tử của ông đi đi chứ!!!” Dừng đoạn, giọng hắn càng lúc châm biếm càng nặng: “Ông, còn đợi tôi đuổi mới đi sao?”
Dương Tiến Đạt nhíu mày, khuôn mặt đứng đuổi nhưng vẫn vô cùng đẹp của ông ta nhăn lại thành đoàn trách cứ: “Mày? Mày mà cũng có tư cách đứng đây nói chuyện với tao à? Tao còn tưởng mày đã sớm đi theo người mẹ ngu suẩn của mày rồi, à, còn có ông bà ngoại già mất não của mày nữa.”
Ông ta cứ như vậy mà sỉ nhục người đã cưu mang ông ta sao!! Phải biết nếu không có ông bà Hoàng, ông ta giờ này còn có thể ăn sung mặc sướng như vậy sao!! Hay là đã bị bọn ăn xin ngoài đường đánh cho chết lên chết xuống rồi?!
Còn dám đứng đây, dùng giọng điệu mỉa mai này với Dương Vĩnh Khoa hắn sao!!!
Dương Vĩnh Khoa cố kìm xuống tức giận, hắn tựa tíu phi tíu nói: “Đấy, tôi đã cho ông cơ hội rồi.
Ông nếu đã không muốn thì đừng trách tôi tàn ác với chính cha ruột của mình..”
Nói đoạn, Dương Vĩnh Khoa cầm lên tấm bảng trên bàn, khẽ vuốt hai cái đầy tiếc nuối: “Tấm bảng đẹp như vậy, mà sắp bị bỏ vào thùng rác rồi.
Chặc chặc, thật là tiếc.” Hắn lắc đầu ra vẻ khó xử: “Còn có, Dương Tiến Luật!!! Cậu ta nhìn cũng có vẻ là một người có tài đấy.
Thật tiếc quá đi.”
Nói xong, Dương Vĩnh Khoa còn cười rất tươi, ngang nhiên bước ra khỏi phòng.
Mối thù của nhà họ Hoàng, từng chút từng chút sẽ được đòi lại tất cả.
Không kẻ nào có thể thoát.
Dương Vĩnh Khoa vừa rời khỏi, bên ngoài đã đưa đến một kiện hàng cho Dương Tiến Đạt.
Dương Tiến Đạt sau khi mở ra xem liền bị doạ cho đổ mồ hôi hột.
Mấy tháng nay ông ta luôn cho người điều tra xem kẻ nào đang bí mật mua lại toàn bộ cổ phần tập đoàn.
Hoá ra, hoá ra...!là Dương Vĩnh Khoa!!!
Bên trong kiện hàng, Dương Tiến Đạt còn thấy một bản cam kết.
Ông ta trợn tròn mắt nhìn.
Đây là bản cam kết sẽ trả lại 10% cổ phần của mẹ Dương Vĩnh Khoa đã làm..
Dương Tiến Đạt nhíu chặt hàng mày.
Đôi mắt xếch của ông ta hiện lên toàn sát khí.
Không lẽ, ông ta phải gi.t chết chính con ruột của mình???.