Sáng hôm sau Lý Tử Thất cứ như bị bệnh.
Nàng luôn nhe răng cười, Dương Vĩnh Khoa hỏi gì cũng cười, Dương Vĩnh Khoa nói gì cũng cười.
Đến Lê Toàn Phong hỏi nàng cũng chỉ cười và đáp qua loa.
Đương nhiên, hôm nay Lý Tử Thất lại lẽo đẽo đi theo Dương Vĩnh Khoa vào trường.
Bởi vì Dương Vĩnh Khoa rất được các Giáo Sư ở trường ưu ái, nên bảo vệ trường cũng tôn trọng hắn.
Hắn đưa ai vào, bảo vệ cũng không dám cản.
Lý Tử Thất cứ tưởng hôm nay sẽ lại lên lớp, nhưng Dương Vĩnh Khoa lại đi vào phòng nghiên cứu của trường.
Nàng tất nhiên cũng bám theo đuôi, mà Dương Vĩnh Khoa cũng rất vui vì Lý Tử Thất đã vui vẻ lại với hắn, không còn giận hắn nữa.
“Khoa đến rồi à.
Mau vào đây.” Người đang nói là Giáo Sư Lê Tuấn, Giáo Sư Toán giỏi nhất trường, cũng đứng hàng thứ 2 toàn quốc.
Dương Vĩnh Khoa cười cười dắt tay Lý Tử Thất đi tới: “Giáo sư!”
Dương Vĩnh Khoa rất thích Giáo Sư Lê.
Hồi đó khi hắn mới 10 tuổi, bị đuổi ra khỏi nhà, không nơi nương tựa.
Vị Giáo Sư này đã cưu mang hắn, cho hắn đi học.
Cũng là ông ấy dùng danh nghĩa đưa hắn vào ngôi trường này.
Dù sao, học bổng cũng không thể với tới ngôi trường danh giá như vậy.
“Ai đây! Bạn gái Khoa sao?” Sau khi nhìn thấy Lý Tử Thất, Lê Tuấn khá bất ngờ.
Cô bé xinh đẹp như vậy mà cũng chấp nhận yêu học trò ông, đó là phúc của nó.
Nhưng về phúc tốt hay phúc xấu, ông chưa thể biết được.
Dương Vĩnh Khoa gãi đầu cười.
Biết nói thế nào đây! Em gái thì làm sao qua mặt được Giáo Sư, Giáo Sư là người thân từ nhỏ của hắn, không lẽ đến việc hắn có em gái không, ông ấy còn không biết sao!!
“Dạ, là, bạn gái.” Cuối cùng Dương Vĩnh Khoa vẫn lựa chọn nói bạn gái.
Bạn là con gái, cũng là bạn gái!!!
Lý Tử Thất cười, cúi đầu chào: “Chào Giáo Sư.”
Từ ngày xuống phàm giới, đây là lần đầu tiên nàng cung kính trước một người.
Một phần là vì, ông ấy tóc đã bạc.
Nàng thì còn quá trẻ, nếu như là ở Tiên Giới thì chắc ông ấy cũng bằng tuổi ông nội nhỉ!!
Và một phần quan trọng nhất, ông ấy là người mà Dương Vĩnh Khoa tôn kính.
Cũng là người duy nhất nàng không thấy bất kì ghét bỏ nào đối với Dương Vĩnh Khoa.
Nên nàng sẽ tôn trọng ông ấy.
Gọi ‘Giáo sư’ và sẽ xưng hô giống Hoa Hoa, là ‘con’.
“Ừm.
Hai con ngồi đi.” Giáo sư Lê Tuấn cười híp mắt.
Vẻ hiền từ, phúc hậu của ông ấy lan toả đến tận tim gan người đối diện: “Khoa, con xem thử bài toán trên bảng đi.
Nghiên cứu một chút xem thế nào!”
Dương Vĩnh Khoa và Lý Tử Thất cùng lúc nhìn lên bảng.
Lý Tử Thất ngay lập tức có thể nhìn ra đáp án, nhưng mà nàng lại không hiểu gì, mà đáp án cũng rất dài.
Phải tốn cả 4 cái bảng mới có thể viết ra hết.
Dương Vĩnh Khoa nhìn một lát, suy nghĩ một hồi mới nói: “Giáo sư lấy đề ở đâu thế!”
“Thầy Bắc đưa đấy.
Ông ta còn thách đấu, không tin con sẽ làm được.” Lê Tuấn cười ha hả nói.
Thầy Bắc là thiên tài toán học của đất nước.
Ông ta đã nghiên cứu ra rất nhiều máy móc, thiết bị y tế tân tiến cho đất nước.
Không những thế, ông ta còn hợp tác với Pháp, chế tạo ra một loại máy chắc lọc hương thơm, chỉ có thể ngửi mùi hương, không thể thấy được giống nước hoa.
“Nếu làm được bài này, ta sẽ đưa con qua chỗ thầy Bắc học hỏi.” Lê Tuấn thấy Dương Vĩnh Khoa im lặng, tưởng hắn không làm được nên đưa ra điều kiện cổ vũ.
Nhưng nghe ông ấy nói, Dương Vĩnh Khoa lại cúi thấp đầu, ngập ngừng nửa ngày mới nói: “Thầy, con giải được.
Nhưng con không muốn đi.”
Nói đúng hơn, là hắn không muốn xa Lê Tuấn.
Ở đây, hắn đã quen có sự bảo vệ âm thầm của Lê Tuấn.
Tâm lý hắn cảm thấy sợ hãi, không an toàn khi đột nhiên phải xa người thân.
Cũng giống như đứa trẻ đang được mẹ che chở.
Đột nhiên mẹ lại rời đi.
Cảm giác sợ hãi và mất an toàn khiến người ta nghẹt thở.
Lê Tuấn nghe xong thì nổi lên tia ấm áp trong lòng.
Ông không có con cái, không có người thân, cũng có thể nói Dương Vĩnh Khoa là người thân duy nhất trên đời này của ông.
Đối với ông, Dương Vĩnh Khoa giống như người bạn, cũng là người con duy nhất.
Nở một nụ cười ấm áp, Lê Tuấn nói: “Được.”
Dương Vĩnh Khoa an tâm, hắn cười ngô nghê, rồi bước lên bảng bắt đầu giải toán.
Lý Tử Thất ngồi bên dưới không ngừng ca ngợi.
Bài toán phức tạp, rắc rối như vậy cũng không thể làm khó được Hoa Hoa.
Quả nhiên tài giỏi.
“Thật rắc rối, muốn rối não luôn..” Lý Tử Thất bất chợt lên tiếng.
Nàng nhìn một lượt cách giải toán mà đau cả đầu.
Nhiều kí hiệu, nhiều con số chi chít nhau.
Nàng thì biết đáp án thật đấy, nhưng cũng chỉ giống như đang thưởng thức, chứ không hề hiểu một chút gì về nó.
Lê Tuấn nghe nàng nói thì bật cười: “Cô bé.
Con cũng biết làm sao!!”
“Con biết làm, nhưng mà con không hiểu.” Lý Tử Thất thành thật trả lời: “Nhiều chữ nhiều số làm con rối mắt.” Nói rồi nàng cười rất tươi.
Lê Tuấn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, mà cũng rất mâu thuẫn.
Cái gì mà ‘làm được nhưng không hiểu được’ chứ!! Không phải là hiểu, rồi mới làm được sao!!
Ông lấy trên bàn một cuốn sách, đưa cho Lý Tử Thất rồi nói: “Con cầm cái này tham khảo.
Có khi sẽ có ích cho con.”
Lý Tử Thất nhận lấy, là cuốn làm toán nâng cao.
Cuốn này so với cuốn của Hoa Hoa không giống nhau.
Nàng lật từng trang ra xem, hoá là các định lý, định nghĩa, công thức toán.
Nhưng mà nhìn nhiều, cũng rất rối não.
Lý Tử Thất gấp cuốn sách lại, vì sợ ông Giáo Sư buồn nàng lại hẫm hiu ôm cuốn sách trong lòng.
Chăm chú nhìn lên bảng xem Dương Vĩnh Khoa giải đề.
Dương Vĩnh Khoa giải được hơn một nửa thì ngập ngừng, hắn nhìn lại từ đầu, cách giải đã đúng nhưng sao cứ thấy sai sai chỗ nào.
Bối rối gãi đầu mãi thôi.
Lý Tử Thất thấy Dương Vĩnh Khoa gãi đầu thì cười nhắc: “Ở hàng thứ 2 Hoa Hoa ghi nhầm dấu ‘-‘ thành ‘+’ rồi.”
Có nghĩa là ở hàng thứ hai, thay vì đánh dấu âm ‘-‘ thì hắn lại quên đánh, và những bước sau hắn mặc định luôn đó là số dương ‘+’.
Dương Vĩnh Khoa nhìn lại thấy đúng vậy thì quay lại hướng Lý Tử Thất, gãi đầu cười, trông rất ngốc, nhưng trong mắt Lý Tử Thất thì lại vô cùng đáng yêu.
Giáo Sư Lê Tuấn kinh ngạc nhìn Lý Tử Thất.
Con bé thế nhưng cũng là một người có thiên bẩm!! Đến ông cũng chưa thể nhìn ra Dương Vĩnh Khoa sai ở đâu, thế mà con bé vừa nhìn là đã biết sai chỗ nào rồi sao!!
Giáo Sư hài lòng gật gật đầu.
Tâm trạng hiện tại của ông vô cùng phần khích.
Ông có nên bồi dưỡng luôn để hai chúng nó cùng nhau phát triển không!!
Nếu Lý Tử Thất biết ông Tuấn nghĩ gì về nàng, chắc nàng sẽ chui luôn đầu xuống đất mất thôi.
Cái gì mà thiên bẩm chứ? Đó là ân huệ cha đã ban cho nàng.
Kết quả hiển thị trong não, Dương Vĩnh Khoa sai chỗ nào, trí não liền chỉ ngay vị trí đó.
Nàng có thể không biết được sao!!!
Giải xong bài toán, Dương Vĩnh Khoa bước xuống nở nụ cười.
Giáo Sư Lê Tuấn hăng hái cười tươi roi rói, hôm nay thấy Dương Vĩnh Khoa lại giải được bài toán khó.
Lại còn xác nhận thêm một học trò tiềm năng.
Có thể không vui nổi sao!! Rất vui là đằng khác.
“Tốt, tốt lắm.
Từ nay Khoa và Thất đều là học trò của ta.
Ngày nào hai con cũng phải đến đây.
Có biết chưa?” Ông cười ha hả nói.
Sau đó lại đưa cho Dương Vĩnh Khoa và Lý Tử Thất một xấp đề để về nghiên cứu thêm.
Dương Vĩnh Khoa hôm nay không cần phải lên lớp làm trợ giảng, nên hắn đưa Lý Tử Thất đến thue viện trường.
Lý Tử Thất há hốc miệng nhìn khung cảnh của thư viện.
Mặc dù không to như ở Ỷ Lan, nhưng mà rất hoành tráng.
Nếu ở thư viện Ỷ Lan là khung cảnh tự nhiên chim chóc, thì ở đây lại là cả một thiết kế hiện đại, vừa đẹp lại vừa thoải mái.
Dương Vĩnh Khoa chọn một mớ sách, toàn là sách về kinh doanh, tìm kiếm cơ hội gì gì đó.
Lý Tử Thất thì tìm đọc mấy mẫu truyện hay.
Nàng chung quy cũng chỉ là người bình thường, hơn nữa ở phàm giới này cũng chỉ là tạm thời.
Học hành cao siêu như Dương Vĩnh Khoa, nàng cảm thấy rất tốn thời gian.
Sau này về lại Ỷ Lan cơ hội xuống đây chơi của nàng rất ít.
Nên bây giờ nàng sẽ tận dụng để chơi bời, học hành thù còn nhiều thời gian.
Lúc hai người bước vào thư viện, trong thư viện dường như là không có ai.
Bởi vì đây là giờ có tiết học.
Nên không ai vào đây.
Nhưng cả hai vừa ngồi xuống được 5 phút thì không hiểu sao ở đâu ra có rất nhiều người cũng vào đọc sách cùng.
Mặc dù nhiều người cùng vào nhưng lại không hề ồn ào.
Bọn họ nâng nhẹ bước chân nhất có thể để không gây ồn cho thư viện.
Lý Tử Thất cũng không quan tâm lắm, bởi vì sáng nay lúc ra khỏi phòng trọ nàng đã phong bế lại mùi hương cơ thể rồi.
Sẽ không sợ có ai bị mùi hương của nàng mà lôi cuốn tới nơi này.
Nhưng Lý Tử Thất đâu biết, dung nhan nàng quá mức nổi trội, quá đỗi khuynh thành nên cuốn hút rất nhiều người đi đến.
Không nhưng nam nhân, mà cả nữ nhân cũng bị nhan sắc khuynh thành của nàng mê đắm.
Dương Vĩnh Khoa nhăn mặt không vui.
Hắn rất không thích Tử Thất bị người khác nhìn như vậy.
Tử Thất là của hắn, không cho ai nhìn cả: “Tử Thất, em ngồi gần đây đi.”
Dương Vĩnh Khoa vì muốn tuyên bố chủ quyền nên kéo Lý Tử Thất ngồi gần xát hắn.
Còn cố ý nắm tay Lý Tử Thất khiến xung quanh xôn xao bàn tán không ngừng.
“Thằng xấu xí kia mà cũng có con người yêu đẹp vãi nhỉ!”
“Con đó bị mù hay sao lại yêu phải thằng ngốc vậy.”
“Chắc con đó cũng bị bệnh khó nói, nên mới chấp nhận yêu một kẻ ngốc, chứ xinh đẹp như vậy sao lại đồng ý yêu một người bị bệnh chậm phát triển chứ?”
“Ừ, có khi vậy.
Thật tội nghiệp..”
Bọn họ cứ bàn tán khiến Lý Tử Thất nóng cả mặt.
Chẳng qua là do Dương Vĩnh Khoa giữ lại.
Nếu không, với tính cách của nàng, nàng đã mắng cho một trận ra trò..