Buổi chiều tối, bọn họ cũng đã xong việc.
“Hôm nay thật cảm ơn các bạn, trong Viện này chỉ toàn phụ nữ chân yếu.
Làm việc 3 ngày cũng không hiệu quả bằng 1 ngày của các bạn.
Thật sự rất cảm ơn.” Viện Trưởng cảm kích nói.
Bọn họ tuy còn rất trẻ, nhưng tấm lòng thật tốt.
“Viện Trưởng không cần khách sáo.
Tuy Cô Nhi Viện này không phải của chúng tôi, nhưng Đất Nước này là của chúng tôi.
Đó là trách nhiệm của chúng tôi.” Lê Toàn Phong lên tiếng.
Hắn tuy rằng cả ngày chỉ biết đánh nhau nhưng tấm lòng vàng thì hắn luôn có.
“Chị, khi nào chị lại qua chơi với tụi em.” Mấy đứa nhỏ vẫn quấn quýt lấy Lý Tử Thất không chịu buông tay.
Lý Tử Thất cười tươi xoa má từng đứa: “Vậy sau này chị sẽ thường xuyên ghé thăm các em, được chứ?”
Tụi nhỏ hò reo vui sướng: “Dạ được..
nhớ nha chị.”
Cô bé nhỏ nhất tầm 2 tuổi vẫn luôn được Tử Thất bế trên tay đột nhiên lên tiếng: “Chị nhớ, mang cây lấp lánh, cho em, nhaaaa.” Ngưng đoạn, cô bé nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu nàng đầy luyến tiếc, gương mặt phụng phịu: “Chị hứa khi nãy, rồi..”
Lý Tử Thất dở khóc dở cười.
Cô bé 2 tuổi, đến việc nói còn chưa rõ ràng thế nhưng trí nhớ sao lại tốt như vậy!! Nàng bẹo cái má múp míp phấn nộn của cô bé, hun chụp lên cục thịt xinh xinh nói: “Nhất định sẽ cho em.”
Lê Toàn Phong nghe 2 người nói chuyện liền nhìn lên mái tóc Lý Tử Thất.
Quả nhiên điều hắn nghi ngờ là chính xác.
Nhưng tại sao cô bé đó thấy, mà hắn lại không thấy gì!!!
Viện trường cười hiền: “Có lẽ con bé thấy cây trâm cài đẹp quá nên mới như vậy.
Mong cô đừng để trong lòng.”
Lý Tử Thất kinh ngạc.
Bà ấy cũng nhìn thấy sao!
Lê Toàn Phong híp mắt nhìn Lý Tử Thất.
Cây trâm? Hôm đó hắn đã cảm nhận được trên đầu nàng có cái gì đó, hoá ra là cây trâm?
Đối với vẻ mặt, ánh mắt kinh ngạc của Lý Tử Thất, bà Viện trưởng chỉ cười không nói gì.
Bà lấy ra 2 xấp hình.
Đưa trước 1 xấp cho Lý Tử Thất nói: “Hôm nay thật cảm ơn các bạn đã đến giúp Viện của chúng tôi.
Chúng tôi ở đây giản dị không có món quà gì quý giá.
Cũng may trong viện có 1 người từng là nhiếp ảnh nên có chụp vài tấm làm kỷ niệm với các bạn.”
Lý Tử Thất nhận lấy xấp hình.
Đây là cảnh khi 6 tên kia làm sao? Bọn họ nhìn rất chuyên tâm vào công việc.
Trong này còn có cả tấm ảnh Dương Vĩnh Khoa và Lê Toàn Phong cãi nhau, 4 tên Nhất Nhị lại núp đằng sau nhìn lén.
Trong xấp hình này không có nàng.
Nàng tiện tay đưa lại cho Lê Toàn Phong.
Hắn cũng thuận tay nhận.
Đưa tiếp xấp thứ hai, Viện trưởng nói: “Cái này, về đến nhà hãy mở ra xem.”
Lý Tử Thất nghi ngờ nhìn Viện Trưởng.
Tại sao phải về đến nhà mới được mở ra xem? Nhưng nghi ngờ cũng chỉ đến đó.
Nàng cũng không có ý định mở ra xem ngay bây giờ.
“Viện trưởng, bà thật thiên vị.” Thằng Nhất làm ra vẻ bất mãn.
Nhưng hắn lại không nghĩ gì, bởi vì mọi định kiến hắn dành cho Lý Tử Thất đều đã tan biến vào sáng nay khi bọn họ cùng nói chuyện với Viện Trưởng.
Viện trưởng nghe vậy liền cười: “Đây là đồ của cô ấy.
Cô ấy làm rơi nên tôi chỉ trả về chỗ cũ thôi.
Không phải thứ quý giá gì.”
Thằng Nhất cười ngượng.
Hắn chỉ là thuận miệng nói ra một câu, chứ cho dù có cho Lý Tử Thất tiền hắn cũng không có ý kiến: “Tôi chỉ đùa vậy thôi..
haha.”
Xong xuôi cả đám người lại kéo nhau lên xe đi về.
Xe này là Lê Toàn Phong được phân công đi thuê để chở bọn họ đi về.
Khi sáng bọn họ thuê luôn xe chở hàng loại lớn để chở tất đồ viện trợ cho Cô Nhi Viện.
Chỉ riêng bàn ghế dùng để học thì xưởng sẽ chịu trách nhiệm tự chở qua, nên bọn họ khá nhàn hạ.
Lý Tử Thất mở cánh cửa phía sau xe ra thì nghe Lê Toàn Phong nói: “Tử Thất, ngồi đằng trước còn dư cái ghế nè.”
Lý Tử Thất không định trả lời hắn, nhưng thấy tay Dương Vĩnh Khoa bỗng níu chặt tay nàng thì nàng lại nói: “Ta muốn ngồi cùng Hoa Hoa.”
Xảy ra chuyện hồi sáng, thật ra Lý Tử Thất cũng có một chút bài xích với thái độ coi thường người khác của Lê Toàn Phong.
Cho dù Dương Vĩnh Khoa không níu tay nàng, nàng cũng sẽ không ngồi gần hắn.
Chỉ là, nàng muốn để Dương Vĩnh Khoa yên tâm, rằng nàng sẽ không vì Lê Toàn Phong mà không quan tâm đến hắn.
Lê Toàn Phong cũng chú ý đến cánh tay nàng bị Dương Vĩnh Khoa giữ khi hắn có ý bảo Lý Tử Thất lên ngồi gần hắn.
Đương nhiên với cách suy nghĩ của Lê Toàn Phong thì Lý Tử Thất không phải không thích hắn, mà là nàng một phần nào đó sẽ nghe theo Dương Vĩnh Khoa.
Chẳng hạn như lúc nãy, bởi vì bị Dương Vĩnh Khoa giữ lại nên nàng đã từ chối hắn!!!
Xe đi được một đoạn thì Lý Tử Thất lên tiếng: “Ngày mai gặp nhau chỗ cũ.
Ta sẽ trả tiền cho các ngươi như lời đã hứa.”
“Cô giữ đi, giúp tôi mua ít quà cho bọn nhỏ.” Lê Toàn Phong nhìn qua kính chiếu hậu nói.
Hắn nhíu mày.
Xe 6 chỗ, Hắn và thằng Nhất ngồi chỗ chính phụ vô lăng, Lý Tử Thất và Dương Vĩnh Khoa ngồi hàng ghế giữa, còn Nhị Tam Tứ thì ngồi hàng cuối.
Hắn cảm thấy bực mình, cái ghế ngồi lớn như vậy mà thằng Khoa nó ngồi không thoải mái hay sao, lại còn nghiêng qua hơi dựa vào Lý Tử Thất nữa vậy? Mà Lý Tử Thất cũng chẳng nói năng gì cứ để im là thế nào! Hai chúng nó nghĩ chúng nó đang yêu nhau chắc?
Thằng Nhất quay đầu ra sau nhìn bọn Nhị Tam Tứ nói: “Cô tưởng 10 triệu của cô lớn lắm chắc? Nhân phẩm của anh em chúng tôi chỉ đáng giá có thế thôi sao?”
“Đúng đấy.
Chúng tôi không thèm đâu.
Cô giữ lại sau này nếu có dịp quay lại đó thì lấy ra mua quà cho tụi nhỏ.” Thằng Tam nói thêm.
Thằng Nhị và Tứ gật gật đầu tán thành.
Lý Tử Thất cũng hiểu, hôm nay bọn họ đã nhìn ra ý tốt của nàng, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn nên đã không còn ích kỉ như trước: “Vậy được.
Xem như ta giữ.
Sau này nếu có chỗ nào khó khăn cần giúp đỡ, ta sẽ lấy danh nghĩa các người ra mà giúp.”
Quay sang thấy Dương Vĩnh Khoa đã ngủ từ bao giờ, tay hắn còn ôm chặt cánh tay nàng.
Trên trán và tóc còn dính rất nhiều bụi gỗ, vỏ cây.
Nàng cười ôn nhu, đưa tay gỡ từng miếng vỏ cây vụn nhỏ nhỏ dính trên tóc hắn xuống.
Thằng Nhất thấy vậy thì trêu chọc: “Nhìn cô với tên ngốc này y như cặp tình nhân nhỉ?”
Thằng Tứ bĩu môi: “Nhìn giống người mẹ đang chăm con thì đúng hơn.”
“Không phải, mẹ thì trẻ quá.
Giống em gái chăm anh trai bị bệnh down.” Thằng Tam không cho là đúng cãi lại.
Lý Tử Thất không thèm quan tâm bọn họ.
Lê Toàn Phong híp mắt nguy hiểm.
Lê Toàn Phong đưa Lý Tử Thất và Dương Vĩnh Khoa đến đầu hẻm thì dừng lại.
Lý Tử Thất khẽ gọi: “Hoa Hoa, đến nhà rồi.
Mau dậy thôi.”
Dương Vĩnh Khoa như đứa trẻ 3 tuổi dụi mắt lờ mờ nhìn ra bên ngoài rồi cười ngây ngô: “Đến nhà thật rồi.” Đoạn hắn lại nắm tay Lý Tử Thất nói: “Tử Thất về thôi, đến nhà rồi.”
Lê Toàn Phong quay người xuống nhìn bọn họ khó hiểu: “Hai người ở chung sao?”
Lý Tử Thất còn đang cười với Dương Vĩnh Khoa nên cũng thuận miệng trả lời: “Ừ.”
Câu trả lời này thật sự làm Lê Toàn Phong chấn động.
Không hề nghĩ bọn họ lại ở chung như vậy! Coi vẻ tên ngốc này cũng không phải dạng vừa.
Lần đầu tiên Lê Toàn Phong hắn nghi ngờ về đầu óc ngốc nghếch của Dương Vĩnh Khoa.
“Thôi bọn ta về, các ngươi cũng về cẩn thận.” Lý Tử Thất bỏ lại một câu rồi nắm tay Dương Vĩnh Khoa lững thững đi vào hẻm.
“Tử Thất.
‘Ân Nhân’ là gì?!” Đi được một đoạn, Dương Vĩnh Khoa lên tiếng, hắn ngập ngừng mãi mới hỏi được một câu hoàn chỉnh.
Lý Tử Thất nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn buồn bã rũ xuống, lòng nàng mềm nhũn: “ Hoa Hoa cho Tử Thất chỗ ở, mua quần áo cho Tử Thất, chăm sóc cho Tử Thất.
Hoa Hoa là ân nhân của Tử Thất.”
“Vậy, vậy, Tử Thất có thích anh không?” Trong lòng hắn nổi lên tia sợ hãi:”Tử Thất, bởi vì anh là ‘ân nhân’ nên Tử Thất mới tốt với anh sao!!”
“Đương nhiên không hẳn rồi.
Tử Thất tốt với Hoa Hoa còn là vì Hoa Hoa rất tốt bụng, luôn quan tâm đến người khác.
Hoa Hoa còn rất đáng yêu nữa.” Lý Tử Thất cười.
Ngay ngày đầu tiên gặp, hắn không biết nàng là ai, từ đâu đến đã đồng ý cho nàng ở cùng.
Còn dùng tiền lương ít ỏi đã làm cực khổ cả tháng mới kiếm được để mua đồ cho nàng.
Từ giây phút thấy hắn rút tờ tiền 100 ngàn cuối cùng để trả tiền cơm cho nàng, hôm sau còn để 50 ngàn còn lại cho nàng dùng, thì nàng đã quyết định kiếp luân hồi này nàng phải đối xử thật tốt với hắn.
Cho dù là quay lưng với cả thế giới, cũng nhất quyết không nổi giận quay lưng với hắn.
Dương Vĩnh Khoa nghe Lý Tử Thất thì thoáng qua vui vẻ, nhưng ngay sau đó giọng hắn buồn buồn nói: “Nhưng mà, bởi vì Tử Thất cứu anh để anh không bị xe tông, nên anh mới cho Tử Thất ở cùng.
Tử Thất có giận anh không?”
Lý Tử Thất bật cười: “Sao lại giận.
Hoa Hoa dễ thương như vậy, Tử Thất đâu có nỡ giận Hoa Hoa..”
Đồ ngốc, suy nghĩ cũng thật đáng yêu quá đi.
Hôm đó là Đại ca đá nàng xuống nên nàng mới vô tình đẩy hắn ra khỏi làn đường, tránh được vụ tai nạn.
Chứ nàng không hề có ý muốn cứu hắn, nên là chuyện cứu mạng này không tính.
Dương Vĩnh Khoa gãi đầu cười ngốc nghếch: “Anh không muốn làm ân nhân của Tử Thất đâu.”
Lý Tử Thất cũng cười.
Ở chung với Dương Vĩnh Khoa khiến nàng có cảm giác rất an lành, yên tĩnh.
Và, voi cùng ấm áp..