“Cho nên là cậu với tên nhóc con kia
đi ăn? Xong rồi còn chấp nhận yêu thử? Chuyện yêu đương mà còn có thể đem ra
thử vậy hả?”
Tại chung cư, giọng của Ôn Đông Như
cơ hồ muốn lật đổ luôn tòa nhà.
Khương Dao ngồi trên sô pha rơi vào
trầm tư.
Ôn Đông Như không thể tin nổi, hỏi:
“Tên đó đẹp tới mức nào? Tớ còn loại nam nhân nào chưa gặp qua sao?”
Đúng lúc di động rung lên, là Thẩm
Trác gửi tin nhắn đến: “Anh đang tập gym, phòng tập hôm nay có vẻ hơi ít
người.”
Ôn Đông Như tựa lưng vào sô pha,
khuyến khích: “Wow, tập gym hả? Gọi video video video, để tớ xem với.”
“Như thế hình như không ổn lắm.”
“Cậu cứ nói phần cậu thôi, tớ cũng
muốn chào hỏi cậu ta một tí, sẵn tiện giúp cậu xem xét cậu ta luôn.”
Khương Dao biết rõ tính khí của Ôn
Đông Như, không làm theo ý cô ấy, chỉ sợ cô ấy sẽ dở luôn cái nhà này đi mất.
Cô đem ý định của mình nói với Thẩm
Trác.
Ngoài dự đoán, Thẩm Trác lập tức đáp
lại.
“Được thôi.”
Từ đó giờ cô chưa gặp người đàn ông
nào ôn nhu như vậy, quả thật ngoan ngoãn phục tùng, yêu cầu gì cũng đều đồng ý.
Nhưng mà, bọn họ chỉ mới quen nhau,
có lẽ đối phương sẽ mất dần kiên nhẫn theo thời gian, chuyện đó cũng bình
thường thôi.
Thẩm Trác gọi video lại.
Mới vừa thêm Wechat, lịch sử trò
chuyện còn trống trơn, đột nhiên xuất hiện video call làm cho Khương Dao có
chút khẩn trương, với lại bọn họ còn vừa mới gặp mặt xong.
Ôn Đông Như tay dài liền với qua
nhấn nút chấp nhận cuộc gọi: “Lề mề dữ vậy.”
“Này này chờ tí.”
Màn hình điện thoại bỗng xuất hiện
một khuôn mặt. Tóc của anh thấm ướt, cái trán trơn bóng còn lấm tấm mồ hôi, dọc
theo khuôn mặt chảy xuống, rồi biến mất ngay dưới xương hàm gợi cảm.
Anh đang đeo tai nghe bluetooth đi
đến một góc, sau lưng là hàng máy chạy bộ.
Thẩm Trác nhìn về phía Ôn Đông Như
cười một chút, mi mắt cong cong.
“Xin chào, tôi là bạn trai của
Khương Dao, đang trong thời gian thực tập.”
Giọng nói của anh vốn dĩ dất dễ
nghe, bởi vì vừa mới vận động, nên giờ lại có chút khàn khàn, lúc nói đến mấy
chữ bạn trai ngắn ngủi có chút tạm dừng, giống như là một cọng lông vũ, nhẹ
nhàng lướt qua tim Khương Dao, làm cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
Cơn tức giận Ôn Đông Như lúc nãy
liền lập tức tan thành một vườn hoa cúc.
“Trai đẹp, trai đẹp nha, cậu chắc
chắn là người rất đáng tin cậy, chúng ta về sau có cơ hội thì cùng ăn bữa cơm
nha.”
Khương Dao: “?”
“Về sau Dao Dao của nhà ta liền nhờ
cậu chiếu cố nhiều!”
Khương Dao: “???”
Gì thế này, này có phải là đang nói
tốt không?
“Nếu rảnh rỗi thì đi hẹn hò với cô
ấy đi, ngày thường cô ấy ở nhà rất cô đơn, hiu quạnh ô ô ô......”
Khương Dao vội tắt camera, che đi
cái miệng nói bậy bạ của Ôn Đông Như, vờ cười cười: “Không có việc gì hết, vậy
em cứ tiếp tục tập đi, nhớ về nhà sớm một chút!”
“Ừm.” Thẩm Trác lại cười: “Về nhà
rồi em có thể gọi cho chị được không?”
Trong lòng Khương Dao thầm chửi tục
một tiếng.
Yêu cầu lễ phép như này ai nỡ lòng
nào mà chịu nổi?
Cô lập tức đồng ý, sau đó cúp máy,
lấy tốc độ nhanh như chóp quay lại bóp mặt của Ôn Đông Như, vẻ mặt như sắp giết
người tới nơi.
“Làm phiền cậu lần sau có mà ăn nói
lung tung kiểu đó nữa, cảm ơn!!!”
Ôn Đông Như chẳng cảm thấy chút đau
đớn nào cả, nắm lấy tay Khương Dao vui sướng ngất ngây nói: “Bề ngoài thật sự
không tồi nha! Cậu có thấy không? Cánh tay cậu ta kìa, đường cong kia kìa, chậc
châc chậc...Cậu sau này thật sự may mắn lắm nha!”
Trên đầu Khương Dao nổi đầy vạch
đen: “Cậu còn nói bậy, tớ sẽ xé miệng cậu ra đó.”
“Quỷ hẹp hòi.” Ôn Đông Như tách hai
tay cô ra: “Tớ mà có bạn trai ngon như vậy, chắc ngày nào tớ cũng đem ra khoe khoang
quá.”
“...Có còn là con nít nữa đâu.”
Khương Dao cất điện thoại, nói: “Yêu
đương là yêu đương, sống thì vẫn sống, cái gì nên làm thì làm. Không lẽ chỉ bởi
vì anh ấy mà phải thay đổi cuộc sống của mình ư? Đương nhiên là không rồi.”
Ôn Đông Như ôm bả vai cô, ngữ khí có
vài phần mất mát nói: “Cậu thật là người phụ nữ vô tình vô nghĩa, lạnh lùng tàn
khốc nha.”
Đáp lại cô là bộ mặt không màng thế
sự của Khương Dao.
Bên kia.
Thẩm Trác đang tìm kiếm thông tin
trên mạng.
Phụ nữ thích kiểu đàn ông trưởng
thành trầm ổn, không phải mấy thiếu niên trẻ con ấu trĩ lại thiếu kiên nhẫn.
Thẩm Trác tự nhủ thầm phải bình tĩnh
bình tĩnh.
Nhưng anh không thể nào bình tĩnh nổi được.
Trong đầu anh bỗng hiện lên một dung
nhan kiều diễm, cảm xúc không nhịn được lập tức hít sâu, mang tai nghe
bluetooth lên, đến máy chạy bộ tiếp tục tập luyện.
Vào ban đêm.
Ngụy Ngộ băng bài trên vòng bạn bè.
[Hôm nay có hai việc làm tôi rất
thắc mắc
1. Thẩm Trác ở phòng tập gần 3 tiếng
đồng hồ.
2. Thẩm Trác chỉ trong tối hôm nay
đã tắm tận 8 lần.
[Cmn, đúng là tên điên mà!]
Thời gian chớp mắt đã tới mấy ngày
sau.
Thức dậy, mở mắt, còn có hai mươi
phút nữa mới tới giờ học.
Ngụy Ngộ chuẩn bị ngã đầu ngủ tiếp,
mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, như cú trời giáng, cậu nháy
mắt tỉnh táo lập tức.
“A a a sao cậu không kêu tớ dậy! Tên
nhóc Thẩm Trác này! Cmn!”
Ngụy Ngộ vô cùng lo lắng vừa tròng
áo hoodie màu đỏ lên vừa lao thẳng ra khỏi phòng ngủ, kinh ngạc phát hiện phòng
ngủ của Thần Trác vẫn chưa mở cửa.
“Cậu ta còn chưa đi? Hay là kế vườn
không nhà trống?” Cậu ấy tính toán đẩy cửa ra.
Tấm rèm cửa phòng ngủ còn đang kéo
kín, che chắn hết ánh mặt trời ban ngày, trong phòng hoàn toàn tối tăm yên
tĩnh.
Một người đang trong ổ chăn vùi đầu
ngủ, đầu tóc hỗn độn, sườn mặt gối lên chiếc gối trắng, hai mặt nhắm nghiền,
nghe được có tiếng động thì chỉ hơi nhíu nhíu mày, bực bội nói: “Đóng lại.”
Ngụy Ngô ngẩn người.
“Cậu định trốn tiết hôm nay hay gì?”
Thẩm Trác không mảy may đáp lại.
Ngụy Ngộ đoán rằng người nào đó hôm
qua tập luyện cật lực như vậy, có thể thức dậy sớm mới là lạ, lát nữa chẳng lẽ
lại lấy cớ tên này bị bệnh tận nửa tháng nên xin nghỉ.
Nhưng mà, Thẩm Trác thật sự tính
nghỉ bữa hôm nay luôn sao?
Ngụy Ngộ do dự một chút rồi nói:
“Hôm nay vẫn là tiết của thầy kia đấy, hôm trước cậu cũng bỏ tiết đó rồi.”
Thẩm Trác nhắm mắt, vẫn không phản
hồi.
“Cậu nếu bởi vì chuyện yêu đương mà
bỏ học, đứng trách tớ nói chuyện này với cha cậu nha!” Ngụy Ngộ sờ sờ mũi, lại
bật cười khúc khích: “Nhưng mà, cậu lúc này có phải là người anh em mà tớ quen
không đấy!”
Đang nói, chiếc di động cạnh gối
bỗng vang ong ong lên, lúc lâu vẫn không ai bắt máy.
Thẩm Trác nằm trên giường bực bội sờ
đến di động, ngón tay chạm vào màn hình một chút.
Sau đó.
Một giọng nói ôn nhu, nhẹ nhàng của
nữ giới vang lên, ngữ khí rất là áy náy: “Xin lỗi nha, buổi sáng chị quên kêu
em dậy, em không đến trễ chứ?”
Ngụy Ngộ bên cạnh trợn mắt há mồm
chăm chú nhìn vào trong, Thẩm Trác đột nhiên bật người ngồi dậy, mở to mắt,
chụp lấy điện thoại.
Giọng nói khàn khàn, lười biếng dễ
nghe: “Không sao hết, em vừa rồi có chút bận nên mới không nhận điện thoại liền
được.”
Khương Dao đầu bên kia điện thoại
nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, lúc nãy có nhắn tin nhưng không thấy em trả
lời, còn tưởng em đang ngủ chứ. Vậy chị tắt máy đây!”
Sau khi tắt cuộc gọi, Thẩm Trác xoa
xoa đôi mắt, mang dép lê vào rồi bắt đầu đi thay quần áo.
Tốc độ cực nhanh, làm cho Ngụy Ngộ
nghẹn họng nhìn trối mắt.
Cậu ấy đột nhiên có chút ghen tị.
“Thì ra là đã có người kêu cậu dậy
chứ gì! Hứ! Đúng là không biết xấu hổ!”
Thẩm Trác nghe vậy cũng lười trả
lời, buồn chán mà xoa tung đầu tóc ngắn, tròng lên chiếc áo thun trắng rộng
thùng thình, nhàn nhạt ném một câu: “Hôm nay có bài kiểm tra trắc nghiệm ngắn,
cậu không nhanh một chút hả?”
“WTF? Chuyện lúc nào vậy?”
Sáng hôm nay chỉ có hai tiết, thành
tích bài kiểm tra trắc nghiệm sẽ tính vào điểm chuyên cần, bọn sinh viên sôi
nổi nay cũng ngồi cặm cụi làm bài thi, phòng học to như vậy mà yên tĩnh lạ
thường không một tiếng động.
Thẩm Trác viết chữ với tốc độ rất
nhanh.
Nhưng chữ viết của cậu vẫn sắc bén,
thập phần hoàn hảo.
Ngụy Ngộ một tay chống trán, làm bộ
không có chuyện gì xảy ra nhưng thật ra là đang lén nhìn trộm về phía bài thi
của anh. Vì đang kiểm tra, tên cận nhẹ như cậu thậm chí còn đeo theo mắt kính
chỉ vì muốn nhìn được thêm ít chữ.
“Khụ khụ!”
Trợ giảng dùng sức ho khan một
tiếng, sinh viên xung quanh đều theo anh mắt trợ giảng nhín về phía Ngụy Ngộ,
cậu ấy còn chẳng thấy thẹn với lòng, mà còn quăng lại cho trợ giảng một ánh mắt
hút hồn.
Trợ giảng năm nay là một nghiên cứu
sinh mới lên, vóc dáng không cao, giống bộ dạng của một cô nàng nhỏ nhắn.
Mặt cô ấy tự nhiên đỏ gay.
Thẩm Trác đối với hành vi này của
Ngụy Ngộ, chỉ đánh giá bốn chữ: Không biết xấu hổ.
Tan học, Ngụy Ngộ thở dài một hơi,
lúc đem bài thi nộp cho trợ giảng còn cười hì hì hỏi: “Đàn chị, em muốn thêm
Wechat của chị, có vấn đề gì không hiểu sẽ hỏi chị, được không vậy?”
Trợ giảng tránh cậu, ném xuống một
câu “Không được” rồi cầm bài thi vội đi.
Thẩm Trác đem bút cất vào trong túi.
Ngụy Ngộ nhích lại hỏi: “Này, buổi
chiều tan học đi đánh bóng không?”
Thẩm Trác nhìn cậu một cái: “Không
được, hội sinh viên có cuộc họp rồi.”
“Tên tiểu tử cậu...”
Đang nói thì bỗng thấy “vườn hoa”
Lâm Loan Loan đang đánh hông đi lại, yểu điệu lượn lờ, tươi mắt mỹ lệ. Cô ta là
kiểu con gái chỉ cần đăng một tấm ảnh lên Douban liền có thể khiến cho nhiều
người bàn tán về diện mạo thanh thuần của mình, điển hình cho kiểu người vừa
gầy vừa trắng vừa đẹp.
Cô ta cầm một ly trà sữa, nhẹ giọng
nói: “Thẩm Trác...”
Thẩm Trác không thèm để ý cô ta.
Cô ta thấy Thẩm Trác cũng rất thân
thiện với các bạn nữ sinh, nhưng anh từ trước đến nay đối với cô ta đều là bộ
dáng hờ hững như vậy.
“Hôm nay tớ có mua thêm một ly trà
sữa, là để tặng cho cậu, trông cậu hình như chưa ăn bữa sáng ấy.”
“Không cần.” Thẩm Trác trực tiếp từ
chối.
Ngụy Ngộ tức khắc có chút đau lòng,
nhưng cậu ấy cũng biết tính của Thẩm Trác, không tính toán liền đứng trước đỡ
lấy họng súng, cậu ấy cười cười, nói với Lâm Loan Loan: “Trà sữa cho tớ được
không, tớ muốn uống, khát chết rồi.”
Lâm Loan Loan do dự một chút.
Phía sau có vài nữ sinh muốn đi qua,
chen qua bên cạnh cô ta: “Xin phiền nhường đường một chút...”
Không ngờ Lâm Loan Loan hét lên một
tiếng, bàn tay gầy yếu bỗng buông ra.
Sau đó, ly trà sữa trực tiếp rơi
trên bàn, ép nhựa bị lủng, trà sữa màu nâu ùng ục chảy lênh láng khắp mặt bàn.
Di động của Thẩm Trác may mắn cũng
được tắm trong trà sữa.
“...”
“...”
Toàn phòng lạnh ngắt như tờ.
Thẩm Trác không tỏ ra cảm xúc gì.
Lâm Loan Loan sợ mới mức hốc mắt ươn
ướt: “Xin, xin lỗi...”
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì hoảng sợ,
làm cho người nhìn ai cũng thương tiếc, nữ sinh như thế ai có thể trách được
chứ.
Ngụy Ngộ căng da đầu nói: “Cầm điện
thoại đi sửa nhanh nhanh đi!”
Lâm Loan Loan cắn môi, liền duỗi tay
phải giữ chặt cánh tay anh: “Cái này, phí sửa là tớ sẽ trả, là lỗi của
tớ...Thực xin lỗi, sinh hoạt phí tháng này tớ sẽ đền cho cậu...”
Thẩm Trác tránh đi, bỗng nhiên quay
đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái.
“Nếu đã nghèo như vậy thì đừng có mà
ném đồ lung tung.”
Bạn học xung quanh lại lần nữa hít
hà một hơi.
Dù sao cũng đã biết Thẩm Trác không
thích nữ sinh lớn hơn dây dưa với anh, lại không ngờ rằng anh có thể nói thẳng
đả thương người như vậy, mọi người đều cảm thấy Lâm Loan Loan có chút đáng
thương. Tất cả mọi người đều biết Lâm Loan Loan thích thầm Thẩm Trác, bất đắc
dĩ đối phương một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.
Thẩm Trác quăng lại câu đó liền cầm
lấy di động nhanh chóng rời đi.
Ngụy Ngộ không rãnh ngồi an ủi mỹ
nhân, cũng vội vàng đuổi theo sau.
“Này, chờ tớ với!”
Hai người đang ở bên ngoài phòng
học, hôm nay ánh mặt trời không chói lắm, nhẹ nhàng ấm áp.
Ngụy Ngộ nhìn chiếc di động tắt máy
của anh, buồn bực hỏi: “Bình thường cậu chưa bao giờ để ý mấy câu nói nhỏ này
cả, hôm nay sao vậy? Tâm tình không tốt à?”
Ngụy Ngộ sao biết được, trong lòng
Thẩm Trác chỉ nghĩ về chuyện lịch sử Wechat có khi nào sẽ bị mất hết không.
Thẩm Trác mặt không cảm xúc lên
tiếng: “Tớ đi sửa di động.”
“Sửa điện thoại xong thì đúng lúc
hẹn cái người chị xinh đẹp kia luôn.”
Bước chân Thẩm Trác đột ngột dừng
lại.
Hai người đứng bên bồn hoa, Ngụy Ngộ
đầu đầy dấu chấm hỏi, cẩn thận hỏi: “Sao vậy, lời tớ nói có chỗ nào không đúng
sao?”
Thẩm Trác nghiêm túc hỏi:”Bây giờ
mua điện thoại mới có phải đỡ tốn thời gian hơn không?”
“Đúng vậy, có thời gian thì mời cô
ấy đến đây đi dạo, rồi ăn luôn một bữa cơm gì đó...”
“Nhưng mà điện thoại này của cậu sửa
một chút là xong rồi mà.” Ngụy Ngộ nói.
Nghe vậy, Thẩm Trác trực tiếp đem
điện thoại vứt xuống mặt đất. Rắc một tiếng, màn hình vỡ vụn, đến nổi không còn
nhìn ra hình dáng. Anh nhặt lên lại, lúc này ngữ khí có chút sung sướng: “Như
này thì sao?”
Ngụy Ngộ nhìn anh từ tuyết sơn sông
băng rồi bị tan chảy vì gió xuân quất vào mặt.
“...”
Cmn, con người này thật đáng sợ QAQ.
Khương Dao đang nghỉ ngơi giữa trưa.
Nhân viên ở công ty không nhiều lắm
nên không có căn tin, mọi người đều là kêu cơm hộp tới để giải quyết bữa trưa.
Cô tối hôm qua có cân, phát hiện mình lại béo thêm một kí, vì thế quyết định
trưa nay ăn một phần cơm dinh dưỡng.
Vừa quay đầu lại, biên tập viên bên
cạnh cũng kêu một phần giống cô.
Hai cô bé bên cạnh đều ăn lẩu cay,
mùi hương quyến rũ mê người bay lởn vởn quanh phòng.
Đồng nghiệp thở dài: “Tôi mấy năm
trước cũng hay như vậy lắm, giờ đỡ rồi, cũng ba mười tuổi rồi, thân thể không
theo kịp năng lực, tùy tiện ăn một chút liền béo lên.”
Khương Dao cũng phụ họa thêm một
câu: “Còn không phải sao.”
“Nhưng tâm trạng em hai ngày nay khá
tốt nha.”
Khương Dao đang gặm bắp luộc, nghe
cô ấy nói vậy thì kinh ngạc chỉ vào mình: “Em đấy à?”
“Đúng vậy đúng vậy, xung quanh tỏa
ra ánh sáng thanh xuân chói lọi.”
Đồng nghiệp nháy nháy mắt: “Nói, có
phải có chuyện gì đặc biệt không?”
“Làm gì có...”
Khương Dao ho khan một tiếng.
Wechat thông báo tin nhắn mới,
Khương Dao ấn mở ra, là Thẩm Trác.
Anh hỏi: “Chị đang ăn cơm hả?”
Trong lòng Khương Dao có chút vui
mừng. Cô thừa lúc đồng nghiệp không chú ý, nhanh chóng trả lời: “Ừm, đang ăn.”
Thẩm Trác: “Điện thoại của em hư
rồi, đang dùng ké của bạn.”
Khương Dao: “Hả? Sao bị hư vậy?”
Thẩm Trác: “Không cẩn thận nên bị
rơi vỡ.”
“Buổi chiều cùng em đi mua điện
thoại mới, được không?”
Khương Dao chỉ suy nghĩ mất hai giây
liền trả lời: “Đương nhiên rồi.”
Hôm nay Ôn Đông Như tăng ca, cô trở
về cũng không muốn nấu cơm, cơm hộp thì ăn cũng chán rồi, hôm nay có dịp đi ra
ngoài ăn cũng không tệ, huống chi hai lần trước đều là Thẩm Trác trả tiền,
Khương Dao có chút ngượng ngùng.
“Vậy chiều gặp nhau ở Thương Thành nha.”