Mưa ở Vệ Thành vẫn không ngừng rơi,
mưa phùn cứ kéo dài không phân biệt ngày hay đêm, bất cứ lúc nào thì sự ẩm ướt
nhớp nháp cũng khiến hành lang bốc mùi ẩm mốc.
Lúc này, màn đêm đang chìm trong
tĩnh lặng.
Ôn Đông Như đang ôm lẩu cay Dương
Quốc Phúc trong tay, vừa ăn đồ ăn vừa xem phim truyền hình.
“Lách cách.”
Cánh cửa được mở ra, Ôn Đông Như
thính tai nghe thấy tiếng động, nháy mắt thân hình liền trở nên cứng đờ.
Cô ấy tắt máy tính bảng, kích động
kêu lên: “Dao của tớ, sao cậu về sớm thế? Tớ đã chuẩn bị tinh thần cho việc cậu
sẽ không về rồi mà!”
“Cậu nói bậy bạ gì vậy? Đã giờ này
rồi, nếu tớ không về thì còn biết đi đâu đây.”
Khương Dao cởi đôi ủng ngắn ướt sũng
chuẩn bị chút nữa sẽ đem đi giặt, cả người cô ướt sũng trong không khí se lạnh
đầu xuân nãy giờ đang dần được xua tan bởi không khí ấm áp trong phòng.
Chiếc áo khoác được cô treo lên trên
mắc áo, sau đó thay một đôi dép lê đi trong nhà rồi mới bước vào nhà.
Ôn Đông Như tùy ý đùa giỡn: “Mọi
chuyện thế nào rồi? Không nói cho tớ biết một chút về hoa đào mới kia sao?”
Khương Dao nghe những lời đó nhưng
vẫn bình tĩnh tiến đến ngồi trên ghế sofa.
“Chuyện này nói là đơn giản thì cũng
đơn giản, mà nói là phức tạp thì cũng phức tạp nữa.”
Thần thái của Khương Dao không giống
như bình thường, cho dù tính cách của Ôn Đông Như có thô lỗ đến đâu thì cô ấy
cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Cô ấy thu hồi nụ cười, cẩn thận đặt
lẩu cay xuống, đi vài bước đến bên cạnh Khương Dao, dùng bàn tay nóng hổi của
mình giữ chặt cánh tay cô.
“Cái đó... không phải là cậu thất
tình rồi đấy chứ?”
Khương Dao: “... Tớ bắt đầu yêu
đương khi nào vậy?”
Ôn Đông Như tưởng tượng ra một nghìn
kiểu cốt truyện, cô ấy hưng phấn xoa xoa tay: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy
ra vậy, nhanh nhanh nhanh, nói cho tớ biết nhanh đi.”
Khương Dao kêu lên một tiếng, chậm
rãi uống nước ấm.
“Cậu ấy đã tỏ tình với tớ.”
“Nếu anh ta mà dám bắt nạt cậu thì
tớ sẽ... không? Hả?”
Phải mất một lúc lâu Ôn Đông Như mới
nhận ra.
“Cậu nói cái gì?” Vẻ mặt kinh ngạc
của cô ấy có chút buồn cười, giống như vừa mới nuốt hai quả trứng gà rồi bị
nghẹn, chỉ biết trợn mắt ngoác mồm.
Đúng vậy.
Không sai.
Khương Dao sống hơn hai mươi năm, là
một cô gái xinh đẹp nổi bật trong lớp từ khi còn nhỏ, đã có nhiều lần cô bị
tiếp cận và hỏi thông tin liên lạc, hoặc khi cô được người khác theo đuổi,
nhưng không ai trong số họ để lại ấn tượng sâu như vậy với cô như ngày hôm nay.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên?
Thời buổi này mà còn có kiểu yêu này
nữa sao?
Khương Dao hỏi: “Cậu có tin vào tình
yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Ôn Đông Như: “Tin chứ, tớ đã yêu bạn
trai của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy, thấy đẹp là nảy lòng tham, chia
tay...”
“Rồi rồi rồi, không thích hợp với
trẻ con, đừng nói nữa.”
Khương Dao dở khóc dở cười, dứt
khoát mà cắt ngang lời của cô ấy.
Ôn Đông Như vô cùng tò mò về vấn đề
này.
“Vậy rồi cậu trả lời thế nào?”
“Tớ nói tớ sẽ suy nghĩ về nó.”
Lúc đầu thực sự cô đã rất ngạc
nhiên, dưới sự tấn công chí mạng của sự xuất hiện của đối thủ giống như ma xui
quỷ khiến cô phải đồng ý. Nếu không phải vì khuôn mặt quá xinh đẹp và quá trẻ
trung kia thì Khương Dao có thể đã trực tiếp đồng ý rồi.(App T𝕐T)
Bỏ lại Ôn Đông Như đang ngồi lê đôi
mách, Khương Dao đi vào phòng tắm nghiêm túc tẩy trang.
Đúng là có một số người có vẻ đẹp
trời sinh.
Khuôn mặt của Thẩm Trác mềm mại đến
mức có thể vắt ra nước, anh thực sự trông giống như một đứa em trai trẻ trung
xinh đẹp.
Thậm chí còn đẹp hơn cả những sinh
viên đại học mà các cô gặp được khi đến quán bar uống rượu nữa.
Ngược lại, Khương Dao luôn cảm thấy
rằng cô thực sự không còn trẻ như cô gái trong công ty nói.
Cô lấy trong ngăn kéo ra chiếc mặt
nạ tinh chất trứng cá mà cô đã lâu không dùng đến, cẩn thận đắp lên mặt.
Sau khi đổ nước vào bồn ngâm chân,
Khương Dao ngồi trên ghế sô pha để ngâm chân trong khi thoa phần tinh chất còn
lại của mặt nạ lên cánh tay.
Ôn Đông Như dọn dẹp đống hỗn độn
trên bàn: “Mà này, anh ta lái loại xe gì? Cậu thấy điều kiện của anh ta thế
nào?”
Khương Dao vừa vỗ vỗ cánh tay vừa
nói: “Hình như cậu ấy không có xe, tớ cũng không bảo cậu ấy đưa tớ về, tớ tự
bắt taxi về thôi.”
Vừa gặp mặt thì tuyệt đối không thể
để lộ địa chỉ.
Phụ nữ trẻ phải có nhận thức về sự
an toàn.
Khương Dao rất nghiêm túc về điều
này.
“Vậy thôi quên đi.” Ôn Đông Như đột
nhiên mất hứng thú: “Đẹp trai cỡ nào thì chắc cũng là nhân viên văn phòng, làm
công ăn lương vất vả, không dành dụm được bao nhiêu, không xe cũng không nhà,
nói chi là chuyện đời.”
Khương Dao chỉ mỉm cười khi nghe
những lời đó, khuôn mặt sạch sẽ và ưa nhìn đó bỗng hiện lên trong tâm trí cô.
“Cậu cho rằng tớ vẫn còn là một cô
gái non nớt không hiểu gì hay sao? Chuyện củi gạo mắm muối, điều gì cần phải
tránh, trong lòng tớ hiểu rõ hết mà.”
Ôn Đông Như vừa uống nước vừa mơ hồ
nói: “Đúng lúc nè, chờ bạn trai của tớ tới, bốn người chúng ta ra ngoài chơi
đi.”
Khương Dao lộ vẻ u ám: “Chuyện này
còn chưa đâu vào đâu nữa mà!”
“Xì, cậu đi soi gương đi, rõ ràng là
cậu rung động rồi, chính là cậu thèm muốn cơ thể người ta rồi đó!” Ôn Đông Như
tức giận nói.
Khương Dao: “...”
Nghĩ đến lời nói của Ôn Đông Như,
Khương Dao liền cầm khăn tắm đi tắm. Nước bắn tung tóe từ vòi hoa sen bắn lên
nền gạch ca rô màu xanh và trắng, trong gương phản chiếu một gương mặt đỏ bừng.
Một hình ảnh đẹp đến mê người.
Khương Dao bình tĩnh nhìn vào mình
trong gương, bị ngăn cách bởi một tầng sương mù, giống như hoa trong gương và
trăng trong nước, xinh đẹp động lòng người.
Ôn Đông Như thực sự hiểu cô, và cô
thực sự cảm động.
Hơn nữa, nếu chỉ là quan hệ tình cảm
thì không có gì to tát.
Chỉ cần tận hưởng niềm vui của tình
yêu.
Nếu không hài lòng thì cứ rời đi
thôi.
Chứng kiến bao nhiêu cặp đôi tan
đàn xẻ nghé xung quanh mình, Khương Dao đã đúc kết ra một chân lý, đó là chỉ
cần cô cảm thấy thoải mái và hạnh phúc là được.
...
Khương Dao đang ngồi trong phòng ngủ
sấy tóc thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Điện thoại di động quay
qua quay lại trên chăn, phát ra âm thanh vo ve.
Khi Khương Dao nhìn thấy tên của
người gọi thì cô lại cảm thấy e ngại.
Cô uể oải, miễn cưỡng trả lời điện
thoại: “Alo, con nghe đây mẹ.”
“Dao Dao, hôm nay mẹ với dì Trần của
con chơi mạt chược, dì Trần nói...”
“Muốn giới thiệu một chàng trai trẻ
tuổi cho con đúng không?” Khương Dao tiếp lời.
“Đúng vậy, cậu ấy tầm chừng ba mươi
tuổi, cùng cỡ tuổi với con đó, đồng thời là bác sĩ vừa trở về từ nước ngoài!”
Khóe miệng Khương Dao giật giật: “Gì
mà cỡ tuổi con chứ, người này lớn hơn con tới bốn, năm tuổi lận đó!”
“Duyên phận không phụ thuộc vào tuổi
tác đâu.”
Mẹ Khương cười nói: “Tối mai mẹ sẽ
sắp xếp cho các con gặp mặt nhau một lần, cậu ấy làm cùng khu với con đấy.”
“Không đi đâu, con bận rồi.”
“Con ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi,
chúng ta đã thống nhất với nhau cả rồi, coi như là bạn bè gặp mặt ăn một bữa
cơm cũng có sao đâu, được hay không còn tùy vào duyên phận nữa mà.”
“Thật sự là con sẽ không đi đâu.”
“Mẹ đưa danh thiếp của con cho cậu
ấy rồi, đợi lát nữa con kết bạn với người ta nhé.”
“Mẹ, con thật sự rất mệt mỏi, không
muốn đi gặp ai nữa đâu.” Khương Dao thở dài.
Ông nói gà bà nói vịt, lúc nào cũng
như thế cả.
“Mẹ đã thống nhất với người ta rồi.”
Vừa rồi mẹ Khương còn đang cười, đột nhiên chuyển sang khóc nức nở: “Khó khăn
lắm mới có thể gặp được người thích hợp, con sao vậy? Mẹ có bảo con hẹn hò với
cậu ấy đâu, cứ gặp mặt một lần đi, nếu không thích thì không qua lại nữa, được
không?”
Từ lâu Khương Dao đã quen thuộc với
cách này của bà rồi, nhưng cô cũng không thể trách bà được.
Một là khóc lóc, hai là làm loạn
lên, ba là thắt cổ, giống như nếu cô không đi xem mắt thì cô sẽ là đứa con đứa
cháu bất hiếu, sẽ hổ thẹn với mồ mả tổ tiên.
Tiếng khóc ở đầu bên kia điện thoại
liên tục đứt quãng, Khương Dao thở dài thườn thượt.
Giọng điệu của mẹ Khương lần này dịu
dàng hơn rất nhiều, có lẽ là vì đã nửa năm rồi Khương Dao không về nhà để tránh
việc xem mắt, hơn nữa bà cũng sợ vì chuyện này mà khiến cô thấy phiền lòng rồi
đâm ra tức giận, cho nên càng nói càng giống như là năn nỉ cô.
Khương Dao xoa xoa thái dương, ậm ừ
nói: “Còn lần nữa là con từ chối thẳng luôn đấy nhé.”
“Được, được, được.” Mẹ Khương lập
tức nở nụ cười kiểu như sau cơn mưa trời lại sáng: “Lần này là mẹ có lỗi với
con, lần sau nhất định sẽ hỏi ý của con trước.”
Sau một hồi xì xào hỏi han ân cần
thì hai người mới cúp điện thoại.
Khương Dao nhìn người mới trong danh
bạ trên điện thoại chào hỏi cô, nhưng khuôn mặt của Thẩm Việt lại xuất hiện
trong tâm trí cô.
“...”
Ôn Đông Như đã đúng khi nhắc nhở cô.
Trời mưa mà cũng không lái xe, thậm
chí chiếc xe điện mấy vạn thay cho việc đi bộ mà anh cũng không có, chắc là
trong tay không có tiền rồi.
Đối với những nhân viên văn phòng
đang gặp khó khăn không thể tránh khỏi vấn đề tiền bạc trong những buổi hẹn hò,
việc ra ngoài hẹn hò cũng thật bất tiện.
Suy cho cùng, ở tuổi này, yêu đương
không thể chỉ dựa vào việc hít thở không khí được.
Tốt hơn là cô nên gác lại vấn đề của
Thẩm Trác trong vài ngày trước khi nói chuyện với anh.
***
Đại học A.
Căn hộ cho sinh viên số 1202.
Trường có diện tích lớn, các căn hộ
của sinh viên được chia thành phòng hai người, phòng bốn người và phòng tám
người. Căn phòng dành cho hai người là đắt nhất và đương nhiên cũng không có
nhiều sinh viên chọn sống trong dạng căn hộ này.
Khóa cửa bằng mật mã đã được mở,
Thẩm Trác bật đèn để vào cửa.
Bạn cùng phòng của anh đã đến Anh
quốc để trao đổi vào năm ngoái, và vị trí bỏ trống rất phù hợp để cho Ngụy Ngộ
vào ở. Mối quan hệ giữa ba người rất tốt, ở chung với nhau cũng rất hòa thuận.
“Tên nhóc nhà cậu, còn biết đường về
cơ à!”
Ngụy Ngộ nhào tới bóp cổ anh, nghiến
răng nghiến lợi: “Cậu không biết hôm nay tôi đã mất mặt với bao nhiêu người
trước mặt Lâm Loan Loan đâu!”
Thân người Thẩm Trác cao to, đôi tay
dài tát vào mặt cậu ấy, giữ khoảng cách giữa hai người.
“Cậu cũng đâu có sợ rớt môn, cái gì
cũng không chịu học.”
“Tôi không sợ. Nước đến chân mới cần
nhảy, hiểu không.”
Ngụy Ngộ đột nhiên xoay người nói:
“Đúng rồi, cậu nói cậu muốn yêu đương, là thật hay giả vậy? Tôi còn tưởng đâu
là cậu không thích phụ nữ, khiến tôi trăn trở mấy đêm vô ích rồi.”
Giọng điệu của cậu ấy rất lạ. Chẳng
trách trong trường có rất nhiều nữ sinh theo đuổi Thẩm Trác nhưng cậu chưa bao
giờ bị người đẹp hấp dẫn, ai mà có thể nghĩ được đây là mối tình đầu chính thức
của Thẩm Trác chứ?
“Ừm, là cô ấy.”
“Cô ấy?”
“Đúng vậy.”
Thẩm Trác cúi đầu thay giày, mái tóc
đen rối bù che đi mi mắt.
“Tôi nhớ ra rồi, tên nhóc nhà cậu có
tâm hồn mộng mị, nằm mơ còn mơ thấy...”
“Cậu muốn chết sao?”
Cậu ngẩng đầu liếc nhìn Ngụy Ngộ một
cái.
“Coi như tôi chưa nói gì đi.”
Một tay Ngụy Ngộ chống lên tường,
hứng thú hỏi: “Cậu lái xe đến đó sao? Tôi nhớ năm ngoái sinh nhật cậu, cha cậu
mua cho cậu chiếc xe cũng rất tốt mà.”
Thẩm Trác khựng lại khi nghe những
lời đó.
“Không có.”
Thẩm Trác nhớ rằng Khương Dao đã
từng phàn nàn về buổi xem mắt của cô rằng có người đã lái chiếc Mercedes-Benz
đi ăn tối, kết quả là chiếc xe bị trầy xước, người đó thì nổi cơn thịnh nộ,
Khương Dao đi cùng cũng thấy xấu hổ lây.
Kể từ đó, không hiểu sao cô lại cảm
thấy phản cảm với những người cố tình lái xe sang đi hẹn hò.
Dựa vào phản ứng của Khương Dao tối
nay, hẳn là cô đã có ấn tượng tốt với anh rồi.
...
Đêm nay.
Thẩm Trác ngủ không ngon, anh kiểm
tra điện thoại hàng trăm lần.
Khương Dao đến một tin nhắn cũng
không thèm trả lời anh.