"Đừng như
vậy, nếm thử một ngụm thôi."
Thấy
Lộ Cảnh Ninh đang nhìn chằm chằm vào cổ mình, không khỏi trầm mặc một chút. Một
tay vững vàng đỡ lấy người kia, thuận tiện kéo dài khoảng cách một chút, tay
kia lấy ra quang não trong ngực.
Khương Loan không biết tình huống bên
trong, vẫn luôn lo lắng chờ bên ngoài, lúc nhận được tin nhắn chỉ cảm thấy
hoang mang: "Cái gì, muốn thuốc ức chế omega? Chuyện này xảy ra, Lộ Cảnh
Ninh phát tình?”
Văn Tinh Trần: "Nói ít thôi, hành
động đi.”
Khương Loan nghe được một câu không mấy
thiện cảm như vậy, mơ hồ nhận ra người bạn này hình như tâm trạng không tốt.
Sau khi hỏi địa điểm cụ thể, phi thường thức thời không trêu chọc, quyết đoán
kết thúc liên lạc.
Đừng thấy Khương Loan bình thường không có
dáng vẻ đứng đắn. Nhưng khi thật sự xảy ra chuyện thì xử lý rất có hiệu quả,
huống chi Văn Tinh Trần tính tình không dễ nói chuyện, bất quá mười phút sau,
liền mang theo thuốc ức chế đến hiện trường.
Ngắn ngủi một đoạn thời gian ngắn, Văn
Tinh Trần cảm thấy dày vò chưa từng có.
Người nằm sấp trên người hắn giống như bốc
hỏa, vốn dĩ mùi pheromone xông tới đủ kích thích thần kinh. Nhưng Lộ Cảnh Ninh,
một Omega không biết tự lượng sức mình, còn thỉnh thoảng không an phận động
thủ.
Văn
Tinh Trần cảm thấy tất cả sự tự chủ trong cuộc đời của mình gần như cạn kiệt ở
đây, trong cơ thể mơ hồ có một ngọn lửa bùng cháy không thể kiểm soát được,
thậm chí còn bùng cháy dữ dội hơn.
Mắt thấy đã sắp đến điểm giới hạn của sự
nhẫn nại, hắn rốt cục nhịn không được đem Lộ Cảnh Ninh kéo ra một chút:
"Đừng lộn xộn.”
Lộ Cảnh Ninh mơ mơ màng màng ngược lại còn
có tâm tình nói giỡn: "Chỉ sờ hai lần thôi mà, có sao đâu, đừng keo kiệt
như vậy!”
Văn Tinh Trần: "..."
Đây có phải là một vấn đề nhỏ không?
Thân là một Omega, người này thật đúng là
không biết đùa với lửa là như thế nào.
Dư quang Văn Tinh Trần xẹt qua mặt đất
trống trải bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy đem người trong ngực trực tiếp ném
trên mặt đất tựa hồ cũng không tệ.
Ngay khi hắn giơ tay lên chuẩn bị hành
động, rốt cục nghe được thanh âm của Khương Loan từ phía sau truyền đến:
"Ồ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Văn Tinh Trần quay đầu nhìn lại, đang định
nói, lại bởi vì đối phương ăn mặc quá mức kinh người mà dừng lại.
Văn Tinh Trần: "..."
Khương Loan đeo mặt nạ phòng độc kiểu mới
nhất trên đầu, trên người mặc một bộ áo giáp giảm áp nặng nề, được trang bị vũ
khí hạng nặng, nếu như không phải vừa rồi mở miệng hô lên, hắn khó có thể phân
biệt được một chút đặc điểm cơ thể.
Văn Tinh Trần trầm mặc một lát: "Còn
không đem thuốc ức chế ra đây?”
Quá nhiều chỗ trống, ngay cả cụm từ
"ngu ngốc" cũng bị lược bỏ.
Lúc này Khương Loan mới phản ứng lại, lướt
qua một đám "thi thể" ngổn ngang, đưa thuốc ức chế tới.
Văn Tinh Trần tiếp nhận, dứt khoát lưu
loát mở bao bì ra, tiêm xong cho Lộ Cảnh Ninh.
Khương Loan tuy rằng vũ trang đầy đủ,
nhưng vẫn có thể cảm nhận được một loại áp bách như có như không, thẳng đến khi
nhìn vệt ửng đỏ trên mặt Lộ Cảnh Ninh dần dần lui đi, lúc này mới hoàn toàn thở
phào nhẹ nhõm.
Nhìn quần áo hai người đều có chút lộn
xộn, bỗng nhiên có tâm tư trêu chọc: "Tôi nói, lực tự khống chế của hai
người đều rất lợi hại nha, cô A Quả O một mình một phòng, ngay cả quần áo cũng
không cởi?”
< ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).