Bởi vì Văn
Tinh Trần chuẩn bị ra sân, tứ viện bên này hô hoán tiền vệ tạm dừng.
Lộ Cảnh Ninh tạm thời trở lại khu nghỉ
ngơi, ngửa đầu hung hăng rót vào miệng vài ngụm, có thể thấy được là thật sự bị
nghẹn đến phát điên rồi.
Khoảng cách gần, có thể nhìn thấy trên da
thịt vốn trắng nõn của cậu có mấy chỗ mơ hồ có thể thấy được vết bầm tím, vị
trí tương đối bí ẩn, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Văn Tinh Trần.
Hắn đưa chiếc khăn một cách thản nhiên.
Lộ Cảnh Ninh nắm lấy lung tung lau hai
cái, bỗng nhiên nói ra một câu: "Văn Tinh Trần, gần đây tôi có phải quá ôn
hòa rồi hay không?”
Văn Tinh Trần không biết nghĩ tới cái gì,
khẽ cười ra tiếng: "Hình như là có chút.”
Lộ Cảnh Ninh hung hăng cắn răng:
"Thao, liền biết là quá dễ nói chuyện, cái gì ngưu quỷ xà thần đều bò lên
đầu! Đợi lát nữa đội ngũ sẽ giao cho cậu, lão tử đặc biệt nhịn không được nữa!”
Văn Tinh Trần: "Không thành vấn đề.”
Thời gian tạm dừng chấm dứt, Văn Tinh Trần
đeo cổ tay, cầm lấy bóng rổ tiện tay xoay hai cái.
Chỉ là lúc bước lên sân khấu, trên khán
đài đột nhiên im lặng trong chớp mắt, ngay sau đó, tiếng thét chói tai kinh
thiên động địa thiếu chút nữa lật đổ mái nhà hội trường.
Mẹ kiếp? Vốn tưởng rằng để người như Văn
Tinh Trần ngồi bên lề làm nền là chuyện tốt, không nghĩ tới hắn thật sự lên?!
Lộ Cảnh Ninh không bị bầu không khí ảnh
hưởng chút nào, rục rịch hoạt động khớp dưới: "Lão Văn, đánh thế nào?”
Cậu đột nhiên thay đổi cách xưng hô làm
cho Văn Tinh Trần hơi sửng sốt một chút, nghiêng mắt nh� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).