[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Năm giờ sáng hôm sau, La Thanh Mai đã dậy rồi, sau khi xuống giường. Cô sắp xếp lại chăn chiếu rồi mở cửa đến phòng bếp ở phía đối diện. Cô chạm vào lò, vẫn còn hơi nóng.

Tối hôm qua không hề tắt bếp mà chỉ che lại, than đá trong lò sẽ từ từ tỏa nhiệt ra ngoài làm nước ấm lên.

La Thanh Mai dùng nước ấm rửa mặt xong lại thêm hai hòn than đá vào trong lò, đặt ấm nước lên tiếp tục đun để cho chị em Khâu Ái Đình dậy thì sẽ có nước dùng luôn.

Cô xách balo của mình lên, đang định mở cổng ra ngoài thì thấy một tờ giấy được kẹp trên cánh cửa.

“Thanh Mai, nếu sáng mai cậu đi làm thì cứ lấy xe đạp của tôi mà đi, tôi sẽ sang nhà anh Hà mượn xe rồi đi sau.”

La Thanh Mai hơi bất ngờ một chút, khóe miệng khẽ nhếch lên, cô cầm bút viết mấy chữ bên dưới tờ giấy: “Cảm ơn, trên lò có nước ấm để giặt giũ, trong ấm cũng có nước để uống đó.”

Cô cẩn thận mở cửa cổng, dắt xe đạp đi ra ngoài, rồi lại đóng cửa thật cẩn thận. Mặc dù không khóa bên trong nhưng tầm nửa tiếng nữa Khâu Ái Đình sẽ dậy, chắc là không có nguy hiểm gì.

Nhưng để phòng ngừa bất trắc, cô vẫn đến tìm La Thanh Hồng nhờ anh nghĩ cách sửa lại cánh cửa này cho nhà họ Khâu, để người đứng trong sân cũng có thể mở khóa.

Trước khi đến nông thôn, La Thanh Hồng đã chỉ La Thanh Mai cách đi xe đạp, Mặc dù, cô đã không đi xe đạp trong nhiều năm, nhưng kỹ thuật của cô không hề kém đi chút nào.

Cô nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tay mình, do dự một lúc rồi chuyển hướng, rẽ vào ngã tư cuối đường Xuân Hoa.

Hôm trước cô và La Thanh Hồng mua đồ ăn ở trong một con hẻm nhỏ ở đằng kia, bây giờ nó đã trở thành một khu chợ bán đồ ăn đơn giản.

Đáng tiếc là cô đến quá sớm, vẫn chưa có ai bày hàng ra bán cả, La Thanh Mai đứng ở giữa đường nhìn một hồi lâu rồi lại đạp xe ngược trở lại.

Cô hy vọng chiều tối nay có thể tới đây sớm một chút để dạo quanh khu chợ buôn bán giản dị này và mua ít để về làm thành phẩm để bán.

Khi còn ở trong đại đội La Loan, cô chỉ có thể hấp một ít bánh táo đỏ để bán vào dịp tết Nguyên Đán và trao đổi với dân làng một số thức ăn, tiền cũng không tiết kiệm được bao nhiêu.

Bây giờ đã trở lại thành phố, La Thanh Mai cũng không muốn tự làm khổ chính mình, chuyện cô muốn làm, những thứ cô muốn ăn. không có cái gì là không cần đến tiền.

La Thanh Mai gặp La Thanh Hồng đang buồn ngủ nhưng vẫn phải dắt xe đạp ở nhà máy cơ khí: “Anh hai, mấy ngày tới anh không cần phải đi đón em nữa, anh nghĩ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

La Thanh Hồng bất ngờ: “Được.” Anh ấy gãi đầu một cái rồi xoay người đi vào trong xưởng, còn quên không hỏi tối hôm qua La Thanh Mai ngủ có ngon không.

La Thanh Mai cười cười, đến nhà máy thực phẩm, sau đã khóa xe đạp, chuyện đầu tiên cô làm chính là đến nhà bếp sau nhà ăn để hỗ trợ.

Nhà ăn trong nhà máy thực phẩm không hề nhỏ, mỗi ngày đều có rất nhiều công việc phải làm, La Thanh Mai nếu không phải đi nhặt rau, rửa rau thì cũng phải đi giúp người ta thái thịt, vân vân và mây mây.

Nhưng hôm nay cô không được gọi tới phân xưởng để hỗ trợ nữa, mà Lý Tiểu Liên và dì Lâm lại vô cùng vui vẻ tới đó, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

La Thanh Mai cũng chẳng cảm thấy tiếc nuối lắm, đến phân xưởng cũng chỉ làm những việc đơn điệu lặp đi lặp lại, chẳng có gì hay cả.

Sư phụ Lương đi đến bên cạnh La Thanh Mai, ho một tiếng: “Thất vọng à?”

La Thanh Mai lắc đầu, cười cười: “Làm việc ở đâu chẳng giống nhau ạ?”

Sư phụ Lương nhìn cô một lúc: “Thằng nhóc La Thanh Hồng kia cứ khăng khăng nói tài nghệ nấu nướng của cháu rất tốt, đúng lúc đang còn bếp trống, cháu vào nấu chút đồ cho ông nếm thử được không?”

Sư phụ Lương vừa dứt câu thì những người khác trong nhà bếp đều nhìn về phía này, trong ánh mắt bọn họ có chút ghen tị và cả ghen ghét, điều này rất hiển nhiên, có thể được sư phụ Lương chỉ đạo cũng không dễ dàng gì.

Nhưng mà có người cũng rất vui vẻ, đó chính là hai học trò mà sư phụ Lương thu nhận, hai người đó cũng đều hơn bốn mươi tuổi, theo thứ tự là Trần Đại Tiên và Lâm Hữu Nghị, hiện tại bọn họ đang là người phụ trách chính những món ăn trong nhà ăn.

“Sư phụ, thầy lại muốn nhận thêm học trò sao?” Dáng người Trần Đại Tiên vừa lùn vừa béo, cao to vạm vỡ, nhìn rất khỏe khoắn.

Sư phụ Lương liếc anh ta một cái: “Nhận cái gì mà nhận, hai người các con còn chưa đủ làm ta tức chết hay sao?”

La Thanh Mai nhìn sư phụ Lương, ông thật sự muốn để cô nấu cho ông một bữa sao?

Cô suy nghĩ một hồi rồi cầm lấy một cây cải trắng và mấy nhánh cải canh ở đáy rổ, sau đó lấy thêm một con dao bếp chuyện dụng bắt đầu tách.

Sư phụ Lương rất tò mò về món ăn mà La Thanh Mai định nấu, ông nhìn chăm chú vào động tác tách lá của cô, rất thành thục, có thể nhìn ra được là bình thường đã làm rất nhiều.

Cải trắng bây giờ ít người ăn, mà sau khi gọt vỏ cũng rất ít, còn cải canh, cái này nếu chưa già thì xào hoặc nấu canh cũng không tệ.

La Thanh Mai không thái mỏng như mọi người thường hay làm mà cắt chúng ra thành những miếng to bằng hạt đậu, sau đó cô vặn lửa nhỏ, cho dầu ăn, tỏi băm vào phi thơm sau đó thêm các loại rau đã cắt nhỏ vào.

Trần Đại Tiên và Lâm Hữu Nghị chăm chú nhìn động tác của La Thanh Mai và nhỏ giọng thảo luận ở bên cạnh.

“Thao tác trên thớt không tệ, nhưng thao tác trên bếp thì lại rất tốt, cậu đoán xem hương vị có thể khiến cho sư phụ của chúng ta hài lòng không?” Trần Đại Tiên nhỏ giọng nói.

Lâm Hữu Nghị khịt mũi: “Có thể đó.”

Trần Đại Tiên tiếp tục nhìn chăm chú động tác của La Thanh Mai, động tác thêm gia vị rất chuẩn, nhưng rõ ràng tất cả đều là những loại gia vị rất quen thuộc nhưng mùi thơm trong nồi tỏa ra lại hơi lạ lẫm, nhưng vẫn rất hấp dẫn.

La Thanh Mai đặt món ăn mà cô ấy đã nấu lên trước mặt sư phụ Lương và đặt một chiếc thìa ở bên cạnh: “Sư phụ Lương, ông nếm thử xem.”

Trong lúc nghèo nhất, sư phụ Lương đã từng phải ăn cải trắng, mà rau cải canh thì ông đã ăn không ít lần, ông cũng rất tò mò xem La Thanh Mai có thể mang tới hương vị gì khác biệt.

Đĩa rau củ trước mặt bốc khói nghi ngút, mỗi miếng đều được phủ một lớp nước sốt màu nâu nhạt, nhìn trông rất ngon mắt, nếu rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ nữa thì món ăn sẽ càng hoàn hảo hơn nữa.

Sư phụ Lương cầm lấy thìa nếm thử một miếng sau đó liền nhìn La Thanh Mai với con mắt hoàn toàn khác.

Cải trắng không dễ ăn lắm, ăn hơi cứng nhưng cải canh thì hoàn toàn ngược lại, cả hai thứ này hòa quyện vào nhau, một mềm một cứng kết hợp với nước sốt tạo thành một hương vị rất độc đáo.

“Không tệ, trước kia cháu có từng học nấu ăn không?” Sư phụ Lương cực kỳ hài lòng với La Thanh Mai, ông quay đầu nhìn về phía hai học trò của mình, tức giận nói: “Các con qua nếm thử đi, uổng công ta dạy các con nhiều năm như vậy?”

La Thanh Mai thấy đồ ăn mình nấu được sư phụ Lương khen thì không khỏi cười đến híp cả mắt, cô nhìn Trần Đại Tiên và Lâm Hữu Nghị với vẻ mặt đầy mong đợi, muốn được nghe đánh giá của bọn họ.

Hai người nếm thử một miếng, lông mày của Trần Đại Tiên không ngừng động, có vẻ rất hưng phấn: “Rất ngon, với món này tôi có thể ăn được ba bát cơm lớn đấy.”

Biểu cảm của Lâm Hữu Nghị thì lại rất nghiêm túc: “Tôi xấu hổ quá.” Hai món này đổi lại là do anh ta chế biến thì chắc chắn không làm ra được hương vị và cảm giác như thế này.

Sư phụ Lương gật đầu, nhìn về phía La Thanh Mai: “Làm tốt lắm, mong cháu sớm có thể chuyển thành nhân viên chính thức.”

Ông cũng không nói thêm gì nữa, nhà bếp đúng là do ông quản lý nhưng mà vẫn còn những người khác nữa.

La Thanh Mai gật đầu rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Các bà cô khác cũng có những kỹ năng riêng, thỉnh thoảng có thể xuống bếp, thấy đồ ăn La Thanh Mai nấu có thể được sư phụ Lương công nhân thì cũng có hơi không vui.

Dù sao trình độ của mọi người cũng ngang nhau, tính ra chỉ kém hai người học trò của sư phụ Lương, làm sao mà La Thanh Mai lại khác được?

Nếu sư phụ Lương muốn đặc biệt chiếu cố cho La Thanh Mai, vậy đừng trách các cô báo cáo chuyện này.

La Thanh Mai nhìn mấy bà cô kia một cách thản nhiên, cô cũng chẳng lo lắng gì nhiều, dù sao cô cũng chẳng được lợi ích thực tế nào.

Công việc ở nhà bếp vừa bận rộn vừa vất vả, La Thanh Mai vẫn có thể thích ứng được, nhưng ngày hôm nay vận khí của cô không tệ, được tan làm sớm hơn nửa tiếng.

Cô tiện đường tới nhà trẻ Hồng An đón Khâu Ái Hoành, thằng nhóc này tối qua ăn một bát mì liền hoàn toàn mở lòng với La Thanh Mai, vừa mới gặp đã chị ơi ngắn chị ơi dài.

Khâu Ái Hoành nắm tay lái xe đạp và tò mò nhìn con hẻm đằng kia, trong đó có không ít quầy hàng nhưng giờ chỉ còn lại những đồ ăn linh tinh.

Cậu nhóc liếm môi, nhớ tới món mì tối hôm qua liền lập tức cảm thấy đói.

La Thanh Mai dắt xe đạp vào trong con hẻm nhỏ, nơi này cũng có nhiều người tới mua đồ sau khi tan làm giống như cô.

Mặc dù là mùa đông nhưng rau củ ở phía nam cũng không hề thiếu thốn, La Thanh Mai mua một bó hẹ, trứng gà và một mớ cải canh lớn, tổng cộng hết một tệ một xu.

Trứng gà ở đây giá hơi đắt so với cô tưởng.

Không biết có phải cô đến không đúng lúc hay không mà cô không thể mua những thứ mà mình muốn trong con hẻm này.

Tử hẻm nhỏ đi ra ngoài, La Thanh Mai tới hợp tác xã tiếp thị và cung ứng để mua năm cân bột mì, tiền và phiếu giảm giá.

“Chị Thanh Mai, chị lại làm món gì nữa vậy?” Khâu Ái Hoành tò mò hỏi.

“Bánh trứng gà nhân hẹ.” La Thanh Mai cười nói, hôm qua khi cô dọn dẹp nhà bếp thì lại tìm thấy một cái chảo rán.

Cái chảo này tuy có hơi rỉ nhưng sau khi rửa sạch lại thì vẫn dùng được, thân nồi rất nông, còn đáy nồi thì lại bằng phẳng, bốn phía cong lên, nhìn giống như cái mai rùa đen.

Loại chảo này dùng để rán bánh thì không còn gì thích hợp bằng.

“Bánh chị Thanh Mai làm nhất định là rất ngon.” Khâu Ái Hoành mong chờ nói: “Em có ít tiền tiêu vặt, cho chị hết, chỉ cần chị cho em bánh ăn là được.”

La Thanh Mai cười cười, xoa đầu Khâu Ái Hoành, cô làm bánh trứng gà nhân hẹ vốn định đưa cho La Thanh Hồng, dù sao anh hai cũng đã giúp cô rất nhiều, mà cô vẫn còn rất nhiều chuyện cần làm phiền đến anh ấy. ( truyện trên app T Y T )
Lá hẹ có thể làm ấm bụng, thúc đẩy lưu thông máu, bổ thận tráng dương, La Thanh Mai định tăng thêm tác dụng bổ trợ của nó, dù sao anh hai làm việc cũng rất vất vả.

Đương nhiên, nếu có thể cô muốn thông qua anh hai để rao bán món bánh trứng gà nhân hẹ này, vậy thì không còn gì bằng nữa, dù sao nhà máy cơ khí cũng rất có lợi thế, các công nhân ở đó đều rất hào phóng.

La Thanh Mai quay trở lại phòng, chuyện đầu tiên cô làm chính là kiểm tra bếp, thấy than đá vẫn còn có chút tia lửa, cô vội vàng thêm vài viên nữa rồi cần thận nhóm lửa lại.

Sau đó cô cầm chiếc chậu tráng men, bắt đầu nhặt lá hẹ, Khâu Ái Hoành mang một chiếc ghế đầu tới ngồi bên cạnh giúp đỡ cô và nói chuyện lan man.

Thông qua bạn nhỏ Khâu Ái Hoành, La Thanh Mai đã biết được một số thói quen nhỏ của Khâu Ái Đình, ví dụ như là ngủ ngáy, thích những món nấu đặc.

Và cô cũng biết được một số người nổi tiếng trong con phố này, ví dụ như anh Hà mà Khâu Ái Hoành suốt ngày nhắc đến, trong mắt cậu, không có cái gì mà người anh này không làm được cả.

Có tiếng nói của bạn nhỏ Khâu Ái Hoành, không khí trong nhà cũng không còn cô đơn nữa, La Thanh Mai nhịn cười, lúc nhặt xong lá hẹ thì than trong lò cũng cháy.

Cô lấy nước trong ấm cho Khâu Ái Hoành rửa chân, sau đó lại đổ đầy nước vào ấm, lúc này cô mới lấy trứng gà và bột mì ra chuẩn bị pha bột.

La Thanh Mai đặt cái chảo lên bếp, tráng qua một lớp dầu đậu nành, sau đó múc một thía bộ lên cổ tay khéo léo lắc qua lắc lại, đáy chảo liền được phủ một lớp bột mỏng.

Dưới sức nóng của dâu ăn, bột mì nhanh chóng đặc lại, mùi thơm nng đm của lá hẹ cũng nhanh chóng lan ra, ánh mắt của bạn nhỏ Khâu Ái Hoành dán chặt vào trong nồi, nước miếng trào ra ngoài lúc nào mà không hay.

La Thanh Mai lật bánh trứng gà nhân hẹ lại, tiếp tục chiên một lúc nữa, thấy bánh gần chín cô liền lấy nó ra để vào đĩa.

Cô cần đũa xẻ một miếng nhỏ đưa cho Khâu Ái Hoành: “Em nếm thử xem.”

La Thanh Mai cũng tự nếm thử một miếng, không khỏi thỏa mãn mà gật đầu, bột bánh được trải mỏng, phồng lên hơi giòn, mùi thơm nồng của lá hẹ không át đi mùi trứng và bột mì, ngược lại chúng còn hòa quyện vào nhau một cách hoàn hảo.

Nhưng sau khi bánh nguội đi, mùi thơm của lá hẹ sẽ bớt dần, cảm giác sẽ hơi dai. Nhưng khi nhai thì nhưng mùi hương tưởng chừng đã tan biến đó lại ngay lập tức tỏa ra nồng nặc trong răng miệng.

La Thanh Mai chỉ cho Khâu Ái Hoành ăn một phần ba cái bánh trứng, cậu nhóc đã sờ bụng mình: “Cảm thấy bụng hơi ấm, thật thoải mái.”

La Thanh Mai cười: “Đêm đến em sẽ được ngủ ngon giấc.”

Cô nói xong liền tiếp tục rán bánh, mùi thơm đọng lại trong phòng một hồi rồi lan ra đến ngoài sân, chậm rãi bay ra khắp bốn phương tám hướng, khiến người đàn ông ham ăn đang ngái ngủ kia phải chảy nước miếng không ngừng.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play