[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Vào buổi trưa, La Thanh Mai được gọi đến cửa sổ để giúp gọi đồ ăn, các công nhân cầm hộp cơm và phiếu ăn, vịn lấy cửa sổ mà nhìn vào.

Đây là lần đầu tiên cô làm công việc này, tốc độ có chút chậm, công nhân còn chưa kịp nói gì, thím sát vách đã nói vài câu, sơ xuất chính là lười biếng rồi.

La Thanh Mai cũng không biết ai nói thế, cô vội vàng gọi đồ ăn, không còn cách nào khác, bên cửa sổ của cô có quá nhiều người, chỉ trong chốc lát mấy đĩa món ăn đều đã sạch trơn.

Cô đã có thể rời cửa sổ, trong lòng thế nhưng lại thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn thấy sư phụ Lương ở phía sau, thấy ông cụ gật gật đầu với cô, khóe miệng của La Thanh Mai cong lên.

Chỉ cần nhận được sự khẳng định của sư phụ Lương, về phần những người khác không còn quan trọng nữa.

Khâu Ái Đình đến nhà ăn ăn khá muộn, chỉ gọi một đĩa bắp cải xào, Hắc Bát đến càng muộn hơn, anh ấy gọi rau xanh, còn mua thêm một đĩa thịt lợn xào hoa tỏi non.

Anh ấy từ bên cửa sổ nhìn thấy bóng dáng của La Thanh Mai, liền hô: "Ha ha, người nào thế, em gái Thanh Hồng, nấu ăn cho tôi đi!"

Những công nhân khác xung quanh Hắc Bát đều ồn ào cười lớn lên.

La Thanh Mai không ngờ Hắc Bát lại cư xử như vậy, còn chưa kịp nghĩ nên trả lời như thế nào thì sư phụ Lương đã chắp hai tay sau lưng đi đến.

"Hắc Bá, thằng nhóc cháu không thích đồ ăn ông Lương làm sao?"

"Ha ha, sư phụ Lương, không phải như vậy đâu ạ. Không phải là cháu muốn đổi khẩu vị sao? Đồng chí La làm đồ ăn ngon như vậy mà, phải thử chứ?"

"Được, nếu cháu đã kêu đích danh con bé làm, vậy để con bé làm đi." sư phụ Lương gật đầu: "Để ông già ta nhìn xem, sẽ không để cháu xào khét đâu."

"Sư phụ Lương." La Thanh Mai nhìn sư phụ Lương, không ngờ vậy mà ông lại đồng ý để Hắc Bát làm loạn, để cho cô lên bếp xào đồ.

Sư phụ Lương sờ cằm khẽ gật đầu: "Để cháu làm thì cháu cứ làm đi” Rồi quay sang nói với Hắc Bát: “Muốn làm bao nhiêu thì cháu phải nói trước với con bé."

Ngoài các suất ăn thông thường, nhà ăn còn cung cấp các món xào nhỏ, món rau xào này sẽ tính thêm tiền, nhưng nếu hai ba người cùng ăn thì chia ra cũng không đắt.

Nhưng nói chung, khi có người gọi món, đều là Trần Đại Tiên hoặc Lâm Hữu Nghị nấu bếp, sư phụ Lương sẽ chỉ dẫn rất nhiều.

Bây giờ La Thanh Mai đã được gọi vào bếp, vẫn còn rất nhiều người ở trong bếp ghen tị đến đỏ mắt, thấy cô nổi trội thì trong lòng không vui.

Dù sao lần trước sư phụ Lương nhờ La Thanh Mai nấu một món ăn, món ăn cô làm đã được ba thầy trò sư phụ Lương gật gù khen ngợi, tay nghề nấu nướng không thể nghi ngờ, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t.

La Thanh Mai khẽ gật đầu, đeo tạp dề lên và đứng trước thớt gỗ, Trần Đại Tiên đặt hoa tỏi non đã rửa sạch và một miếng thịt ba chỉ lên trên thớt gỗ.

Cô nhìn thoáng ra rồi rút ra một cây dao cắt thịt, mỗi một miếng cắt thật mỏng, từng miếng từng miếng đều tăm tắp.

Hoa tỏi non cũng rất tươi, La Thanh Mai đập dập phần đầu một chút, sau đó cắt thành từng khúc.

Lấy chảo, đun nóng, cho thịt ba chỉ vào xào, La Thanh Mai xào qua xào lại vài lần, lấy một ít đậu nành khô lên men, nhanh chóng cắt nhỏ rồi rắc vào trong chảo.

Thịt ba chỉ xào tươm mỡ ra, hơi săn lại màu nâu vàng, hình dạng xoăn xoăn, đậu nành khô lên men bỏ vào dầu nóng, trong chốc lát cũng bốc mùi thơm. La Thanh Mai di chuyển bàn tay, nhanh chóng cho vào nước tương dọc theo thành chảo.

Khi xì dầu chạm dầu, có tiếng xèo xèo vang lên, trở thịt xào, từng miếng thịt có màu nâu đậm, được nhuộm một chút bột đậu nành lên men, sau đó lần lượt cho cọng hoa tỏi non vào, xào qua xào lại mấy lần, thêm một chút muối, ra dĩa, một dĩa thịt heo xào hoa tỏi non đã hoàn thành.

Sư phụ Lương đứng bên bếp từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, ngược lại Trần Đại Tiên lại do dự không nói, anh ta xưa nay làm món này chưa từng cho đậu tương khô lên men vào!

"Sư phụ Lương." La Thanh Mai bưng dĩa đồ ăn, nhìn sư phụ Lương.

Sư phụ, ông cụ sẽ chấp nhận sao?

Cùng một món ăn, mỗi người nấu một cách khác nhau, thậm chí có chọn nguyên liệu phối vào đều có những sự khác biệt nhỏ xíu.

"Mang ra ngoài đi."

Hắc Bát canh giữ cửa sổ từ nãy đến giờ, nhìn thấy La Thanh Mai bưng đồ ăn đến, anh ấy đưa tay đón lấy, lúc này bc một miếng cho ném vào trong miệng.

Anh ấy nhai nhai mấy lần, sau đó giơ ngón tay cái lên cho Lạc Thanh Mai: “Tôi đổi khẩu vị mới đúng là không sai mà."

"Này, Hắc Bát, ngon lắm sao? Để tôi nếm thử với."

"Hắc Bát, Hắc Bát, cho tôi ăn một miếng với, đợi lát nữa tôi giúp cậu làm việc nhiều chút."

...

“Cút sang một bên đi, muốn ăn thì tự đi mà gọi.” Hắc Bát bới cơm, gắp thức ăn đưa vào trong miệng, thật là ngon!

Lần trước, sau khi anh em La Thanh Hồng tìm mình mượn phòng bếp, sau khi ăn xong bữa ăn đó, anh ấy thường xuyên nhớ đến hương vị này.

Anh ấy cũng đã ăn hết bát sườn heo chiên dầu trong khi nấu mì, sao có thể ngon như vậy cơ chứ?

Hắc Bát vừa bới cơm vừa suy nghĩ, ngày mốt là ngày đưa ông Táo, anh ấy nhất định phải đến nhà họ Hà ăn cơm, nếu không thì ngày đó anh ấy sẽ mời La Thanh Mai nấu một món ăn, rồi mang đến nhà họ Hà?

Anh ấy càng suy nghĩ càng thấy khả thi, năm nay anh ấy sẽ làm cho bà nội Hà khen ngợi một lần.

La Thanh Mai nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Hắc Bát đang vùi đầu ăn cơm, chưa hề nói món ăn có vấn đề gì, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, có thể được chấp nhận là được rồi.

Có điều cô biết rằng Hắc Bát ​​là người duy nhất yêu cầu cô gọi đồ ăn, còn những người khác khi nói về tiền bạc thì nhất định sẽ muốn ăn đồ ăn của thầy trò ba người sư phụ Lương.

La Thanh Mai ở trong bếp cảm thấy vẫn ổn, cô đơn cũng không sao, cô cũng không phải là người nói nhiều, có thời gian để nói chuyện phiếm, chi bằng học hỏi kỹ xảo nấu nướng của sư phụ Lương thì hơn.

Cô phát hiện rằng sư phụ Lương có thể kể rất nhiều chuyện xưa, đặc biệt là một số chuyện liên quan đến truyền thuyết của một số món ăn, trong đó có rất nhiều chuyện cô chưa từng nghe qua, thật sự là làm người khác yêu thích.

Trong lòng sư phụ Lương cũng rất hài lòng với La Thanh Mai, có thiên phú nấu ăn, lại ngoan ngoãn khéo léo, con gái thì nên như vậy mới làm người khác yêu thương.

Trong giờ ăn trưa, La Thanh Mai đang ở trên bếp, La Thanh Hồng ở bên kia thì bị Tề Công thần thần bí bí kéo lại.

“Sao vậy?” La Thanh Hồng hoang mang nhìn Tề Công.

Tề Công nhìn quanh một chút, nhỏ giọng hỏi Lạc Khinh Hồng: “Món bánh trứng gà rau hẹ hôm qua của anh còn không?”

La Thanh Hồng lắc đầu: "Hơn phân nửa đã bị anh cầm đi rồi, phần còn lại buổi sáng tôi đã ăn hết."

“Phần anh lấy đi cũng không ít mà, đã ăn hết rồi sao?” La Thanh Hồng cau mày: "Đây chính là em gái tôi đặc biệt làm cho tôi mà.”

Tề Công nghe vậy, lập tức trở nên bối rối.

Anh ta vẫn luôn cho rằng rau hẹ có thể bổ thận tráng dương chỉ là nói suông mà thôi, mặc dù anh ta rất thích ăn, nhưng chưa từng thấy nó có tác dụng thật sự như vậy.

Nhưng mà, hôm qua ăn nhiều bánh trứng rau hẹ như vậy, đến buổi tối hậu quả cho việc ăn quá nhiều liền đến, toàn thân khô nóng cực kỳ, kết quả cũng không nằm ngoài dự đoán của anh ta, một lần nữa khiến cho anh ta tràn ngập tự tin trước vợ.

Cho nên buổi trưa hôm nay vừa mới nghỉ ngơi thôi, anh ta đã nóng lòng muốn tìm tới Lạc Thanh Hồng.

"Vậy anh có thể giúp tôi hỏi em gái của anh một chút được hay không? Rau hẹ mua ở đâu thế?"

“Rau hẹ?” La Thanh Hồng nhìn Tề Công một cách kỳ quái: "Chắc là mua của người bán ven đường chứ sao, anh muốn mua thì tự mình đi mua không được à?”

"..." Tề Công cũng không biết nên nói chuyện này của mình ra cho La Thanh Hồng như thế nào: “Được rồi được rồi.

La Thanh Hồng thần kinh vẫn rất cứng: "Hay là anh muốn ăn lại món bánh trứng rau hẹ của em gái tôi làm? Tôi nói cho anh biết nhé, tất cả nguyên liệu nấu ăn, chi phí chế biến không được thiếu một xu."

Vẻ mặt Tề Công phức tạp mà vỗ vỗ vai La Thanh Hồng, ũ rũ cúi đầu rời đi.

La Thanh Hồng gãi gãi đầu, thật sự không hiểu. Thôi, vẫn là ăn cơm đi, có điều nói thật, Thanh Mai làm bánh trứng rau hẹ đúng là ăn rất ngon. Tối hôm qua anh ấy ngủ rất sâu giấc, còn mơ được một giấc mộng đẹp, trong mơ đều là các món ăn ngon. ( truyện trên app tyt )

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play