Trên phần đảo Văn Sanh, ở phía bên ngoài cổng thành, có vô số những vị du mục nhân và các vị công, nông dân đang từ từ đi vào trong cổng thành. Ở phía bên cổng thành có một loại người gác cổng, gọi là lính, đang từ từ xuất trình thẻ đi vào bên trong.
Sau một lúc, một người đeo mặt nạ đã tới phần đi vào, tên lính nhìn người đó nói: “Xin hãy xuất trình thân phận.”
Người đó lấy ra một cái ngọc bài, người lính vừa nhìn vào đã nhận ra cái lệnh bài này, trên mặt liền hiện ra sắc thái sợ hãi. Tên lính tránh sang một bên, đưa tay về hướng cổng thành, nói: “Mời vào.”
Cái người đeo mặt nạ ấy cất xuống cái ngọc bài, đã hiên ngang bước vào bên trong, khi ấy có một vài người bên ngoài khó hiểu, nói: “Người đó lại là ai, chỉ đem ra một cái ngọc bài thân phận hiển hiện, đã khiến cho người lính giống như sắp bị tử hình.”
“Ngươi lại lưu lạc gần đây, mới không biết sao?!”
“Cái ngọc bài đó biểu hiện thân phận của chấp pháp hội, chấp pháp sư ngọc bài, đây chắc chắn là nói rằng cái kia thân phận người đó lại rất là lớn, đừng nói là ngọc bài chấp pháp sư, chỉ cần là chấp pháp sơ cấp cũng đã không thể nào đắc tội rồi!”
“Cái đó thân phận lại lớn đến thế sao?!”
“Lại chẳng phải!”
Những lời bàn tán của bọn họ đang cứ liên tục tuôn ra, lại đột ngột cảm nhận được cái kia áp lực sát khí hiển hiện từ chấp pháp sư bên kia phát ra. Những tên đang nói bên ấy cảm nhận được liền phải im bặt một phen, không dám nói thêm nửa lời, nói thêm, chắc chắn cái đầu rớt xuống lúc nào không hay.
Sau một lúc im lặng, phần tỏa sát khí đã được thu lại, cái người kia tên chấp pháp hội đã rời đi, để lại bọn họ thở phù một cái, an tâm mà thả lỏng. Lại thêm vài người quay mặt lại hướng về mấy người vừa nói chuyện bên kia, ánh mắt chằm chằm tràn đầy địch ý.
“Ngươi, cái đồ nhiều chuyện, suýt nữa thì chúng ta đã chết hết rồi!”
Dứt lời, cả bọn liền lao vào đánh mấy cái người kia nhiều chuyện, khiến cho bọn họ đau đớn thốt lên: “Xin lỗi, xin lỗi mà!”
Về phía bên kia, người chấp pháp hội đang bước khỏi nơi đó, không khỏi thở dài một cái, bởi vì đó là Ngọc Linh Thảo.
Giữ vững cái kia uy thế của chấp pháp hội, thật sự là mệt mỏi mà.
Lại nghĩ, Ngọc Linh Thảo đều nghĩ ra một cái kia mệt mỏi nhiệm vụ, đã cứ làm điều này nhiều lần, mỗi lần lại làm thêm một lần cái này, uy thế mạnh mẽ ngăn chặn bọn họ phát ngôn bừa bãi.
Những rồi cũng chỉ là lướt qua, Ngọc Linh Thảo cũng là chóng gạt phăng đi mà chú trọng vào nhiệm vụ hơn, đã đi về phía một cái tửu lâu quán vào bên trong ngồi một lát.
Phía bên này Ngọc Linh Thảo bước vào, những tên kia đang nói chuyện lớn mồm lại im lặng lại mà nhìn vào cái người Ngọc Linh Thảo thần bí ẩn diện kia bước đi, trong đầu lại không biết rằng người đó là ai, chỉ có thể nghĩ rằng là người có thế lực mạnh mẽ, khó mà đắc tội.
Ngọc Linh Thảo bước tới phía nhân viên tiếp tân quán, đưa ra một cái lời nói: “Cho một phòng, đưa thức ăn lên trên.”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo đưa ra ba cái đồng vàng cho nhân viên tiếp tân.
Nhân viên tiếp tân sắc mặt sợ hãi, nhưng cố gắng nén lại mà làm việc, tay đưa ra cái kia chìa khóa, nói: “Phòng của ngài là phòng 104!”
Ngọc Linh Thảo cầm lấy chìa khóa, bước đi về phía căn phòng của cô ấy, nhanh thoắt một cái giống như một cơn gió đã khiến cho ai nấy cũng phải kinh ngạc.
Tốc độ này, chắc chắc là cao thủ.
Vừa nghĩ, bọn họ lại càng chắc chắn hơn về cái kia suy nghĩ ban đầu.
Buổi tối đó, Ngọc Linh Thảo đang ngồi tu luyện, những luồng linh nhanh chóng bao quanh và hấp thu vào bên trong cơ thể cô bé, phút chốc, Ngọc Linh Thảo cảm thấy cơ thể dường như sảng khoái hơn nhiều.
Ngọc Linh Thảo dừng hấp thụ linh lại, cô bé kiểm tra lại thân thể và thấy rằng tu vi của mình đã thăng tiến lên một chút, trong lòng cảm thấy khá nhanh, lại nhận ra cô bé hiện giờ đã dễ dàng điều khiển linh lực hơn khi trước.
Cô bé có chút khó hiểu, gọi Huyền Cơ: “Huyền cơ!”.
Truyện Việt Nam“Vâng, tôi đây.” Huyền Cơ hiện lên bất thình lình trước mặt Ngọc Linh Thảo khiến cho cô bé bị bất ngờ suýt thì ngã người ra đằng sau.
“Cô thật là, đừng có mà xuất hiện bất thình lình như thế cơ chứ!”
“Lỗi của tiểu nữ.”
Ngọc Linh Thảo thở dài: “Thôi được rồi, nói chuyện chính, cái kia cảnh giới chuyển hóa sơ kì này là sao vậy? Tại sao tôi chỉ mới ở sơ giai và chưa tiến thăng nhưng lại có cảm giác mình mạnh lên? Và cả việc điều khiển linh lực dễ dàng hơn?”
“Chuyện này cũng không có gì khó cả, thật ra thì cảnh giới chuyển hóa phân theo từng tiểu cảnh giới để xác định sức mạnh, cái này thì đúng, nhưng mà ở mỗi phần từ sơ giai tới thượng giai lại có thêm ba cảnh giới nhỏ khác cho mỗi cảnh giới.”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo liền chấn kinh, hoảng hốt nói: “Còn có cảnh giới trong tiểu cảnh giới sao?!”
“Vâng, cảnh giới được phân thành nhập định, thiên định và đỉnh phong.”
Ngọc Linh Thảo bất ngờ không thôi, khi trước, cô bé đã từng được Đạo Thanh Vân dạy rằng mỗi đại cảnh giới có chia ra tiểu cảnh giới, vậy mà giờ đây lại có thêm cảnh giới nhỏ hơn trong tiểu cảnh giới, đối với cô bé hiện giờ thì thông tin này thật sự mới mẻ.
“Nhập định, là thời kì mới tiến thăng lên sơ giai, trung giai hoặc thượng giai, cũng là thời kì không vững chắc nhất, chỉ có thể xuất ra được một phần ba lượng linh lực trong cơ thể.” Huyền Cơ nói tiếp: “Thiên định, là thời kì đã tu luyện vững chắc căn cơ ổn định, khả năng phóng xuất sẽ được tăng từ một thành sang hai thành. Còn đỉnh phong, là thời kì cuối của tiểu cảnh giới, cũng là cực cảnh giới cho mỗi phần tiểu cảnh giới, cái này khả năng phóng xuất cũng sẽ tăng lên ba thành, cũng là khả năng phóng xuất tối đa.”
“Ra vậy, vậy thì hiện giờ tôi vẫn chỉ mới là nhập định thôi nhỉ?” Ngọc Linh Thảo hỏi.
“Vâng.” Huyền Cơ đáp.
“Vậy thì hiện giờ phải mau chóng tu luyện thôi, sớm lên thiên định sẽ tốt hơn nhiều.”
Dứt lời, Ngọc Linh Thảo liền nhanh chóng ngồi vào tu luyện, cô bé bắt đầu hấp thụ linh từng phần vào bên trong thân thể khiến cho căn cơ dần dần ổn định hơn.
Ngày hôm sau, Ngọc Linh Thảo đi ra ngoài tửu lâu quán, cô bé đeo mặt nạ trong lòng tràn đầy phấn khởi, bởi vì hiện giờ Ngọc Linh Thảo đã là Chuyển hóa cảnh sơ giai thiên định rồi.
Hiện giờ, cô bé đang bắt đầu bước đi tới chỗ nhiệm vụ, mau chóng hoàn thành.