Mấy ngày đi du lịch của Ngôn Cảnh Huyên và Diệp Quân Vũ cũng kết thúc, chuyến bay vừa đáp xuống sân bay thành phố, Kỳ Nam đã đứng đợi sẵn ở lối ra cùng với Diệp Thiên Ý.

Dự tính của Diệp Quân Vũ là kéo dài chuyến du lịch này thêm mấy ngày nữa, nhưng Ngôn Cảnh Huyên lại sợ công việc của hắn trì trệ quá lâu, nên nằng nặc muốn về tiếp tục nhịp sống thường lệ.
Gần đây Diệp Thiên Ý tìm được công việc ở đoàn phim, làm trợ lý cho một minh tinh hạng A, tuy rằng khá vất vả nhưng cũng kiếm được kha khá thu nhập.

Hôm nay cô được nghỉ phép vì vậy mới có thời gian rảnh rỗi đi đón anh trai và chị dâu.

Một mình ở biệt thự cũng trống vắng lắm.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi sân bay đông đúc, Ngôn Cảnh Huyên vẫn rất mệt mỏi tựa đầu vào vai của Diệp Quân Vũ, nhắm mắt.

Suốt thời gian ở nước ngoài, hăn luôn luôn làm chỗ dựa cho cô.

Cho nên bây giờ cô đã có thói quen dựa dẫm vào hắn.
"Chị dâu, chị...!đã ổn hơn chưa?"

Diệp Thiên Ý lo lắng hỏi.
"Nhờ có anh trai em mà chị đã ổn hơn rồi.

Cảm ơn em đã quan tâm chị!"
Ngôn Cảnh Huyên mỉm cười đáp.
"Từ lúc chị xảy ra chuyện em đã rất lo lắng, chúng ta là người một nhà mà, quan tâm nhau cũng là chuyện bình thường thôi."
"Chị đã ổn hơn nhiều rồi, em không cần phải lo đâu.

À, chị nghe nói em đã tìm được việc, công việc ấy thế nào? Có vui không?"
"Công việc của em cũng không vui lắm.

Chị biết mấy cô minh tinh đó, người nào cũng có tính khí kì cục, làm sai một tí là bị mắng ngay."
"Em đang làm trợ lý cho ai vậy?"
"Thì là cái cô minh tinh nổi tiếng Thẩm Nguyệt đó."
"Thẩm Nguyệt? Chị họ của Thái Yến phải không?"
Ngôn Cảnh Huyên dè dặt hỏi.
"Phải đó chị, chính là cô ta."
Nhận được đáp án mình mong muốn, Ngôn Cảnh Huyên im lặng, ở trong giới không ai không biết Thẩm Nguyệt là người lật mặt nhanh hơn lật sách, cô ta chuyên lấy trợ lý ra để làm bia trút giận, mỗi khi có chuyện gì đó không vừa ý.

Tính cách của Thái Yến thế nào thì cô ta còn hơn gấp mấy lần như vậy.
Lúc mới vào nghề, Ngôn Cảnh Huyên cũng có chạm mặt với Thẩm Nguyệt mấy lần, hiển nhiên là lần nào cũng bị cô ta gây khó dễ.
"Con người Thẩm Nguyệt không tốt lắm, sao em không làm trợ lý cho người khác?"
Ngôn Cảnh Huyên trầm tư, lo lắng hỏi.
"Em không có lựa chọn..."
Diệp Thiên Ý ấp úng.
"Không có lựa chọn là sao?"

Ngôn Cảnh Huyên nhíu mày.

"Ừm thì...!Vài ngày trước, em va chạm với cô ta, bất đắc dĩ phải đi theo cô ta làm trợ lý..."
Diệp Thiên Ý không biết giải thích như thế nào với Ngôn Cảnh Huyên, chuyện là ngày định mệnh đó cô va chạm với Thẩm Nguyệt ở nhà vệ sinh của quán bar, khiến túi xách của cô ta bị hỏng, rơi ra vài vật trông giống như ma túy.

Lúc đó cô đã rất sợ hãi muốn chạy trốn, tuy nhiên lại bị người của Thẩm Nguyệt bắt lại, sau đó cô ta nhốt Diệp Thiên Ý trong một căn phòng, cưỡng chế tiêm thứ kia vào tay cô.

Sau đó còn quay video lại để uy hiếp.
Khi được thả ra Diệp Thiên Ý đã đến bệnh viện làm kiểm tra mới biết thứ tiêm vào người mình không phải ma túy, còn thứ bột cô đã lén lấy cắp là thuốc kích thích mà thôi.
Lúc này, Diệp Thiên Ý mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà dưới sức ép của Thẩm Nguyệt, thanh danh của cô có thể bị hủy hoại bất cứ lúc nào nên không còn cách nào khác ngoài việc đi theo, làm trợ lý tìm cơ hội xoá bỏ video đó.
Dĩ nhiên là chuyện thế này không thể nói với Diệp Quân Vũ.
"Em và cô họ Thẩm đó có va chạm gì khiến em phải làm trợ lý cho cô ta vậy? Cô ta không biết em là người nhà họ Diệp sao?"
Diệp Quân Vũ lạnh nhạt hỏi.
"Em đã bị đuổi khỏi nhà thì cho dù biết cũng có ai kiêng nể em đâu! Chuyện giữa em và cô ta, em đang tìm cách giải quyết."
Diệp Thiên Ý buồn bã.
"Em nói ra xem, đó là chuyện gì, anh giải quyết giúp em."
"Không cần đâu ạ, em muốn tự mình giải quyết cơ.

Đâu thể lúc nào cũng dựa vào anh được, anh đã bận rộn với Diệp Thị, gần đây lại phải chăm sóc chị dâu, em không muốn anh có thêm phiền toái." Diệp Thiên Ý cũng nói thêm: "Em cũng muốn học chị dâu tự lập, nhìn cách chị ấy giải quyết những người gây rắc rối em ngưỡng mộ lắm!"
"...!Chị không giỏi như em tưởng vậy đâu...!Ít nhất thì bây giờ chị đang rất bất lực!"
Ngôn Cảnh Huyên cười khổ đáp.
"Chị đã rất giỏi rồi.

Đôi lúc chị cũng nên nghỉ ngơi, dựa dẫm vào anh trai em một chút để anh ấy còn có cảm giác tồn tại chứ!"
Diệp Thiên Ý nói đùa.
"Cảm giác tồn tại của anh luôn đối với vợ anh luôn rất mãnh liệt, anh còn cần phải chờ vợ anh cho anh cơ hội tìm kiếm nữa à?"
Diệp Quân Vũ liếc xéo.
"Anh có giúp được chị dâu bao nhiêu chuyện đâu mà bảo là có cảm giác tồn tại?"
Diệp Thiên Ý bĩu môi.
"Em muốn biết không? Anh có thể chứng minh cảm giác tồn tại của anh với Huyên Huyên cho em thấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play