"Anh ba của em trông cũng dữ như vậy hả?"Câu đó khiến Cố Trân Châu nghẹn họng, nhưng cô ấy vẫn đúng sự thật nói: "Anh ba của em không có dữ đâu, anh ấy thương em lắm luôn."Hình như cả nhà chỉ có anh hai là không thương cô ấy mấy.Nói anh không thương cũng không đúng, hồi bé Cố Trân Châu bị bắt nạt, anh hai là người đi trả thù giúp cô ấy.

Thế nhưng anh hai lại chưa từng mua cái gì cho cô ấy.Có hỏi thì cũng phải xem tâm trạng của anh ấy, nếu nhõng nhẽo sẽ khỏi cho.

Ở trong nhà, cô ấy sợ nhất là anh hai, vì Cố Viễn Hàn mà nổi giận thì ai nói gì cũng không nghe."Ồ."Hề Thanh Thanh vẫn dựa vào trên lưng Cố Trân Châu nhìn về phía trước, bỗng nhiên cô như phát hiện ra một chuyện lạ có thật."Ui! Trư Trư ơi, em có nghe nói anh hai em có người trong lòng nào không?"Cố Trân Châu bị Hề Thanh Thanh hỏi mà hơi ngơ ngác: "Không có mà chị." Sau đó cô ấy lập tức sốt ruột."Có phải chị nghe ai nói gì không? Anh hai em là Quỷ Kiến Sầu nổi tiếng, anh ấy có thể thích ai được? Phụ nữ sẽ chỉ ngáng bước chân kiếm cơm của anh ấy.

Đương nhiên trong đó cũng không bao gồm chị.

Em cảm thấy anh hai vẫn đối xử rất tốt với chị."Hề Thanh Thanh coi như không nghe thấy câu cuối cùng, theo cô nếu mà muốn sống chung với người đàn ông kia thì vẫn còn cần dạy dỗ nhiều."Trư Trư à, em đi đến phía trước xem người đang cười như nở hoa với anh hai em là ai?""Hở?"Sự chú ý của Cố Trân Châu vẫn ở dưới chân vì dù gì con đường này cũng không được bằng phẳng cho lắm, đâu đâu cũng gồ ghề lồi lõm, e rằng không cẩn thận một cái sẽ lái thẳng xuống mương.Cô ấy cẩn thận nhìn về phía trước theo lời Hề Thanh Thanh thì thấy có một cô gái mặc áo sơ mi kaki màu xanh, thắt bím hai bên đang đứng trước mặt anh hai mình.

Cố Trân Châu lái xe đến gần còn có thể thấy được hai rặng mây đỏ trên gò má của cô gái kia.Phùng Thiến Thiến - em gái Phùng Tiểu Giang đang đứng chắn trước mặt Cố Viễn Hàn và Phùng Tiểu Giang, thẹn thùng nói: "Anh hai Cố, cảm ơn anh đã luôn dẫn dắt anh hai em đi làm."Cố Viễn Hàn nhíu mày, sắc mặt sa sầm, ánh mắt sắc bén lia thẳng về phía Phùng Tiểu Giang, trực tiếp mở miệng hạch tội: "Lúc trước ông đây đã nói với cậu thế nào?"Vẻ mặt Phùng Tiểu Giang đau khổ đang định giải thích thì Phùng Thiến Thiến đã vội vàng bước lên mấy bước, định nắm lấy cánh tay Cố Viễn Hàn khiến anh sợ tới mức lùi ra sau vài bước, giọng nói cũng bất chợt to hơn."Cô làm gì đó?"Phùng Thiến Thiến thấy Cố Viễn Hàn trốn ra sau thì có hơi xấu hổ: "Anh hai Cố, anh đừng trách anh hai em, là do em đã vô tình nghe thấy được lúc anh ấy nói chuyện với mẹ thôi."Sau đó cô ta còn bắt anh hai mua cho mình một bộ quần áo từ vải kaki, chính là bộ mà giờ cô ta đang mặc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play