Liếc nhìn Hề Thanh Thanh yếu ớt, anh xách cô dậy: “Đúng là vô dụng.
”Anh đưa Hề Thanh Thanh vào phòng, hỏi: “Tủ của cô ta là tủ nào?”Hề Thanh Thanh chỉ vào ngăn tủ bên trái, nếu không phải chấm đỏ trên tay tác oai tác quái, khiến cô mất hết sức lực thì lúc nãy cô đã có thể đã đấm gãy xương Vương Tam Hoa rồi chỉ với một đòn rồi.
Cố Viễn Hàn nhìn cái tủ trước mặt, đi lên cầm lấy cái ổ khóa nhỏ, vừa dùng lực, ổ khóa đã mở ra! Mở ra rồi!Hề Thanh Thanh sững sờ, đây là sức mạnh mà người bình thường nên có sao? Việc này tương đương với lúc cô đạt dị năng cấp năm ở kiếp trước.
Nhưng lúc đó cô cũng chỉ dùng kĩ thuật để mở khóa, đằng này là dùng lực bẻ gãy, đến bò tót cũng chẳng thể mạnh như vậy.
Hề Thanh Thanh nhìn đồ trong tủ: “Đồng hồ kia là của tôi, sữa mạch nha, trái cây khô, còn cả tiền và tem phiếu nữa.
”“Anh xem có phải năm mươi đồng không.
”Cố Viễn Hàn lấy ra đếm, vừa đủ.
Lúc này, Vương Tam Hoa dùng hết sức thoát khỏi Tề Lan Hoa chạy vào phòng, chỉ vào hai người bọn họ, hung hăng nói: “Các người cố ý phá hoại vật tư của người khác, tôi sẽ đến đồn cảnh sát kiện các người!”“Kiện đi, cô đi kiện đi, bây giờ chứng cớ đã rành rành, đồ trong tủ của cô giống hệt đồ tôi bị mất, ngay cả nhãn hiệu của chiếc đồng hồ cũng giống.
”“Đừng nói là nhà cô tặng cho cô, cả nhà mười người của cô đều sống nhờ vào đồng lương 20 đồng một tháng của cha cô, làm sao họ có thể sẵn sàng mua cho cô chiếc đồng hồ trị giá hơn 100 đồng được, đừng nói đến mấy thứ này?”Nhìn thấy đồ vật, Hề Thanh Thanh như được tiếp thêm sức mạnh, dựa vào cánh tay của Cố Viễn Hàn để chất vấn Vương Tam Hoa.
Vương Tam Hoa vô cùng hoang mang, hai mắt láo liên, nhưng vẫn cố chấp nói: “Trên đời thiếu gì chuyện trùng hợp cơ chứ.
Chiếc đồng hồ đó là cậu tôi mua cho tôi.
Đúng vậy, nhà cậu tôi rất giàu, cậu ấy thương tôi nhất.
”Những người bên ngoài nghe vậy đều không tin, đồng loạt bĩu môi, dù có tiền thì người ta cũng mua những thứ đắt tiền như vậy cho cháu gái của mình sao?Cho dù có viện cớ vụng về đến đâu thì trong mắt Vương Tam Hoa chỉ có chiếc đồng hồ, chỉ cần cô ta không chịu thừa nhận, thì chiếc đồng hồ đó là của cô ta.
Nếu bán nó, cô ta sẽ có thể sống mà không cần đồ người nhà gửi cho.
Hề Thanh Thanh bật cười, nói: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cái đồng hồ đeo tay này đã được mẹ tôi khắc lên một chữ “Thanh”, xin hỏi tên của cô có chữ “Thanh” không?”“Còn nữa, chỗ tiền và tem phiếu này, mẹ tôi đều chấm một chấm đỏ ở góc, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra.
”Hề Thanh Thanh thực sự không muốn lãng phí sức lực của mình cho những người không quan trọng, hơn nữa cô sắp không thể chịu được nữa rồi, vì vậy cô bèn nói với đại đội trưởng đã đứng ở trước cửa:.