*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sao em có thể ăn sáu quả được chứ!” Giang Vãn Ninh sợ anh hiểu lầm về sức ăn của mình, lập tức giải thích: “Em cầm bốn quả đi cho công nhân hôm nay giúp em sửa cửa sổ…”
Cô chỉ ăn một quả, chỉ có điều, cô còn lãng phí mất một quả.
Buổi sáng, khi ăn quả đầu tiên, Giang Vãn Ninh cảm thấy mùi vị không giống lê mà bình thường cô hay ăn, tưởng là nó đã bị hư nên cô đã cắt quả thứ hai. Không ngờ vị của quả thứ hai vẫn chua như thế, bấy giờ Giang Vãn Ninh mới biết quả lê này là như vậy, đành phải chịu đựng ăn hết.
Văn Thiệu thật sự dở khóc dở cười: “Có dâu và anh đào, sao cô nhất quyết phải ăn lê?”
Giang Vãn Ninh chớp mắt: “Có hả? Không nhìn thấy.”
Cô tưởng rằng trái cây mà Văn Thiệu nói chính là một quả táo và sáu quả lê trên bàn của anh.
“Chẳng lẽ là lê rất đắt nữa ư? Anh dùng để chế hương à?” Giang Vãn Ninh sợ rồi, nhưng cô vẫn mạnh miệng oán trách anh: “Vậy sao anh lại để chung với táo chứ…”
“Không đắt.”
Giá cả không đắt, có điều, đó là đồ trước đó Văn Thiệu nhờ người ta gửi từ Tân Cương về, vì để chế thành hương Trướng Trung [1] bằng lê ngỗng [2] để tặng cho người bạn tốt sẽ kết hôn vào một tuần sau.
[1]
Hương Trướng Trung (帐中香): Người Trung Quốc có thói quen đốt hương từ xa xưa. Vào buổi tối, người xưa thích đốt hương trước khi đi ngủ, bởi vì người ta dùng màn trướng ngăn cách trong giường và bên ngoài rồi đốt hương ở trong giường nên còn gọi là hương Trướng Trung.[2]
Lê ngỗng (鹅梨): là một loại lê vỏ mỏng, cùi dày, mùi thơm nồng.Nếu bây giờ mua lại lần nữa thì chắc chắn thời gian hàng về không kịp.
Giang Vãn Ninh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Đó là lê ngỗng à?”
“Là mộc qua [*].”
[*]
Mộc qua (榲桲 – wen bo): Quả mộc quaThật ra, cho tới tận ngày nay, lê ngỗng mà hương lê ngỗng Trướng Trung dùng là cái gì, đã có rất nhiều tranh luận nổ ra xoay quanh nó.
Có người cho rằng, lê ngỗng chính là mộc qua, hình dáng tương tự như lê và táo, vị rất chua. Nhưng thật ra, theo nghiên cứu, lê ngỗng và mộc qua là hai loại khác nhau, lê ngỗng thuộc chi Pyrus (chi Lê) trong phân họ Rosaceae (phân họ Hoa Hồng), mộc qua thì thuộc chi Chaenomeles trong cùng phân họ đó.
Cuối cùng là Nam Đường Hậu Chủ [*] dùng cái gì, thì bây giờ đã không thể kiểm tra được nữa, nhưng Văn Thiệu thì đã quen với việc dùng mộc qua chế hương, bởi vì bây giờ rất khó tìm được lê ngỗng chân chính, lê ngỗng là chủng loại rất cổ xưa, hiện nay có rất ít người trồng được nó.
[*]
Nam Đường Hậu Chủ (南唐后主): Nam Đường Hậu Chủ, tên thật là Lý Dục, thông gọi Lý Hậu Chủ, là vị vua cuối cùng nước Nam Đường thời Ngũ Đại Thập Quốc trong lịch sử Trung Quốc.“Vậy những loại lê khác thì sao? Đều không được à?” Giang Vãn Ninh hỏi anh.
“Chưa từng thử, những loại lê khác đa phần đều rất ngọt, nhưng khi ngửi thì lại không có mùi hương quá rõ ràng.”
Bất kể là lê ngỗng hay mộc qua thì cả hai đều có mùi hương nồng đậm, trong hương được làm ra sẽ mang theo chút vị chua, nhẹ nhàng mà khoan khoái, đây là thứ mà những chủng loại lê bình thường không thể thay thế được.
“Hình như cũng đúng, em đã từng ngửi mấy loại nước hoa mùi lê, mức độ phục chế không quá cao.” Giang Vãn Ninh nhớ lại chai nước hoa mùi lê ở nhà cô: “Mùi quả lê không nổi bật, mà nếu cho thêm mùi cam quýt thì sẽ thiên về mùi trái cây hỗn hợp hơn.”
Nước hoa hàng thương phẩm mà còn khó phục chế được mùi của quả lê chứ đừng nói đến chế hương theo cách xưa, công nghệ chế tác khác nhau một trời một vực.
“Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.” Giang Vãn Ninh cụp mắt, thở dài không ngừng.
Văn Thiệu cầm lấy cái ly trong tay cô rồi đặt nó lên bàn, giọng điệu ôn hòa: “Cái ly sắp bị cô bóp nát rồi kìa.”
Vừa nãy, khi cô cầm cái ly, cô đã dùng rất nhiều sức lực, đầu ngón tay trắng bệch, không thấy chút sắc hồng nào.
“Vừa nãy là vì sốt ruột, không phải tôi trách cô.”
Giang Vãn Ninh cúi đầu không nói lời nào, Văn Thiệu càng không trách cô, thì cô càng thấy mình giỏi gây chuyện.
Hai cây kỳ nam kia chỉ là hiếm có và đắt đỏ, nghĩ kỹ lại thì vẫn có thể dùng tiền mua được, không là gì cả.
Nhưng bây giờ, đây lại là món quà tân hôn mà anh muốn tặng cho bạn của anh…
Văn Thiệu đứng dậy thu dọn khay, anh đi đến chỗ bên cạnh chiếc tủ đựng nguyên liệu hương: “Sang đây giúp tôi nhìn xem, con gái trẻ tuổi các cô thích mùi gì.”
Giang Vãn Ninh ủ rũ cúi đầu đi qua, hỏi anh: “Nói chung thì bạn của anh thích loại nước hoa nào?”
“Mùi hoa quả.” Văn Thiệu cũng không rõ lắm, thế là anh dứt khoát gửi WeChat hỏi.
Giang Vãn Ninh ngửi mấy loại phấn hương hỗn hợp, đều cảm thấy độ tiếp nhận không cao cho lắm.
“Em thấy những loại hương này của anh đều thích hợp đặt trong phòng sách để đầu óc tỉnh táo, tặng tân hôn cho người ta thì có vẻ không hợp lắm đâu, đâu có ai đốt hương này trong phòng cưới đâu?”
Văn Thiệu cười cười, đây cũng là nguyên nhân anh muốn làm hương lê ngỗng trong màn.
Anh không thích mùi hoa quả cho lắm, vậy nên anh càng không biết con gái trẻ tuổi thích gì.
Một vài nhà điều hương mà anh gặp lúc trước đều nói mùi anh phối ra thích hợp cho nam hoặc là làm hương trong phòng sách, bởi vì vừa ngửi là đã biết đó là do người không có bạn gái điều chế ra, không hề có chút nhẹ nhàng nào.
Bọn họ còn nói đùa rằng, chờ đến khi Văn Thiệu lập gia đình, chắc chắn mùi hương anh phối ra sẽ có sự thay đổi rất lớn trong phong cách.
“Cô cứ chọn mùi hương mà cô thích đi.” Bạn của Văn Thiệu vẫn chưa trả lời tin nhắn.
“Em thích nhiều lắm, hơn nữa, em ngửi mùi rất lẫn lộn.” Giang Vãn Ninh đã tiếp xúc với rất nhiều kiểu hương, gần như không ghét mùi nào, cũng sẽ không bị chóng mặt.
Cô đang cúi đầu chọn, trong lúc vô tình, cô đã nhìn thấy một con côn trùng đậu trên bàn, cô tiện tay lấy khăn tay ra đập chết nó.
“Cậu ấy đã chụp bàn trang điểm của vợ chưa cưới.” Văn Thiệu đưa hình cho Giang Vãn Ninh xem.
Giang Vãn Ninh im lặng hồi lâu.
“Có thể thấy được gì?” Văn Thiệu hỏi cô.
“Có thể thấy được là vợ anh ta có da nhạy cảm thiên dầu…” Giang Vãn Ninh chỉ vào một góc của bức ảnh, cảm thấy ngạt thở với thao tác của trai thẳng: “Em không thấy rõ chai nước hoa, anh ta toàn chụp mỹ phẩm dưỡng da.”
Rất nhanh sau đó, có ảnh mới được gửi đến.
Giang Vãn Ninh nhìn mấy chai nước hoa đã được dùng nhiều nhất, phân tích: “Em thấy nước hoa của cô ấy gần như đều có mùi ngọt ngào, hơn nữa, không có lấy một chai mùi cam quýt, có thể là không thích vị chua.”
“Làm bạch đàn hoặc là long diên hương?” Giang Vãn Ninh chống cằm, hỏi anh: “Chỗ anh có long diên hương không?”
“Có, sao vậy?”
Giang Vãn Ninh hắng giọng một cái, có chút xấu hổ: “Không có gì, em chỉ muốn biết có phải nó có công hiệu đó thật hay không…”
Trước giờ cô hay nghe nói long diên hương được Hoàng đế cổ đại dùng trong tẩm điện, có hiệu quả bổ khí tráng dương, còn có thể trị cái đó…
Không chờ anh lên tiếng, Giang Vãn Ninh đã lập tức kết thúc đề tài này: “Ờ, cái đó… Hay là anh thử dùng lê tuyết bình thường xem sao? Em cảm thấy, không hẳn là cô ấy sẽ thích vị chua của lê ngỗng và mộc qua, ngược lại, nếu như lê tuyết phổ thông có thể cho ra được mùi hương trong trẻo ngọt ngào thì cũng khá giống với mấy kiểu nước hoa cô ấy hay dùng.”
Văn Thiệu gật đầu: “Tôi sẽ bảo trợ lý Lưu ngày mai mua rồi thử xem sao.”
“Bảo anh ta mua mỗi loại một ít, không chừng là có thể thử được thứ tốt.”
Xem như là đã giải quyết được một nửa vấn đề, sự áy náy của Giang Văn Ninh cũng vơi đi đôi chút.
Cô đang chuẩn bị về phòng, đột nhiên Văn Thiệu lại gọi cô: “Vừa rồi cô nói cô đưa lê cho công nhân à?”
“Đúng thế, mỗi người hai quả. Biết thế thì đã không cho bọn họ rồi, còn không ngon…”
Văn Thiệu gật đầu, anh hỏi cô: “Bên kia của cô đã sửa xong chưa? Đêm nay có thể ở hay chưa?”
Hơi thở của Giang Vãn Ninh chậm lại: “Không, không, không thể.”
“Cửa sổ…”
Văn Thiệu còn chưa nói xong, Giang Vãn Ninh đã không chờ đợi nổi mà ngắt lời anh, tốc độ nói vô cùng nhanh: “Cửa sổ đã sửa xong rồi, nhưng đột nhiên phát hiện ra mấy cái khác cũng hỏng mất, cho nên ngày mai còn phải sửa tiếp.”
“Vậy à?” Văn Thiệu hơi nghi ngờ, nhưng thấy cô nói vô cùng chắc chắn như thế, anh nghĩ, lâu nay chỗ sát vách không có ai ở, cửa sổ “lão hóa” rồi không đóng được cũng là chuyện bình thường.
“Cô có phương thức liên lạc không? Gọi điện hỏi thử xem, không chừng lê còn sống.”
Lê còn sống?
Nhưng cô thì sắp chết rồi đây này!
Ngay từ nhỏ, Giang Vãn Ninh mà đã nói dối thì sẽ đỏ mặt, giờ phút này, cô cảm thấy mang tai mình đã nóng đến mức bốc cháy luôn rồi.
Cô nuốt nước bọt: “Hả? Cái, cái đó…”
“Nếu chưa ăn hết thì bảo bọn họ ngày mai mang tới, một quả thôi cũng được.” Văn Thiệu thấy vẻ mặt cô giống như là không muốn cho lắm, thì anh tưởng rằng cô cảm thấy đồ đã cho rồi mà đòi lại thì không hay.
“Ngày mai có thể cho bọn họ những thứ khác, trong phòng bếp vẫn còn trái cây.” Thấy Giang Vãn Ninh vẫn nhìn chằm chằm mũi chân, Văn Thiệu nghiêm mặt, cúi xuống nhìn cô: “Sao vậy?”
Giang Vãn Ninh lắc đầu thật mạnh: “Không sao không sao, em vào gọi điện ngay đây.”
Tai cô từ từ đỏ lên, thấy Văn Thiệu gật đầu, Giang Vãn Ninh quay đầu co cẳng chạy mất.
Trở về phòng, Giang Vãn Ninh che ngực, trái tim của cô đập bình bịch.
Giang Vãn Ninh hướng về phía chùa Thanh Nguyên, chắp tay trước ngực nói thầm: “Con sai rồi Bồ Tát ơi, con không cố ý nói dối đâu, con chỉ lời tiếp lời mà nói đến đó mà thôi…”
Khi Văn Thiệu hỏi, Giang Vãn Ninh không muốn đi nên đã nói dối theo bản năng.
Cô sờ lên lỗ tai đỏ ưng ửng của mình, nghĩ rằng, chỉ ở thêm một đêm thôi.
Đợi ngày mai công nhân đưa lê tới, cô sẽ nói cho Văn Thiệu biết là cửa sổ đã được sửa xong rồi, sau đó dọn qua đó.
…
Hôm sau, trời vừa sáng, Giang Vãn Ninh đã bị Văn Thiệu gọi dậy ăn sáng.
Trứng luộc, cháo trắng và rau chân vịt trộn đều, tất cả là do anh tự làm.
“Dì đưa đồ tới à?” Giang Vãn Ninh nhớ hôm qua mình đã ăn hết trứng gà rồi, cô múc một muỗng cháo trắng cho vào miệng: “Lần sau có thể bảo dì ấy mang cho em chút sữa tách béo và cà phê không?”
“Là trợ lý Lưu đưa tới, dì vẫn chưa tới, bây giờ tôi gửi tin nhắn cho dì ấy, cô còn cần gì nữa không?”
Giang Vãn Ninh cũng không khách sáo với anh, sau khi báo tên mấy thứ thì bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô chớp mắt với Văn Thiệu: “Hay là chúng ta thêm WeChat đi, anh chuyển tiếp cho dì ấy cho tiện?”
Văn Thiệu dừng động tác lại: “Hôm kia tôi đã thêm WeChat của cô rồi, cô vẫn chưa đồng ý.”
Giang Vãn Ninh: “???”
Cô mở WeChat ra ngay, lướt một hàng dài lời mời kết bạn, cuối cùng cũng tìm được Văn Thiệu.
Văn Thiệu nhìn thấy ngón tay cô điên cuồng lướt thì cười một tiếng: “Cô Giang được hoan nghênh lắm à?”
“Không không không…” Giang Vãn Ninh xác nhận lời mời với anh một lần nữa, sau đó ngẩng đầu liếc anh một cái, thuận miệng nói: “Em có được hoan nghênh hơn nữa thì cũng chỉ thích một mình anh thôi.”
Biểu đạt tâm ý một cách thẳng thắn đến mức không thể thẳng thắn hơn, cô nói vô cùng thuận miệng, thậm chí là mặt không thèm đỏ một chút nào.
Lúc cô nói lời này, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, giống như nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy…
Trong một phút giây ngắn ngủi, nhịp tim của Văn Thiệu đã bị nhiễu loạn bởi cô, nhưng rồi, anh cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh.
Giang Vãn Ninh chỉ lo gửi danh sách mua sắm, không để ý thấy người đối diện đã liệt cô vào hàng “cao thủ thả thính”.
“Được rồi, lát nữa anh gửi tiền cho dì trước, em đì từ chùa Thanh Nguyên về thì sẽ tìm anh tính tiền.” Lão Từ bên phía quyên góp bảo cô sáng nay đi qua đó một chuyến, ông ấy cần chụp hình Giang Vãn Ninh mấy tấm để đăng lên trang web của chùa Thanh Nguyên.
Ăn cơm xong, Giang Vãn Ninh quay về trang điểm nhạt rồi đi ra ngoài.
Chùa Thanh Nguyên ở rất gần sân, đi bộ khoảng năm phút là đến.
Chụp hình xong, lão Từ và hai sư trụ trì lại dẫn cô đi dạo khắp nơi trong chùa Thanh Nguyên.
Trước khi đi, trụ trì đeo một chuỗi vòng tay bằng gỗ đàn hương vào cổ tay cô.
“Cảm ơn đại sư…” Giang Vãn Ninh hơi kinh ngạc.
Sau khi đại sư Tịnh Huyền rời đi, lão Từ nói cho cô biết đây là kết duyên.
“Tất cả những người quyên góp đều có à?”
Giống như nhẫn của Quỹ Nhi đồng Liên Hợp Quốc vậy, có lẽ nó cũng được xem như là một loại minh chứng đã quyên góp.
Lão Từ lắc đầu: “Không phải, trong ấn tượng của tôi, thầy ấy chưa từng cho người khác, có sẽ là đại sư Tịnh Huyền cảm thấy có duyên phận với cô.”
Ra khỏi chùa Thanh Nguyên, lão Từ hỏi cô có muốn cùng ăn cơm không.
“Không cần, tôi đi về ăn.” Lúc cô đi ra ngoài đã nghe Văn Thiệu nói, buổi trưa dì sẽ tới nấu cơm.
“Được, vậy tôi đi trước.” Lão Từ mang ý cười đầy mặt mà nhìn cô, trêu chọc: “Cô và anh Văn chung sống cho tốt, sau này nhớ gửi cho tôi lì xì công làm mai.”
Giang Vãn Ninh cười đưa tay làm dấu OK với ông ấy, sau đó hào hứng đi về, chuẩn bị cho Văn Thiệu xem chuỗi hạt đại sư tặng.
Giang Vãn Ninh bước đi nhẹ nhàng đến nhà chính, lại không phát hiện ra bóng dáng của Văn Thiệu đâu, cô ôm lòng khó hiểu tìm quanh khắp nhà mà cũng không thấy người đâu, chỉ có thể về phòng mình trước.
Đẩy cửa phòng ra, cô nhìn thấy toàn bộ hành lý của mình không cánh mà bay, vật dụng dành cho giường cũng mất tăm, chỉ còn lại chiếc chăn bông trụi lủi trải trên giường.
Bị trộm rồi à?
Vậy thì cũng không đến mức trộm luôn cả vỏ chăn của cô mới phải chứ?
Giang Vãn Ninh vội đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Văn Thiệu từ ngoài sân về.
Văn Thiệu chắp tay sau lưng đi đến trước mặt cô, cười như không cười mà nhìn cô.
“Cửa sổ hỏng à?”
“Không thể ở được à?”