Từ sau khi hai người xác định quan hệ, ngoại trừ vừa gặp là nắm tay, Nhan Nghiên thấy những thứ còn lại không có gì khác biệt.
Hình như Giang Vãn Trừng là một người hơi cố chấp, sau khi nghe Nhan Nghiên nói yêu đương thì phải nắm tay, anh đã kiên quyết thực hiện quy tắc này trong cuộc sống của mình.
Bất cứ lúc nào, hay bất kể nơi đâu, dù trời có mưa hay nắng, chỉ cần nhìn thấy Nhan Nghiên là anh sẽ hơi nâng tay trái của mình lên, chờ cô đến nắm tay mình.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày, chẳng mấy chốc đã đến đêm trước ngày thi cuối kỳ.
Ở mỗi học kỳ, thời điểm này sẽ là lúc cả phòng ký túc xá của Nhan Nghiên lên đường đến thư viện gấp rút ôn tập.
Buổi sáng, mấy người Nhan Nghiên vừa mới ra khỏi ký túc xá nữ thì nhìn thấy Giang Vãn Trừng cầm theo hai túi cà phê, sau lưng còn có Điền Nghi Niên đi theo.
Giang Vãn Trừng cầm hai túi cà phê bằng một tay rồi vươn tay về phía Nhan Nghiên.
Bạn cùng phòng của cô đều đang ồn ào, Nhan Nghiên đi qua đẩy tay anh ra: “Nóng.”
Trời này mà nắm tay được năm phút thôi thì chắc là tay sẽ đổ mồ hôi mất.
Giang Vãn Trừng không nắm tay cô được thì nhận lấy dù của Nhan Nghiên rồi che nắng cho cô.
Cuối cùng Nhan Nghiên vẫn kéo góc áo của anh, nhẹ nhàng lung lay: “Dắt thế này.”
Đã quen nắm tay anh hoặc là kéo anh, bây giờ lại bảo cô “đi lại lẻ loi” ngay, đúng là Nhan Nghiên không quen cho lắm.
Sáu người lập thành nhóm “ngâm mình” ở thư viện gần một tháng, trước khi thi, Giang Vãn Trừng đã về nhà một chuyến, nói ở nhà có việc cần phải xử lý, chỉ đến lúc thi thì mới đến trường.
Sau khi môn thi cuối cùng kết thúc, Nhan Nghiên thu dọn hành lý nhưng không về nhà ngay như trước kia nữa.
Môn thi cuối cùng của Giang Vãn Trừng trễ hơn cô hai ngày, Nhan Nghiên hỏi anh về thời gian thi rồi chờ anh ở ngoài trường thi.
“Nhanh vậy hả?” Sau khi Nhan Nghiên thấy anh thì tiến lên đón.
Giang Vãn Trừng là người đầu tiên nộp bài thi.
“Ừm, sợ em chờ lâu quá.” Bài thi không khó, anh không có thói quen kiểm tra lại bài nên viết xong là nộp ngay.
Nhan Nghiên dắt anh đi đến góc trong cùng của dãy phòng học, ở đó đặt ghế sô pha và bàn, cung cấp cho các bạn sinh viên nơi để nghỉ ngơi và tự học, bây giờ, đại đa số các chuyên ngành đã thi xong nên không có ai ở đây.
“Nhà anh xảy ra chuyện gì vậy, có thể nói cho em biết được không?”
Nhan Nghiên và anh ngồi cạnh nhau, cô đưa tay chọc chọc vào mặt Giang Vãn Trừng, anh đã gầy đi không ít, quầng thâm mắt cũng đen thui.
“Không có gì đâu.”
“Anh đừng có nói với em anh tiều tụy như vậy là do thức đêm ôn bài đấy nhé.” Nhan Nghiên nghiêm mặt nói.
“Giang Vãn Trừng, em là bạn gái của anh, có những chuyện, mặc dù em không chắc là mình có thể giúp được anh, nhưng nếu anh nói cho em biết, thì ít nhất em có thể ôm anh khi anh chật vật.”
Yết hầu của Giang Vãn Trừng chuyển động, anh cụp mắt, xoay chiếc nhẫn vàng hoa hồng trên tay Nhan Nghiên.
“Việc làm ăn của gia đình xảy ra vấn đề.” Giang Vãn Trừng hắng giọng: “Cơ thể của bố anh cũng có chút vấn đề.”
Nhan Nghiên nhíu mày lại, cô nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên mở miệng thế nào mới phải.
Cô chưa từng hỏi về tình hình gia đình của Giang Vãn Trừng, nhưng từ quần áo anh mặc thường ngày thì cũng có thể đoán ra được, điều kiện gia đình của anh không hề tệ.
Cô đưa tay ôm eo Giang Vãn Trừng: “Nếu như anh cần trợ giúp gì thì có thể nói với em.”
Giang Vãn Trừng vỗ lưng cô, không lên tiếng.
Nhan Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm mặt nói: “Nhà em giàu hơn anh nghĩ đó đấy, thật đó.”
Giang Vãn Trừng bật cười bởi dáng vẻ này của cô: “Được, anh biết rồi.”
“Sáng mai anh chuyển về nhà, trong khoảng thời gian này, có thể là anh sẽ không ra ngoài thường xuyên được, lát nữa chúng ta đi ăn cơm nhé? Cùng em đi gắp thú.”
Cứ luôn miệng nói là sẽ cùng cô dạo phố, và cứ luôn trì hoãn bởi đủ mọi lý do.
Bây giờ chuyện trắc trở của gia đình vừa tạm kết thúc, dù rằng Giang Vãn Trừng không có tâm tư vui đùa nhưng cũng không thể khiến cho Nhan Nghiên thất vọng mãi như thế được.
Nhan Nghiên muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại lời muốn nói vào bụng.
Cô biết Giang Vãn Trừng cảm thấy, trong khoảng thời gian này hai người gặp nhau quá ít, dù Nhan Nghiên không để ý đến chuyện này, trong lòng anh có chuyện, có chơi thì cũng không thấy vui. Nhưng nếu như mình cười lên có thể khiến Giang Vãn Trừng vui vẻ hơn, Nhan Nghiên hy vọng anh có thể vui vẻ hơn một chút.
Buổi tối Thẩm Tri Hành đến trường đón cô, Nhan Nghiên xuống lầu trước tạm biệt Giang Vãn Trừng ở vườn hoa dưới ký túc xá. Đa số bạn học đều đã về nhà, vườn hoa cũng vắng vẻ hơn nhiều, hôm nay không có một cặp đôi nào ở đó cả.
“Cậu em đến rồi à?” Giang Vãn Trừng vén tóc Nhan Nghiên: “Đừng lo cho anh, chơi vui nhé.”
Cô đã hẹn bạn bè đi du lịch ngắn ngày rồi, ngày mai sẽ lên đường.
Nhan Nghiên kéo tay anh, lẩm bẩm: “Không thể nào không lo cho anh được.”
“Khi không nhìn thấy anh thì luôn nhớ anh, nhớ anh thì sẽ lo lắng cho anh.”
Giang Vãn Trừng cười khẽ một tiếng, sau đó chủ động ôm cô.
Nhan Nghiên tiện đà áp khuôn mặt mình vào người anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thích em không?”
Giang Vãn Trừng sửng sốt một giây rồi nhanh chóng đáp: “Thích chứ, từ lần đầu gặp em lúc khai giảng là đã thích em rồi.”
“Em cũng vậy.” Nhan Nghiên ôm eo anh chặt hơn, cô thở dài: “Hình như em càng ngày càng thích anh rồi.”
“Cho nên, Trừng Tử à, khi anh buồn thì anh có thể nghĩ đến em, nghĩ đến việc em thích anh như vậy thì chắc là anh sẽ vui vẻ hơn một chút nhỉ?”
Giang Vãn Trừng bật cười: “Ừ.”
“Chị anh nói chỉ cần vừa nhắc đến em là anh không khép miệng lại được.”
“Vậy khi muốn gặp em thì anh nhất định phải nói cho em biết đó, bởi vì sẽ có lúc em muốn gặp anh nhưng có thể là em lại ngại nói cho anh biết…” Hốc mắt Nhan Nghiên cay cay, giọng nói cũng buồn buồn.
Điện thoại lại bắt đầu rung lên, tính của Thẩm Tri Hành không tốt, không thể để anh ta chờ quá lâu được.
Nhan Nghiên buông anh ra, hít sâu một hơi: “Giang Vãn Trừng.”
“Sao?”
“Cúi đầu.”
Giang Vãn Trừng vô thức cúi đầu xuống theo lời cô, một giây sau, một nụ hôn rơi trên khóe môi anh.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì Nhan Nghiên đã quay đầu kéo hành lý chạy mất.
Giang Vãn Trừng nhìn bóng lưng cô, mu bàn tay đặt trên khóe môi mình, cố gắng lưu giữ lại xúc cảm của nụ hôn cô trao mình lâu thêm một chút nữa.
…
Lúc nhìn thấy cô chạy ra khỏi trường, Thẩm Tri Hành bước xuống xe.
“Vừa tạm biệt bạn trai nhỏ hả?” Anh ta nhìn thấy khuôn mặt Nhan Nghiên đỏ đến mức trông giống như cổ phiếu công ty vậy.
Từ nhỏ, cô cháu gái này của anh ta đã có tính cách không sợ gì cả, rất ít khi nào đỏ mặt tới mức này.
“Vâng, cậu biết mà còn giục cháu hả?” Nhan Nghiên đưa hành lý cho anh ta: “Lần sau, lúc cậu thân mật với mợ, cháu cũng sẽ bảo chị của cậu gọi điện thoại thúc giục cậu.”
Thẩm Tri Hành im lặng một hồi rồi nhận thua trước, giọng điệu vô cùng bình thant: “Cậu sai rồi, hay là cháu quay lại dính nhau thêm một lúc nữa đi?”
“Không cần đâu ạ.” Nhan Nghiên ngồi vào xe: “Sáng ngày mai cháu bay, cậu sắp xếp xe cho cháu chưa?”
“Sắp xếp xong rồi.”
Bố của Nhan Nghiên mất sớm, mẹ thì lại thích chơi đùa không đứng đắn, nhiều năm qua, người cậu như Thẩm Tri Hành vừa làm bố vừa làm mẹ, còn kiêm chức luôn chức thầy giáo dạy kèm tại nhà của cô. Anh ta đã sớm trải nghiệm việc nuôi con trẻ gian khổ thế nào, cũng may mà đứa trẻ này vẫn luôn hăng hái nỗ lực.
“Trước đó cháu nói là muốn thuê một chỗ ở gần trường…”
“Cậu đã xem mấy căn rồi, lát nữa cháu tự chọn đi, mua đứt luôn, đừng làm khổ mình nữa.” Thẩm Tri Hành không ngẩng đầu lên: “Nhưng mà cháu phải báo cáo tình hình của người bạn trai kia trước đã, cháu yêu đương thì cậu không phản đối, cậu cũng không phản đối việc sống chung trước hôn nhân, nhưng cậu muốn biết về gia đình của đối phương.”
Gia đình họ không chú trọng đến môn đăng hộ đối hay gì cả, ở Giang Thành, những nhà có thể “môn đăng hộ đối” với nhà họ cũng không có mấy nhà, nhưng ít nhất thì gia thế phải trong sạch.
“Cháu muốn ra ngoài ở không phải vì anh ấy đâu…”
“Cậu biết, hai chuyện khác nhau, bây giờ cậu đang nói với cháu về bạn trai của cháu.”
“Cháu không rõ lắm, chưa từng hỏi anh ấy.” Nhan Nghiên chống cằm: “Nhân phẩm, IQ, tướng mạo đều không thể chê vào đâu được, tình hình gia đình thì chắc là không tệ đâu nhỉ? Lúc qua lại với nhau có nghe anh ấy nhắc đến bố mẹ và chị gái anh ấy, đều rất tốt.”
“Tên là gì?”
“Giang Vãn Trừng ạ.”
“Ừ.”
“Cậu nhỏ, không cho phép cậu điều tra anh ấy đâu, không tôn trọng người ta gì cả.”
Thẩm Tri Hành liếc mắt nhìn cô: “Hôm nào đó khi cậu nói chuyện làm ăn, cậu hỏi xem có ai quen biết không thì có phạm pháp không?”
“Không phạm pháp, nhưng mà không được, nếu cậu muốn biết thì chờ sau khi cháu quay lại hỏi anh ấy xem có muốn gặp mặt cậu không.”
Thấy Thẩm Tri Hành không lên tiếng, Nhan Nghiên nhíu mày nhìn anh ta chằm chằm: “Cậu có nghe thấy không có? Nếu như cậu không nghe thấy, cháu sẽ đi bảo mợ…”
“Biết rồi.” Thẩm Tri Hành miễn cưỡng lên tiếng.
Giữa tháng bảy, chuyến bay của Nhan Nghiên đáp xuống sân bay Quốc tế Giang Thành.
Cậu của cô lại đích thân đến đón cô, đây là việc Nhan Nghiên không hề ngờ tới.
“Mợ đâu ạ?” Nhan Nghiên cảnh giác nhìn Thẩm Tri Hành: “Cậu, lần gần đây nhất mà cậu tốt với cháu như thế này là lúc bảo cháu giúp cậu phá hư buổi xem mắt đó.”
“Mợ của cháu vừa mới bay đến thành phố Q, cậu tiễn mợ xong, lúc chuẩn bị đi thì gặp được chú Lưu, chú ấy nói hôm nay cháu về.”
Thế là Thẩm Tri Hành chờ cô thêm một lúc.
Nhan Nghiên giật khóe miệng: “Quả nhiên, cháu không nên trông cậy vào tình thân giữa hai chúng ta.”
Hành lý của cô quá nhiều, may mà Thẩm Tri Hành cũng tới, nếu không thì một xe sẽ không thể chứa nổi.
“Về nhà hả?” Thẩm Tri Hành hỏi cô.
“Vâng ạ, đương nhiên là phải về nhà, cháu sắp mệt chết rồi.” Đi du lịch quá mệt, mặc dù cô đã thả chậm tiến độ lại, cũng không nóng vội gì, nhưng vẫn thấy mệt.
Hiện giờ Nhan Nghiên chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon trên chiếc giường nhà mình, không muốn gì nữa cả.
“Cậu còn tưởng rằng cháu muốn đi thăm bạn trai cháu chứ.”
“Không vội ạ, cháu cảm thấy dáng vẻ của cháu bây giờ không hợp để gặp anh ấy.” Mới đi du lịch có một chuyến mà làn da đã thô ráp hơn nhiều rồi.
Xe chạy thẳng đến khu nội thành, Thẩm Tri Hành mới nói ra câu thứ ba trên đoạn đường này: “Cháu đã thấy chị gái của Giang Vãn Trừng rồi à?”
Nhan Nghiên giật mình: “Cậu điều tra anh ấy à?”
Thẩm Tri Hành thấy cô như vậy thì bỗng dưng có cảm giác “con gái lớn như bát nước đổ đi”.
“Không có, hôm qua nghe người ta nói chuyện phiếm, nghe thấy tên quen quen nên hỏi thêm mấy câu.”
Hôm qua, khi Thẩm Tri Hành nghe thấy tên của Giang Vãn Ninh thì lập tức nhớ tới cậu bạn trai của Nhan Nghiên.
Anh ta chưa bao giờ tham gia vào những chủ đề như thế này, nhưng hôm qua, hiếm hoi lắm anh ra mới xen vào hỏi một câu, có phải nhà họ còn có con trai không, thì đúng là có.
Dưới sự truy hỏi của Nhan Nghiên, Thẩm Tri Hành kể lại đại khái việc gia đình họ sắp phá sản, sau đó muốn để con gái kết hôn cứu công ty.
Nhan Nghiên nhíu mày, không nói một lời.
“Nhan Nghiên, cậu không khuyên cháu chia tay, nhưng mà kiểu gia đình của cậu ta, có thể vì công ty mà để con gái mình trèo lên nhà họ Tôn, nếu biết cậu là cậu của cháu, vậy…”
“Cậu à.” Nhan Nghiên ngắt lời Thẩm Tri Hành: “Không về nhà nữa, cháu muốn đến gặp anh ấy trước.”
Cô hỏi địa chỉ của Giang Vãn Trừng, sau đó mở hướng dẫn để Thẩm Tri Hành đưa mình đi.
Là một khu chung cư cũ kỹ, lớp sơn ở tường ngoài đã loang lổ hết rồi, dây thường xuân leo đầy.
Từ xa, Nhan Nghiên đã nhìn thấy Giang Vãn Trừng đứng ở đầu hành lang, trước khi xuống xe, bỗng nhiên cô hỏi Thẩm Tri Hành: “Tài sản bố cháu để lại có đủ để lấp vào lỗ hổng của bọn họ không ạ?”
Thẩm Tri Hành bày ra biểu cảm kinh ngạc hiếm thấy, khi nhìn về phía Nhan Nghiên, trên mặt anh ta viết một dòng chữ “Có phải cháu điên rồi không?”
“Đủ để lấp ba phần.” Thẩm Tri Hành hững hờ nói một câu, sau đó nói: “Cháu thích nó đến vậy à?”
Cô không muốn ở thời đại này mà còn phải nhìn thấy cái cảnh gọi là “vì gia tộc mà ép con gái lấy chồng”, vừa rồi, khi nghe Thẩm Tri Hành nói đến chuyện của chị gái Giang Vãn Trừng, cô cảm thấy chán ghét, cảm thấy bất bình thay cho chị gái của Giang Vãn Trừng.
Nhưng Nhan Nghiên và Giang Vãn Trừng đã tiếp xúc với nhau lâu như vậy rồi, cô có thể nhìn ra được là anh rất tôn trọng con gái, từ lời nói cũng đã thấy được rằng, gia đình anh dạy dỗ anh rất tốt, bố mẹ không phải là người trọng nam khinh nữ. Cho nên, cô muốn tự đi hỏi thử xem, xem xem có thể thay đổi cách giải quyết hay không.
“Tùy tiện hỏi?” Thẩm Tri Hành khóa cửa xe, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn nhiều: “Nhan Nghiên, cậu nhớ cháu từng nói, dù yêu đương thì cháu vẫn sẽ rất tỉnh táo.”
“Cháu rất tỉnh táo, nếu như chị anh ấy thật sự bị ép, cháu sẽ nghiêm túc cân nhắc đến vấn đề của cháu và anh ấy.” Nhan Nghiên nhìn về phía Thẩm Tri Hành: “Cậu à, cháu biết rõ mấy năm nay cậu khó khăn như thế nào, cháu sẽ không vì một người đàn ông không đáng mà trở nên hồ đồ đâu.”
“Người đàn ông không đáng.” Thẩm Tri Hành hiểu cô rất rõ, rất dễ nắm bắt được trọng điểm trong câu nói của cô.
Nhan Nghiên bỗng giãn cơ mặt ra, nói nửa đùa nửa thật: “Chẳng qua, nếu số tiền bố cháu để lại chỉ lấp được ba phần, vậy cậu ơi, cậu tiện tay lấp thêm mười phần hay tám phần thì chắc là cũng không thành vấn đề đâu nhỉ?”
“Cháu gọi cậu là gì?”
“Cậu ạ.”
Thẩm Tri Hành mở khóa xe, nghiêng đầu đi không thèm nhìn cô: “Xuống xe, tôi không phải là cậu của cô.”
——————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhan Nghiên: Không sao, cậu có phải là cậu của cháu hay không thì cháu cũng xem cậu là người tiêu tiền như nước rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT