Máy bay đáp xuống thành phố Kinh, Văn Thiệu đã liên lạc trước với người của tập đoàn Tôn thị ở đây để họ tới đón, là một người đàn ông khoảng chừng hai mươi tuổi.

“Chào Tổng giám đốc Văn, em là nhân viên thực tập Tiểu Tề của văn phòng Tổng giám đốc chi nhánh thành phố Kinh.” Người đàn ông mặc đồng phục, còn đeo găng tay trắng: “Tổng giám đốc Tôn đã thông báo, mấy ngày nay, tất cả các công việc của anh chị tại thành phố Kinh đều do em phụ trách.”

Văn Thiệu khẽ gật đầu: “Làm phiền cậu rồi.”

Xe chạy đến khách sạn, sau khi bốn người làm thủ tục nhận phòng xong thì đi lên lầu cất hành lý trước.

“Anh ở 7709, em thì sao?” Giang Vãn Trừng tiến tới nhìn thẻ phòng của Nhan Nghiên.

“7702.”

“Phòng của hai người đối diện nhau.” Tiểu Tề giải thích chu đáo.

“Chị ơi, còn chị thì sao ạ?” Suốt cả đoạn đường Nhan Nghiên luôn trò chuyện với Giang Vãn Ninh về các tin tức trong giới tiểu thuyết truyện tranh, tình cảm của hai người cũng theo đó mà nhanh chóng tăng lên.

“Chị ở tầng tám.” Giang Vãn Ninh và bọn họ không ở cùng một tầng.

Cô nhìn về phía Văn Thiệu, cứ cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến anh. Phòng là do anh bảo người ta đặt, nếu nói anh không cố ý thì chắc chắn là Giang Vãn Ninh không tin đâu.

“Anh cũng ở tầng tám.” Văn Thiệu nói như mây trôi nước chảy.

Đúng lúc đó Tiểu Tề cũng nhìn về phía Giang Vãn Ninh, cười giải thích: “Cô Giang, tầng bảy chỉ còn hai phòng đầu và cuối, cho nên tôi đã bảo bọn họ sắp xếp tầng tám cho cô và Tổng giám đốc Văn.”

“À, cảm ơn.” Giang Vãn Ninh cười lịch sự với cậu ta.

Có vài người ở trong khách sạn sẽ kiêng kỵ một số điều, bình thường thì không chỉ không ở phòng đầu và phòng cuối, có rất nhiều người cũng chú trọng đến số phòng. Có điều, cả cô và Văn Thiệu đều không thèm để ý đến điều này, nhưng Tiểu Tề này đã cân nhắc trước mọi người một bước, quả thật là rất chu đáo.

Thang máy dừng ở tầng bảy, sau khi Giang Vãn Trừng và Nhan Nghiên đi ra ngoài thì chỉ còn lại Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh nhìn thẻ phòng trong tay: “Em và anh cũng ở đối diện nhau à?”

“Ừm.”

Văn Thiệu dừng lại mấy giây, khi thang máy dừng lại ở tầng tám, anh bỗng đưa tay ra lấy đi thẻ phòng của cô: “Hay là ở một phòng đi, anh lo ban đêm em sợ.”

Giang Vãn Ninh trơ mắt nhìn thấy anh bỏ thẻ phòng của mình vào túi, phản ứng chậm chạp đi cướp lại.

“Không cần, em không sợ!”

Rõ ràng là ở cùng phòng với anh thì Giang Vãn Ninh mới sợ.

Hôm qua, lúc đi siêu thị mua đồ, cô đã tận mắt nhìn thấy Văn Thiệu đứng ở một kệ cạnh kệ kẹo cao su nghiên cứu rất lâu, sau đó mua hẳn một hàng:)

Giang Vãn Ninh vội cướp thẻ phòng, tay đã duỗi vào trong túi quần Văn Thiệu.

Văn Thiệu đè tay cô lại, mặt không cảm xúc: “Vậy thì anh sợ.”

“Anh thì sợ cái…” Giang Vãn Ninh còn chưa dứt lời thì thang máy đã mở ra, dì nhân viên quét dọn ở bên ngoài cười nói chúc bọn họ ở vui vẻ.

Giang Vãn Ninh dừng động tác, đáp lại bằng một nụ cười không quá đẹp.

Ngược lại là Văn Thiệu, lần đầu tiên nói với dì ấy với thái độ vô cùng nhiệt tình “Làm việc vất vả rồi”, có thể thấy được rằng, tâm tình của anh hôm nay thật sự rất tốt…

Ra khỏi thang máy, có mấy lần Giang Vãn Ninh muốn lấy thẻ phòng cất trong túi quần anh nhưng đều bị Văn Thiệu cản lại.

Cuối cùng, cô bị ép bất đắc dĩ vào ở cùng một phòng với Văn Thiệu.

Nhân lúc anh vào nhà vệ sinh rửa tay, Giang Vãn Ninh lại muốn cướp thẻ phòng.

Văn Thiệu mặc cho cô sờ túi, anh chầm chậm rửa sạch bong bóng xà phòng trên tay.

Đột nhiên, anh khẽ cau mày lại: “Đừng nghịch.”

Đừng nghịch?

Giang Vãn Ninh trừng hai mắt: “Em không có nghịch!”

“Tay em sờ chỗ nào đấy?” Văn Thiệu cúi đầu nhìn.

Sau mấy giây thì Giang Vãn Ninh mới nhận ra, bỗng rút tay về: “Em có cố ý đâu, gần quá mà…”

Văn Thiệu giật khóe miệng, nhẹ giọng hỏi cô: “Gần quá hay là lớn quá?”

“Anh… không biết xấu hổ quá rồi đó.”

Tai Giang Vãn Ninh đỏ lên, cô đẩy anh ra khỏi nhà vệ sinh: “Ra ngoài, em tắm.”

Cô tắm rửa nhẹ nhàng dễ chịu rồi ra ngoài, đổi sang quần áo thường ngày thoải mái.

Văn Thiệu cũng thay sang quần áo thể thao cùng màu, trông trẻ ra mấy tuổi.

“Có phải em chưa từng hỏi anh là rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi không?” Giang Vãn Ninh nhìn cách ăn mặc này của anh, chậm chạp nghĩ đến việc đã yêu đương đã được mấy ngày rồi mà cô vẫn không biết Văn Thiệu bao nhiêu tuổi.

“Anh lớn hơn em năm tuổi.” Văn Thiệu soi gương tùy ý vén hai lọn tóc: “Làm sao?”

“Không sao.” Giang Vãn Ninh nằm trên giường, thở dài: “Nhớ mang máng lý tưởng năm đó của em là nuôi tiểu thịt tươi.”

Văn Thiệu liếc mắt nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì, nhàn nhạt hỏi cô: “Phương diện đó của anh không bằng tiểu thịt tươi à?”

Giang Vãn Ninh: “…”

Chưa từng thử, không biết.

Nhưng cô cũng không muốn thử:)

Già mà cô còn chưa chịu nổi chứ nói chi là người trẻ.



Buổi chiều, khi bốn người đến bệnh viện, Giang Thành Quân vừa kết thúc tất cả các mục kiểm tra ngày hôm nay, đang tức giận với Ninh Lăng.

Sau khi vào phòng bệnh, Giang Vãn Ninh thấy sắc mặt hai người họ không đúng lắm, vẫn quyết định đi lấy lòng người bố đang bị bệnh trước.

Cô chạy đến bên giường: “Bố ơi, bố sao rồi? Nhìn thấy con mà bố vẫn không vui à?”

Giang Thành Quân vỗ đầu cô, giọng điệu không tốt lắm: “Vui, nếu mẹ con chịu cho bố ra ngoài ăn một bữa vịt nướng thì bố sẽ vui hơn.”

“Ăn vịt nướng gì chứ, dầu mỡ.” Giang Vãn Ninh liếc mắt nhìn thấy Giang Vãn Trừng dẫn theo Nhan Nghiên đi vào thì lập tức đưa lưng về phía họ, xoay người nhỏ giọng nói: “Con dâu tương lai của bố tới rồi, bố đừng hung dữ như vậy nữa, không dọa được Văn Thiệu nhưng cô gái nhỏ đó thì không chắc đâu.”

Giang Thành Quân vừa nghe thấy mấy chữ “con dâu tương lai” thì lập tức thẳng người lên.

“Bố mẹ, đây là Nhan Nghiên.” Giang Vãn Trừng giới thiệu: “Cô ấy đến thành phố Kinh gặp bạn, nói muốn đến thăm bố mẹ.”

“Ôi, thật là xinh đẹp.” Ninh Lăng vui vẻ đánh giá cô ấy: “Trừng Tử đã nhắc với dì về con rồi, nói thành tích của con rất tốt.”

“Không có đâu dì, là anh ấy dạy con đó.” Nhan Nghiên đưa hộp quà trong tay qua: “Đây là đồ cho chú, cháu đã hỏi bác sĩ rồi, có thể ăn được, dì ơi, đây là tặng cho dì ạ.”

Giang Vãn Ninh ngồi trên ghế sô pha nhìn, cô xích lại gần Văn Thiệu, đếm ngược giống như đang xem kịch vui: “Ba, hai, một…”

Vừa dứt lời là nghe thấy Giang Thành Quân nói ngay: “Con xem xem, Nhan Nghiên người ta còn biết mang đồ đến cho bố, thằng nhóc thối nhà con lại đến tay không!”

“Giang Vãn Trừng là tầng lớp thấp nhất trong nhà, có chuyện xấu gì là bố em toàn mắng Trừng Tử, có chuyện tốt cũng mắng Trừng Tử, không có việc gì cũng mắng Trừng Tử.”

Văn Thiệu gật đầu, anh quen với cảnh này lắm rồi.

Ở nhà họ Tôn, người có địa vị thấp như vậy chính là cháu trai lớn của anh. Bất kể là ai trong nhà thì đều có thể nói cậu hai câu, ngay cả con vẹt của ông cụ cũng không chào đón cậu, thấy cậu là chỉ biết mổ.

“Hay là chúng ta đi gặp bạn anh trước đi?” Giang Vãn Ninh đứng dậy báo với Ninh Lăng một tiếng rồi cùng Văn Thiệu ra khỏi phòng bệnh.

Bạn của Văn Thiệu làm ở khoa ngoại tim mạch dưới lầu, sau khi đi xuống, bọn họ nhìn thấy anh ta đang ngồi trên ghế dài, nói chuyện với một ông cụ.

“Ôi chao, ông ơi, cháu không nói chuyện với ông nữa đâu. Bạn cháu tới rồi, cháu có chút việc.” Tô Dương quấn lấy ông cụ: “Ông quay về nghỉ ngơi thật tốt đi nhé, ngày mai cháu sửa tim cho ông, sửa xong là ông có thể về nhà gặp bạn già của ông rồi.”

Sau khi ông cụ đi vào phòng bệnh, Tô Dương đứng dậy bước về phía Văn Thiệu: “A Văn à!”

Văn Thiệu cau mày, kéo Giang Vãn Ninh lùi lại một bước, ghét bỏ nói: “Cút ra xa một chút.”

“Chậc, cậu có việc nhờ tớ mà sao lại mang thái độ này tới thế hả?” Tô Dương lia mắt nhìn sang Giang Vãn Ninh: “Chào em nhé Chanh nhỏ [*].”

[*] Quả chanh trong tiếng Trung đọc là [níngméng], tên Ninh của Giang Vãn Ninh có nghĩa là chanh.

“Chào bác sĩ Tô…” Giang Vãn Ninh nhìn sang Văn Thiệu, nghĩ thầm, Chanh nhỏ là cái gì vậy? Rốt cuộc anh đã giới thiệu cô với bạn anh kiểu gì thế?

Tô Dương đưa bọn họ quay về văn phòng, lấy hai cây kẹo que trong ngăn kéo ra rồi đưa sang cho Giang Vãn Ninh: “Ôi, thật ra anh đã kiểm tra sơ qua cho bố em rồi. Bác sĩ chủ trị là người anh em thân thiết của chủ nhiệm của anh, anh bảo nó yên tâm mà nó không tin anh, cứ phải đích thân tới đây một chuyến.”

“Tớ tới thăm chú Giang, liên quan gì đến cậu?”

Văn Thiệu bóc vỏ kẹo que vị chanh rồi đưa cho Giang Vãn Ninh, cô liếm một cái rồi nhíu mày lại: “Ôi, em không thích vị này.”

“Không phải em thích chanh lắm à?” Anh nhớ rõ là nước súc miệng và kem đánh răng của Giang Vãn Ninh đều có hương chanh.

“Thích, nhưng em sẽ thấy mình như đang ngậm kem đánh răng vậy.”

Văn Thiệu đáp một tiếng, sau đó lấy que kẹo trong tay cô, không hề do dự mà cho vào miệng mình.

“Buổi tối mời hai người ăn cơm nhé? Hôm nay chắc là bố vợ cậu không có chuyện gì đâu nhỉ?” Một lát nữa là Tô Dương có thể tan làm, hôm nay không có việc gì: “Hiếm khi có thể tan làm đúng giờ một lần.”

“Ừm, bố tôi ồn ào muốn ăn vịt nướng, vừa rồi còn không vui đấy.”

“Ăn vài miếng thì không sao đâu.” Tô Dương thấy gần đến giờ thì giao ca cho một bác sĩ khác.

Sau khi Giang Thành Quân nghe nói có thể ăn vịt nướng thì tâm tình của ông rất tốt.

Lúc ăn cơm, ông hỏi Văn Thiệu: “Cậu nói lần này đến thăm bạn, người bạn đó là bác sĩ Tô à?”

Văn Thiệu sửng sốt mấy giây, vừa chuẩn bị nói thì Tô Dương đã giành trả lời: “Đúng đó chú, hai ngày trước cháu bị loét miệng, ôi chao, một cục bự lắm. A Văn nghe xong thì cực kỳ sốt ruột, cứ muốn đi máy bay ba tiếng đồng hồ đến thăm cháu…”

Giọng điệu của anh ta nghe đứng đắn lắm, người ngồi quanh bàn phản ứng chậm mất mấy giây rồi cười phá lên.

Mặc dù Giang Thành Quân và Ninh Lăng oán trách anh đi một chuyến đến đây quá phiền phức, nhưng ông chữa bệnh ở thành phố Kinh, nhìn thấy con gái và con trai đều mang người yêu tới thì lòng ông vẫn thầm thấy vui.

Buổi tối, khi đưa Giang Thành Quân về bệnh viện, Giang Vãn Ninh chủ động đề nghị ở lại qua đêm.

“Ở cái gì mà ở, không cần con ở lại đâu.” Mấy ngày nay, cứ đến giờ là Ninh Lăng sẽ quay về khách sạn bên cạnh bệnh viện nghỉ ngơi, Giang Thành Quân không cần có người bên cạnh.

Giang Thành Quân xua tay: “Muốn ở lại thì cũng là con trai ở, đâu thể nào để con ở lại được?”

“Đúng vậy đúng vậy! Tôi ở lại là được…” Giang Vãn Trừng rất chủ động mà đi qua, muốn đi lên lầu cùng Giang Thành Quân.

Vừa bước vào thang máy là cậu bị Giang Thành Quân đuổi ra ngoài ngay: “Bố vẫn chưa tới nỗi không thể động đậy đâu, về hết đi.”

Giang Vãn Trừng gãi đầu, vẫn còn muốn kiên trì: “Bố, hay là bố…”

Giang Thành Quân không kiên nhẫn mà xua xua tay, sau đó nhấn nút đóng cửa.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, Giang Vãn Ninh thấy thế thì gọi bọn họ về khách sạn: “Vậy thì về đi, ngày mai tới sau là được.”

Giang Vãn Trừng rớt lại phía sau, liên tục quay đầu nhìn ngó xung quanh, cậu nhỏ giọng nói với Giang Vãn Ninh: “Tôi cảm thấy hay là để tôi ở với bố đi nhé? Bà nói xem, hai chúng ta cũng đã tới đây một chuyến rồi mà, dù sao thì cũng phải làm cho trọn chữ hiếu, bố đã vào viện rồi, hai chúng ta không thể về nằm ngáy o o được…”

“Không cần đâu nhỉ?” Hiện giờ Giang Thành Quân ăn uống bình thường, hơn nữa, ông cũng không cần phải truyền nước, đúng thật là không cần họ ở lại.

“Không cần thật à?” Giang Vãn Trừng càng không ngừng gãi đầu, giống như có con chí lớn lắm vậy.

Giang Vãn Ninh cảm thấy cậu hơi kỳ lạ: “Không cần, mày có chuyện gì muốn xin bố hả? Nói với chị là được rồi.”

“Không có.” Giang Vãn Trừng hơi cuống lên.

“Vậy thì về ngủ đi.” Giang Vãn Ninh vỗ vai Giang Vãn Trừng: “Trạng thái của bố rất tốt, mày cứ khăng khăng muốn ở bên cạnh thì bố sẽ càng không vui.”

Giang Vãn Trừng đi đến trước thang máy, biểu cảm vẫn rất quái lạ.

“Trừng Tử không có chuyện gì chứ?” Văn Thiệu hỏi cô.

“Không sao đâu…” Giang Vãn Ninh cũng không biết hôm nay cậu bị làm sao, có thể là do bạn gái ở đây nên hành vi cử chỉ không được tự nhiên chăng?

Hai người quay về phòng, thay phiên nhau đi tắm.

Giang Vãn Ninh đã chấp nhận sự thật là mình sẽ ở cùng phòng với anh, thậm chí còn nói rằng, nếu như không ở phòng bên cạnh thì ngày mai trả phòng, tránh lãng phí tiền.

Cô ngồi bên giường bôi sữa dưỡng thể, sau khi nhìn thấy Văn Thiệu đi ra thì thả váy ngủ xuống.

Chưa được một lúc, Giang Vãn Ninh đã nhìn thấy anh chơi đùa với đèn của khách sạn.

“Muốn cái nào?” Anh thay đổi độ sáng tối, cả độ ấm lạnh của đèn nữa.

“Cái nào cũng được, dù sao lát nữa cũng phải tắt mà…”

Giang Vãn Ninh khựng lại, điều chỉnh ánh đèn???

Cô chậm rãi mở to hai mắt ra, bấy giờ mới hiểu được ý của Văn Thiệu. Đang moi ruột gan ra nghĩ thử xem phải từ chối thế nào, còn chưa nghĩ ra được lý do thoái thác thì đã bị Văn Thiệu ôm vào lòng.

Ngực của anh rất nóng, môi cũng rất nóng.

Giang Vãn Ninh ngửa đầu mặc cho anh hôn một lúc, nói không nên lời: “Em không thể từ chối phải không?”

“Không thể…” Văn Thiệu tiện tay ném một cái túi qua: “Nhưng em có thể tự chọn một cái.”

Giang Vãn Ninh nhìn sang, là đồ trên kệ hàng mà anh quét sạch trong siêu thị rồi mang hết đến đây…

Chọn con khỉ khô!

“Vậy có phải là em còn phải cảm ơn anh vì đã cho em có quyền lựa chọn không…”

“Không có gì.”

Giang Vãn Ninh tức giận nhéo anh một cái, lại không nỡ dùng sức, đối với Văn Thiệu thì không hề đau, ngược lại thì giống như đang cổ vũ hơn.

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

“Ding doong…”

Hai người cùng cứng đờ, Giang Vãn Ninh dùng sức đẩy anh ra: “Đi mở cửa đi.”

“Anh rể, em đưa sữa cho chị, gõ cửa phòng mà chị ấy không mở cửa, anh biết chị ấy đi đâu không?” Là tiếng của Nhan Nghiên.

Giang Vãn Ninh không nhịn được mà cười cười, nghĩ thầm, người em dâu này của cô thật sự rất đáng yêu.

Cô đứng dậy lau đi nước trên môi: “Em đi mở cửa.”

“Nhan Nghiên.” Giang Vãn Ninh mở cửa ra: “Chị và anh ấy có việc cần nói nên không ở trong phòng.”

Nhan Nghiên đưa sữa cho cô, nhỏ giọng nói: “Vâng vâng, em hiểu em hiểu.”

Giang Vãn Ninh chớp mắt: “Hả?”

Sao giọng điệu này của cô bé nghe là lạ ấy nhỉ?

“Ôi chao, trong truyện tranh toàn vẽ như vậy mà, em hiểu!” Nhan Nghiên liếc mắt ra hiệu cho cô, sau đó kéo dài giọng: “Anh chị cứ từ, từ, nói…”

Sau khi cô ấy nói xong thì cười chúc Giang Vãn Ninh ngủ ngon, sau đó chạy chậm về phía thang máy.

Giang Vãn Ninh thở dài, đóng cửa lại.

“Tại anh hết, hình tượng của em bị mất sạch sẽ luôn rồi.” Giang Vãn Ninh ngồi xếp bằng ở đầu giường, chọc sữa rồi hút một ngụm lớn.

Văn Thiệu cướp lấy chai sữa trong tay cô uống một ngụm, nói một cách nhẹ như mây gió: “Nếu không thì người mất hình tượng sẽ là anh.”

“Vì sao?” Giang Vãn Ninh nhìn về phía anh.

“Anh cùng em ra ngoài, còn ở hai phòng riêng, là người thì đều sẽ nghi ngờ anh…” Văn Thiệu còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên dừng lại.

Anh ra hiệu cho Giang Vãn Ninh nghe kỹ.

“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc.”

“Tiếng gõ cửa?”

“Ừm.” Văn Thiệu cong môi, biểu cảm trông như đang cân nhắc gì đó: “Hình như cách âm của khách sạn này chẳng ra sao cả…”

Giang Vãn Ninh dần nhớ lại, thì ra cô em dâu đã đọc đủ thứ truyện tranh kia của cô chưa hề gõ cửa phòng bên cạnh!

Sau khi uống sữa xong, Giang Vãn Ninh và Văn Thiệu lại chạy tới nhà vệ sinh đánh răng.

Khi ngồi bên giường một lần nữa, Văn Thiệu giữ lấy hai tay của Giang Vãn Ninh, dùng sức hôn cô, cô dần mất hồn, luồn ngón tay vào mái tóc anh…

Không biết đã qua bao lâu, Giang Vãn Ninh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Cách âm của nơi này không tốt…”

Cô nghĩ đến cuộc gọi video của hai người vào lần đầu tiên Văn Thiệu đi Đức, âm thanh bên ngoài khó lòng mà lọt vào tai được.

Nếu như giọng của mình bị người ta nghe thấy, Giang Vãn Ninh nghĩ đến thôi mà cũng đã thấy muốn điên lên rồi.

Văn Thiệu suy nghĩ một chút: “Vậy thì em kêu khẽ một chút.”

Giang Vãn Ninh: “…”

Đây là chuyện mà cô có thể khống chế à?



Rạng sáng, Giang Vãn Ninh tắm lần thứ ba trong ngày.

Cô nhìn kẻ cầm đầu đang ôm lấy mình, tức giận quay lưng đi không muốn nhìn thấy anh nữa.

“Rõ ràng là lần trước anh đã nói…”

“Nhưng em cũng đâu có nói không.” Đầu ngón tay của Văn Thiệu quấn quanh sợi tóc của cô, giọng nói khàn đi: “Em chỉ bảo anh chậm một chút.”

Giang Vãn Ninh thúc cùi chỏ ra sau: “Anh ngậm miệng lại đi.”

Người phía sau bị đau nên kêu lên một tiếng, sau đó cười nhẹ: “Ngậm miệng thì sao hôn em được?”

Giang Vãn Ninh tức cười.

“Điện thoại của anh kêu kìa.” Điện thoại của Văn Thiệu đã rung lên được một lúc rồi.

Vốn dĩ là Văn Thiệu không muốn quan tâm đến nó, nhưng cứ cách vài giây lại rung một lần, khiến anh thấy vô cùng phiền toái.

Anh lấy xem thử, khi thấy người gửi tin nhắn là ai thì anh lại thấy bất ngờ.

“Em trai em.”

Giang Vãn Ninh quay đầu lại, đến gần mà xem.

Giang Vãn Trừng: [Anh rể, anh rể ngủ chưa?]

Giang Vãn Trừng: [Em xin anh một vấn đề…]

Giang Vãn Trừng: [Anh rể, chẳng lẽ là anh ngủ rồi ư?]

Giang Vãn Trừng: [Em có thể lên lầu ở cùng phòng với anh không?]

Giang Vãn Trừng: [Em ngủ sô pha cũng được.]

Sau khi Giang Vãn Ninh xem xong thì bỗng ngồi bật dậy, vỗ đầu một cái: “Em quên mất, Trừng Tử không dám ở khách sạn một mình…”

Hiện giờ cô mới chợt nhận ra vì sao tối nay Giang Vãn Trừng cứ khăng khăng muốn ở lại bệnh viện với bố.

Đâu phải là muốn ở với bố đâu, là để Giang Thành Quân ở với cậu mới đúng.

“Làm sao bây giờ?” Giang Vãn Ninh nhìn Văn Thiệu: “Em quên chuyện này mất tiêu.”

Văn Thiệu im lặng vén chăn lên liếc nhìn, trên giường lộn xộn ngổn ngang…

“Anh và nó ngủ ở phòng bên cạnh nhé?”

Văn Thiệu nói xong lời này thì cũng tự cảm thấy hoang đường, một người đàn ông lớn như thế mà không dám ở khách sạn một mình, còn cần anh phải sang ở cùng. Cũng may mà Giang Vãn Trừng là em trai của Giang Vãn Ninh, nếu cháu của anh mà nói lời này với anh, e là Văn Thiệu chẳng thèm quan tâm đến nó.

“Cũng được…” Giang Vãn Ninh không nhịn được mà cười ra thành tiếng: “Vậy anh nhanh dọn hành lý qua phòng bên cạnh đi, sau đó lại gửi tin nhắn bảo Trừng Tử lên lầu.”

Văn Thiệu đen mặt xuống giường mặc quần áo, thu dọn hành lý, trước khi ra cửa thì anh đã gửi tin nhắn cho Giang Vãn Trừng.

“Anh đi đây.” Anh hôn khuôn mặt Giang Vãn Ninh một cái: “Ngủ ngon.”

“Được, anh ngủ ngon.” Giang Vãn Ninh cười gập cả bụng: “Việc đó, vất vả cho anh rồi.”

Văn Thiệu vừa mở cửa là đã bị người ngoài hành lang dọa cho lùi lại một bước.

Giang Vãn Trừng ngồi xổm ở góc tường, đang chơi game giải trí.

“Anh rể, em…” Giang Vãn Trừng thấy anh mở cửa thì muốn đẩy cửa đi vào.

Văn Thiệu lập tức đuổi cậu ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại.

“Anh…” Giang Vãn Trừng không hiểu gì hết mà chỉ biết nhìn anh, thấy hành lý trong tay Văn Thiệu, cậu cảm động: “Anh chuẩn bị xuống lầu với em hả?”

Văn Thiệu bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, nghĩ thầm, rõ ràng là cậu và bạn gái cậu xấp xỉ tuổi nhau, mà sao đầu óc lại không linh động bằng bạn gái mình vậy vậy?

“Đi sang phòng bên cạnh ngủ.”

Giang Vãn Trừng bị dọa sợ đến mức liên tục xua xua tay: “Má ơi, không được đâu anh rể, em lớn thế này rồi nên không tiện ở cùng một phòng với Giang Vãn Ninh đâu…”

Văn Thiệu nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi này của cậu thì không nhịn được mà đưa tay đánh vào gáy cậu một cái: “Chị em ở chỗ anh.”

Anh quét thẻ phòng, đưa tay đẩy cậu vào.

Tâm hồn của Giang Vãn Trừng bị đả kích nặng nề, cà lăm cả một hồi lâu mà vẫn không thể nói ra được một câu đầy đủ.

“Đi ngủ đi.” Văn Thiệu ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt tái xanh: “Chờ sau này về anh tìm bác sĩ tâm lý khám cho em.”

Giang Vãn Trừng yên lặng bò lên giường, trốn trong góc: “Được ạ, anh rể ngủ ngon.”

Văn Thiệu bất đắc dĩ xoa ấn đường, trông thấy một chỗ trống rất lớn mà cậu dành ra cho mình, anh thật sự không có cách nào thuyết phục bản thân mình nằm lên được.

Vừa rồi anh ở phòng bên cạnh gọi Giang Vãn Ninh là “Vãn Vãn” lâu như vậy…

Bây giờ lại nhìn Giang Vãn Trừng trước mắt, Văn Thiệu cảm thấy mình sắp có bóng ma tâm lý với hai chữ “Vãn Vãn” này rồi, anh cảm thấy, khi về anh cũng phải cùng đi khám bác sĩ tâm lý mới được.

Giờ phút này, ở căn phòng bên cạnh.

Giang Vãn Ninh thật sự không thể nhịn sự nhiều chuyện trong lòng được nữa, bèn gọi video với Trần Thư Nhiễm.

Lải nhải kể xong toàn bộ quá trình, hai cô gái cười bò.

Đột nhiên, phía sau Trần Thư Nhiễm xuất hiện một bóng dáng đàn ông.

Tôn Thanh Viễn liên tiếng chào với Giang Vãn Ninh, sau đó chậm rãi nói một câu: “Không ngờ buổi tối chú nhỏ ngủ một giấc còn chưa đủ, phải ngủ thêm tăng hai…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play