Giang Vãn Ninh về đến nhà, cô chuẩn bị giấu chiếc vòng tay kia vào trong phòng.

“Bà lén lút giấu gì vậy?” Không biết Giang Vãn Trừng xông ra từ chỗ nào, bây giờ cậu đang khoanh tay đứng ở cửa phòng cô.

Cô quay đầu: “Bố mẹ không có ở nhà à?”

“Không.” Giang Vãn Trừng đi tới rồi ngồi ở cuối giường của cô: “Cái gì vậy? Hộp trang sức hả?”

Giang Vãn Ninh cũng không có ý định giấu giếm cậu, thế là cô thẳng thắn đưa đồ qua.

“Bà lấy đâu ra vậy?” Giang Vãn Trừng líu lưỡi.

Mặc dù cậu không có hiểu biết gì về phỉ thúy, nhưng cậu cũng biết, đá càng xanh, càng sáng thì càng đắt, chiếc vòng tay này quá xanh, cảm giác ánh sáng cũng rất tốt.

“Nhà họ Tôn cho.” Giang Vãn Ninh dựa vào ghế: “Ông cụ Tôn và ông ngoại chúng ta là bạn bè, ông ấy muốn chị và cháu trai ông ấy kết hôn, ông ấy sẽ giúp nhà chúng ta.”

Giang Vãn Trừng nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó đóng hộp trang sức lại, cất giọng hỏi: “Giang Vãn Ninh, bà dở hơi à? Có phải nhà chúng ta không ăn nổi cơm đâu, cần bà đi kết hôn với người khác đổi lấy tiền à?”

“Mày nhỏ giọng chút được không…” Giang Vãn Ninh cau mày: “Ồn ào làm chị mày đau cả đầu.”

Sắc mặt cô vẫn như bình thường, giọng điệu bình thản: “Kết hôn thì sao? Mày thấy nhiều người vì việc làm ăn của gia đình mà kết hôn với người mình không yêu không, người ta có thể thì sao chị lại không được?”

“Bà…” Thế mà Giang Vãn Trừng lại không thể phản bác được, cậu cũng không thể nói ra được cái câu gì mà “bà là chị tôi, tôi hy vọng bà hạnh phúc”.

Cậu mím môi, ngực không ngừng phập phồng, giờ phút này, cậu bỗng thấy hơi chóng mặt, Giang Vãn Trừng chỉ có thể hít thở lấy từng hơi một, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

Cậu đặt mông ngồi phịch lên ghế, đặt chiếc hộp trang sức chướng mắt kia ở nơi không thấy được – cũng là ở đằng sau mình.

Giang Vãn Trừng tức đến nỗi, từ cổ cho đến tai đều đỏ bừng lên, giờ phút này, hốc mắt cũng đã đỏ lên: “Dù gì thì cũng không được đâu, bố mẹ không đồng ý đâu.”

“Chị đồng ý là được rồi, nhà họ Tôn đã đồng ý sẽ giải quyết vấn đề của công ty với tốc độ nhanh nhất, cuộc sống của chúng ta có thể quay lại quỹ đạo ban đầu, bố cũng có thể yên tâm chữa bệnh.”

“Bà vì bệnh của bố à?” Giang Vãn Trừng nắm lấy cổ tay cô, sốt ruột nói: “Hai chúng ta có thể kiếm tiền, mặc dù tôi kiếm được không nhiều, nhưng mà…”

Giang Vãn Ninh bình tĩnh nhìn cậu: “Mày bị ngốc à? Hai chúng ta có thể kiếm được bao nhiêu đây? Hay là mày mong đợi có người thu mua công ty hả?”

Giang Vãn Trừng sững sờ: “Chẳng phải bố mẹ nói đang bàn chuyện thu mua sao?”

“Nợ nần nhiều lắm, thái độ của hai công ty kia cũng thay đổi rồi, không đùa đâu, bố mẹ đã chuẩn bị nộp đơn phá sản rồi.”

Sáng nay Giang Vãn Ninh nghe thấy bố mẹ nói chuyện điện thoại với luật sư ở bên ngoài, bọn họ cho rằng hai chị em Giang Vãn Ninh vẫn còn ngủ nên chỉ nhỏ giọng, không hề đi ra ngoài. Nhưng bố mẹ lại không biết rằng, sàn nhà của căn nhà này chỉ là một lớp mỏng, hiệu quả cách âm cực kỳ kém.

Giang Vãn Trừng muốn nói gì đó thì lại bị Giang Vãn Ninh cắt ngang: “Tiền truyện tranh của chị thì phải chờ sau khi ra mắt mới lấy được, tất cả công việc linh tinh còn lại cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc, bệnh của bố có thể đợi được ư?”

Hôm nay Giang Vãn Ninh đã tìm bạn để hỏi thăm, người bạn đó nói Giang Thành Quân còn trẻ, hiện giờ nằm viện điều trị ngay thì tỉ lệ hồi phục khá cao.

“Cậu ấy nói chuyên gia uy tín nhất trong phương diện này ở thành phố Kinh, tiền chữa bệnh trong giai đoạn đầu rất cao, việc hồi phục ở giai đoạn sau cũng cần một số tiền lớn, bố hoàn toàn không thể đợi hai chúng ta từ từ kiếm tiền.”

Giang Vãn Ninh đưa tay lau đi nước mắt của Giang Vãn Trừng: “Đêm qua chị đã nghĩ kỹ rồi, thật sự chỉ có con đường này mà thôi.”

“Nếu có cô nào giàu nào muốn cưới mày thì chị cũng không cần phải gả cho Tôn Thanh Châu nữa.” Cô xoa dịu bầu không khí.

“Chị…” Giang Vãn Trừng vừa luống cuống vừa giận dữ, nhưng lại không còn cách nào khác: “Chị còn tâm tình nói đùa nữa!” [*]

[*] Chỗ này raw để “chị” nên mình để xưng hô như thế này nhé.

Giang Vãn Trừng nhíu mày, dáng vẻ đau khổ cay đắng.

Giang Vãn Ninh nhìn chằm chằm dáng vẻ cậu cau mày, trước mắt cô chậm rãi hiện lên dáng vẻ của một người thích cau mày khác…

Tâm tình của cô hơi sa sút, khẽ nói: “Đừng hung dữ như vậy nữa, con gái không thích dáng vẻ này đâu.”

“Tôi không quản được bà, chờ bố mẹ quản bà đi.” Giang Vãn Trừng đứng phắt dậy rồi đi ra ngoài.



Giang Vãn Ninh vẫn chưa nghĩ ra được làm thế nào để mở miệng nói về chuyện này thì Giang Thành Quân và Ninh Lăng đã biết rồi.

Buổi trưa ngày hôm sau, khi cô đang ngủ trưa thì bỗng nhiên cửa nhà bị đóng sầm lại một cái, làm cô giật mình, bừng tỉnh từ trong mơ.

Một giây sau, cửa phòng mình bị Giang Thành Quân gõ vang ầm ầm.

“Giang Vãn Ninh, ra đây.” Rất hiếm khi Giang Thành Quân gọi cả tên lẫn họ của cô, giọng điệu nghe rất tệ.

Ninh Lăng ở ngoài cửa bảo ông chú ý thái độ, giọng của Giang Thành Quân lại lớn hơn: “Chú ý thái độ cái gì? Bây giờ nó đã có bản lĩnh rồi đấy!”

Giang Vãn Ninh thay quần áo rồi ra ngoài, nhìn thấy bố mẹ ngồi trên ghế sô pha, Giang Vãn Trừng kéo ghế đẩu ngồi ở ngay bên cạnh, nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

“Con nói đi, chuyện gì vậy hả?” Giang Thành Quân giận đến mức không muốn nhìn cô, ông sợ nhìn thấy dáng vẻ của Giang Vãn Ninh thì sẽ không nhịn được mà lại mắng con gái.

Giang Vãn Ninh nhìn về phía Ninh Lăng, hỏi bằng giọng điệu bình tĩnh: “Mẹ, nhà họ Tôn gửi tiền tới rồi à?”

Ninh Lăng cũng tức giận không kém, nhưng nhìn dáng vẻ nhẹ như mây khói, không để tâm đến điều gì của con gái, sự đau lòng còn lớn hơn cả nỗi tức giận.

“Gửi tới rồi, mẹ và bố con nghe tài vụ nói tiền vào tài khoản thì trả lại ngay cho họ rồi.” Ninh Lăng lại thở dài: “Ninh Ninh, con tội gì chứ…”

“Một lát nữa bố tự đến nhà họ Tôn nhận lỗi, trả tiền lại. Giang Thành Quân bố không có bản lĩnh, nhưng cũng không thể vì công ty mà để con đi lấy chồng được!” Từ đầu đến cuối Giang Thành Quân đều nhìn chằm chằm bàn trà, giờ đây lại vỗ bàn một cái, làm Giang Vãn Ninh giật nảy mình.

“Bố, con đã quyết định rồi, bố có lấy số tiền đó hay không thì con cũng sẽ gả.” Giang Vãn Ninh đã biết bố mẹ sẽ không đồng ý, cô cũng chưa nghĩ ra được phải thuyết phục bọn họ thế nào. Nếu đã không thuyết phục được, vậy thì dứt khoát cắn chết không thỏa hiệp đi, dù gì thì Giang Thành Quân cũng sẽ không thể làm đến mức trói mình lại rồi nhốt trong nhà.

“Con điên rồi à? Con biết cái tên nhà họ Tôn đó là người thế nào không? Một tên trăng hoa!” Giang Thành Quân nhớ tới thằng nhóc lần trước tới nhà: “Cái cậu lần trước con đưa về nhà…”

“Văn Thiệu.” Giang Vãn Trừng nhỏ giọng nhắc nhở.

“Đúng, Tiểu Văn đó, không phải hai đứa rất tốt sao?”

“Bạn bè thôi, con với anh ấy không có quan hệ gì cả.” Sắc mặt Giang Vãn Ninh càng khó coi hơn: “Con không thích anh ấy, sau này bố đừng nhắc đến nữa.”

“Con không thích nó, chẳng lẽ con thích cái thằng họ Tôn kia à? Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn kết hôn mù quáng như thế vậy hả?”

“Thích hay không thích quan trọng lắm sao? Mấy đứa con của bạn bố ấy, bất kể là nam hay nữ, có ai được yêu đương tự do đâu? Không phải bọn họ cũng vì việc làm ăn của gia đình mà kết hôn à? Chỉ cần con kết hôn thì nhà chúng ta có thể khôi phục lại như lúc trước kia, con có thể sống cuộc sống như trước. Hơn nữa, bố cũng đã nói rồi mà, đó là một tên trăng hoa, cùng lắm thì sau khi cưới, hai đứa chúng con ai làm việc người nấy, lấy tiền của nhà họ Tôn bọn họ rồi thì xem như mình ở góa thôi.”

Giang Thành Quân bị lời nói này của cô chọc giận đến mức nổi đầy gân xanh, ông siết chặt nắm đấm, không ngừng hít thở sâu.

Cuối cùng, Giang Thành Quân thật sự không nhịn nổi nữa, nhưng ông vẫn không đành lòng hung dữ với con gái, chỉ có thể đứng lên chỉ vào thằng con trai da dày thịt béo: “Thằng nhóc nhà con biết rồi đúng không? Con biết rồi mà không khuyên chị con hả?”

“Bố, con có thể khuyên được hả?” Mấy ngày nay Giang Vãn Trừng cũng không dễ chịu gì: “Con hận không thể lấy chồng thay chị con…”

Giang Thành Quân trợn trừng mắt: “Con đang nói nhảm cái gì vậy hả!”

“Dù sao thì bố cũng không cho phép, bố nói cho con biết, Giang Vãn Ninh, chỉ cần bố con còn sống một ngày thì bố sẽ không lấy một đồng nào của nhà họ Tôn. Con muốn kết hôn với ai, bố không thèm quản con nữa.” Ông cầm chìa khóa xe đứng dậy đi ra ngoài, để lại ba mẹ con ở nhà.

“Con trai, con về phòng đi.” Ninh Lăng kéo tay Giang Vãn Ninh, ngồi sánh đôi trên ghế sô pha.

“Con nói thật với mẹ đi, vì sao?” Ninh Lăng không tin Giang Vãn Ninh đột ngột đưa ra quyết định này, bà tin rằng, con cái do mình dạy dỗ đều có thể ung dung thản nhiên trước sự giàu nghèo, có thể khiến cho Giang Vãn Ninh đột ngột quyết định lấy chồng, e là còn có nguyên nhân sâu xa nào khác.

Giang Vãn Ninh cứng cổ, ngồi im trên ghế sô pha không nhúc nhích.

Ninh Năng cứ nhìn cô như vậy, kiên nhẫn chờ cô chuẩn bị.

Sau đó, từng giọt nước mắt lớn của Giang Vãn Ninh rơi xuống, cô dần không khống chế được cảm xúc nữa, bắt đầu khóc thút thít, cuối cùng là nhào vào lòng Ninh Lăng mà oà khóc.

“Mẹ, cơ thể bố xảy ra vấn đề…” Cả người Giang Vãn Ninh đều run rẩy, cô ôm chặt lấy Ninh Lăng: “Mẹ, con không muốn mất đi mẹ và bố. Chờ công ty khôi phục lại như bình thường, con sẽ dẫn bố đi thành phố Kinh.”

Cả người Ninh Lăng cứng đờ, bà vỗ lưng con gái một cách máy móc, an ủi cô, ánh mắt lại dần mất đi tiêu cự.

“Bố con…” Khi mở miệng, giọng nói của bà cũng run rẩy theo: “Bố con làm sao?”

Giang Vãn Ninh đi vào phòng lấy bản báo cáo kia ra, đôi mắt cô chua xót đến mức không mở ra được, tầm mắt mơ hồ, đi vào tủ lạnh lấy một chai nước đá đắp lên mắt.

Ninh Lăng nhìn bản báo cáo kia mà ngồi lẳng lặng hồi lâu, cánh môi bà khép mở rất nhiều lần rồi mới tìm về được giọng nói của bình thường: “Con đã hỏi bác sĩ chưa?”

“Hỏi rồi.” Giang Vãn Ninh nức nở: “Nói là độ tuổi hiện giờ của bố không lớn lắm, cố gắng trị liệu thì có thể khôi phục được.”

“Ninh Ninh, con phải biết rằng, dù có thế nào đi chăng nữa thì bố mẹ cũng không hy vọng con hy sinh hạnh phúc của mình.”

“Mẹ, con đã nghĩ rất kỹ rồi. Gả cho ai mà không phải là gả? Bất kể là có kết hôn với ai, thì đến cùng đều có khả năng vì chút chuyện lông gà vỏ tỏi mà ồn ã. Ít nhất thì nhà họ Tôn còn có thể bảo vệ cho nhà chúng ta, đến lúc đó, cho dù anh ta nhất quyết phải ly hôn với con cho bằng được, thì ông nội Tôn cũng sẽ không bạc đãi con. Con chỉ cần bố và mẹ khỏe mạnh, Giang Vãn Trừng sống tốt là được rồi.”

Ninh Lăng sờ đầu cô, đau lòng nhìn cô con gái mà mình đã cưng chiều từ nhỏ cho đến lớn.

Khi con cái còn nhỏ, bố mẹ luôn trông ngóng chúng trưởng thành, nhưng sau khi con cái thật sự lớn lên, bố mẹ lại hy vọng chúng đừng lớn nhanh như vậy nữa.

Trưởng thành thì phải đối mặt với muôn vàn nỗi khổ và khó khăn, đối mặt với nhiều điều không thể tránh được.

Ninh Lăng và Giang Thành Quân vẫn luôn là một cặp ô dù bảo vệ của con cái, giúp con cái che chắn phần lớn những khó nhọc, vất vả.

Nhưng hôm này, ô dù đã rách, con gái lại âm thầm vá lại chỗ rách ấy.

Bọn họ chẳng cầu mong con cái có tương lai tươi sáng gì, chỉ hy vọng chúng có thể sống vui vẻ không buồn không lo, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào đạt được nguyện vọng ấy, bây giờ còn phải hy sinh hạnh phúc cả đời của con gái.

Ninh Lăng lau nước mắt, ôm Giang Vãn Ninh vào lòng: “Vừa nãy con nói với bố là con không thích Tiểu Văn à? Con có nói với nó chuyện nhà mình chưa? Nó không muốn cùng con…”

Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Con không nói với anh ấy.”

“Mẹ, con không thể cầu xin anh ấy bỏ ra cho nhà mình nhiều như vậy được…”

Công ty nợ nần chồng chất, bố vợ bị bệnh, em trai vừa lên đại học, nếu như đi xem mắt, với điều kiện như vậy, chắc chắn là Giang Vãn Ninh sẽ bị tất cả mọi người bỏ qua.

Cô không thể đi nói Văn Thiệu chấp nhận cô như thế này được, anh xứng đáng có tình yêu tốt hơn và người thích hợp hơn để làm bạn cả đời.

Hơn nữa, Văn Thiệu cũng không thích cô đến thế, sẽ quên cô rất dễ dàng.

Ninh Lăng lau nước mắt trên gò má cô: “Được rồi, không khóc nữa.”

“Mẹ, mẹ đồng ý với con…”

“Mẹ không đồng ý.” Giọng điệu của Ninh Lăng kiên quyết: “Bố mẹ không thể nào đồng ý được.”

“Cuối tuần đính hôn, bố mẹ không đồng ý thì con sẽ trói Giang Vãn Trừng đi.”

Ninh Lăng lắc đầu bất đắc dĩ, bà và Giang Thành Quân không đồng ý thì có thể làm sao nữa đây? Bà biết tính tình con gái cố chấp, Giang Vãn Ninh đã quyết rồi, cô không kết hôn thì không thể được, bà và Giang Thành Quân có nói nhiều hơn nữa cũng chẳng ăn thua gì.

Cô có thể tự đi nghe ngóng nhà họ Tôn, một mình đi tìm ông cụ Tôn bàn chuyện hôn sự, cô đã không còn là cô con gái nhỏ gặp chuyện gì cũng dựa vào lòng bà làm nũng nữa.

Ninh Lăng nắm chặt tay cô, trong lòng đau xót muôn phần: “Từ bỏ Tiểu Văn, lòng con có khó chịu không?”

Nước mắt Giang Vãn Ninh rơi xuống thêm một lần nữa: “Có, con vừa nghĩ tới anh ấy là đã cảm thấy hít thở thôi cũng khó chịu…”

Rõ ràng là mới quen biết nhau cách đây không lâu, nhưng dù Giang Vãn Ninh mở mắt hay nhắm mắt, thì cô đều trông thấy hình bóng anh.

Ngày nào cô cũng hy vọng sáng hôm sau thức dậy, mình đã quay về núi Thanh Nguyên, như thế thì có thể rời xa tất cả mọi chuyện, chỉ cùng anh vui vẻ bên nhau.

Nhưng mà, không thể như thế được, Giang Vãn Ninh đã hưởng thụ sự cưng chiều của bố mẹ hơn hai mươi năm qua, cô không thể ích kỷ, thờ ơ mà nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt mình được.

“Mẹ, mẹ nhanh về công ty giải quyết công việc đi, bệnh tình của bố không thể trì hoãn được nữa đâu.”

Ninh Lăng vỗ tay cô: “Mẹ biết, nhưng cho dù bố mẹ muốn đi thì cũng phải chờ con đính hôn xong… Ông nội Tôn nói với con khi nào kết hôn?”

“Chắc là sang năm [*], ông ấy nói không vội, bảo con và Tôn Thanh Châu làm quen trước.”

[*] Mình thấy “sang tháng” hợp lý hơn, vì các chương trước cho thấy tuyến thời gian hiện giờ là tháng sáu… Nhưng mà bản gốc là “năm” nên mình vẫn để như vậy, coi như đây là suy nghĩ của cá nhân mình thôi nhé.

“Được.” Ninh Lăng lau sạch nước mắt: “Nếu như Tôn Thanh Châu không tốt với con, hoặc là khi các con chung sống mà con có bất cứ chỗ nào không thoải mái, thì nhất định con phải nói cho mẹ biết.”

Bà tạm biệt con gái, sau đó gọi xe đến công ty.

Bà phải nhanh chóng xử lý tất cả những khó khăn của công ty, đưa Giang Thành Quân đến thành phố Kinh chữa bệnh, sau đó đi đến nhà họ Tôn xin lỗi ông cụ.

Công ty do nhà họ Tôn cứu về, lẽ ra phải đưa cho nhà bọn họ.

Nếu Tôn Thanh Châu không tốt với con gái, Ninh Lăng và Giang Thành Quân sẵn lòng bị người ta đâm vào lưng, bị nói là bội bạc để kéo con gái ra khỏi hố lửa.



Đảo mắt một cái đã đến tháng bảy, lễ đính hôn sẽ tổ chức vào một tuần sau.

Nhà họ Tôn nói có người thân vẫn đang làm việc ở nước ngoài, ông cụ Tôn vẫn hy vọng cả nhà đều góp mặt nên dời lại thêm mấy ngày.

Giang Vãn Ninh thấy không sao cả, cô không chờ mong gì trong chuyện này cả.

Mấy ngày nay cô ở nhà vẽ tranh, một ngày ba bữa đều do cô và Giang Vãn Trừng đang được nghỉ thay phiên nhau làm.

Giang Thành Quân rất bình thản với việc mình bị bệnh, ông nói con người ăn ngũ cốc hoa màu, đến tuổi trung niên bị bệnh là chuyện quá đỗi bình thường, hơn nữa, nhiều năm qua, vì công ty mà ông đã lao lực quá độ, lại còn bỏ bê rèn luyện, tất nhiên là cơ thể không tốt được. Cộng thêm bệnh này chỉ phiền phức mà thôi, không phải là bệnh nan y, cũng sẽ không dễ nguy hiểm đến tính mạng.

Ông đi đến bệnh viện ở Giang Thành lấy chút thuốc trước nhưng vẫn không rảnh rỗi mà nghỉ ngơi, ngày ngày vẫn đến công ty.

Có điều, Giang Thành Quân vẫn hờ hững lạnh lùng với Giang Vãn Ninh, cơn giận trong lòng ông vẫn chưa nguôi ngoai. Giang Vãn Ninh chỉ có thể thay đổi cách bổ sung dinh dưỡng cho Giang Thành Quân, chọc cho ông vui, nhưng hiệu quả lại quá sức nhỏ bé.

Buổi chiều, sau khi Giang Vãn Ninh biên tập lại tập truyện tranh sẽ lên sóng vào ngày mười tháng bảy, nhưng vô tình cô đã phát hiện ra một email nằm trong hòm thư.

Đến từ công ty thiết kế đã mua bao bì nước hoa của cô, trong email thảo luận về việc chai nước hoa đã được làm ra thành phẩm, hỏi Giang Vãn Ninh có tiện để lại địa chỉ hay không, khi đó họ sẽ đưa hàng mẫu cho cô.

Giang Vãn Ninh lập tức gửi địa chỉ của mình.

Nghĩ đến việc bạn bè đã phí không ít sức lực để giúp cô bán bản thiết kế, Giang Vãn Ninh muốn nhân dịp mấy ngày nay có thời gian rảnh, mời cô ấy ra ngoài ăn bữa cơm.

Có điều, tài khoản WeChat của bạn bè nằm trong tài khoản sinh hoạt của cô, lâu rồi Giang Vãn Ninh không đăng nhập vào. Sau khi gia đình xảy ra chuyện, toàn bộ bạn bè – dù có quen biết hay không đều đến hỏi thăm tình hình, cô thật sự không muốn nhìn thấy nhiều tin nhắn như vậy.

Còn có một nguyên nhân nữa là…

Cô sợ nhìn thấy tin nhắn của Văn Thiệu.

Sợ mình không nhịn được sẽ trả lời anh.

Sợ mình trong đêm khuya khó nén nổi cảm xúc mà nhắn tin cho anh.

Sợ mình sẽ nói cho anh biết tình hình trong nhà lúc đầu óc không tỉnh táo.

Sợ khi mình vô cùng bất lực rồi sẽ cầu xin anh giúp đỡ, mà chỉ nhận lại được mấy lời an ủi ít ỏi đầy lạnh nhạt của anh.

Giang Vãn Ninh thay đổi tài khoản, trong nháy mắt, tin nhắn dồn dập như che trời lấp đất.

Cô nhìn khung trò chuyện nằm ở vị trí trên cùng, trong chấm đỏ phía trên hiển thị số hai mươi mốt, tin nhắn mới nhất là vào một tuần trước…

[Nếu như em không muốn trả lời tin nhắn của tôi thì về nước rồi lại liên lạc sau, bất kể là trong lòng em nghĩ thế nào, tôi vẫn hy vọng em có thể gặp tôi, tôi có lời muốn nói với em.]

Giang Vãn Ninh dùng sự can đảm lớn lao nhất mà nhấn mở khung trò chuyện, ngay lúc đó, tin nhắn mới đột nhiên nhảy ra.

Văn Thiệu: [Ngày mốt tôi bay về nước, sáng ngày chín, tôi ở núi Thanh Nguyên chờ em.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play