*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa dứt lời là Văn Thiệu đưa tay lên búng trán cô một cái ngay.

“Anh lại đánh em!” Giang Vãn Ninh che lấy cái trán của mình, la lên.

Văn Thiệu liếc cô một cái: “Không dùng lực, đừng giả bộ.”

Gần như là anh chỉ dùng đầu ngón tay đụng vào trán của cô một cái mà thôi.

“Đây là vấn đề cái trán có đau hay không ư?” Giang Vãn Ninh thả tay xuống, hùng hồn nhìn anh mà rằng: “Rõ ràng là tâm hồn em bị tổn thương.”

“Ồ.” Mặt Văn Thiệu không cảm xúc: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Phải hôn thì mới có thể khỏi được!”

Văn Thiệu từ từ ngẩng đầu lên, lườm cô một cái cảnh cáo.

Giang Vãn Ninh trông thấy tay anh lại muốn nâng lên thì vội cúi đầu ăn cơm: “Em chưa nói gì…”

Ăn cơm xong, Văn Thiệu dẫn Giang Vãn Ninh cùng thu dọn hai mươi chậu hoa nhài trong sân.

Bắt đầu từ lần trước, khi Giang Vãn Ninh nói rằng cô thích Nhị Tô Cựu Cục, Văn Thiệu đã cho người tìm hoa nhài ở khắp các chợ hoa lớn tại Giang Thành.

Sáng nay, có tổng cộng hai mươi chậu được đưa tới, đều đã được người ta lựa chọn vô cùng tỉ mỉ.

“Thích uống trà không?” Văn Thiệu cầm cái giỏ trúc dẹp ra, bắt đầu hái hoa.

“Hơi hơi thôi, em không thích trà quá đắng.”

Giang Vãn Ninh cũng học theo dáng vẻ của anh, hái cả đóa hoa xuống.

Những nụ hoa chưa nở thì không cần, những đóa đã nở rộ thì hương thơm bị bay mất nên cũng không cần luôn. Những nụ hoa chưa nở đang đợi ngày nở rộ mới là tốt nhất.

“Vậy một lát nữa giữ lại một ít, dùng để làm ít trà hoa nhài cho trà xuân năm nay.” Bản thân Văn Thiệu không quá thích uống trà hoa, nhưng trà hoa nhài có mùi thơm nồng đậm, thanh đạm nhưng không đắng chát, hẳn là Giang Vãn Ninh sẽ thấy thích.

Rất nhanh sau đó, hai người đã hái được hai cái giỏ trúc đầy ắp hoa nhài.

Hơn một nửa được mang vào trong hong khô, một nửa khác dùng để ướp, chế trà hoa nhài.

“Trước tiên, trải một lớp hoa ra, sau đó thả một lớp trà, từng lớp, từng lớp một đan xen và xếp chồng lên nhau.”

Lá trà dùng để ướp hoa phải có một lượng nước nhất định, như vậy thì mới có thể hấp thụ mùi vị của hoa tốt hơn.

Giang Vãn Ninh học theo dáng vẻ của anh, vốc một vốc hoa nhài rồi trải lên, sau đó lại bốc lá trà ra.

“Phải trải bao nhiêu lớp vậy anh?”

“Bao nhiêu cũng được, dùng hết cả bình lá trà này đi.” Văn Thiệu chuyên tâm chọn hoa nhài, lựa chọn ra những bông xinh đẹp nhất.

Trải xong lớp lá trà cuối cùng, phía trên cùng còn phải trải thêm một lớp hoa nhài che phủ lại.

Không biết cái giỏ đựng hoa nhài đã bị Văn Thiệu cầm ra xa từ lúc nào nữa, khi Giang Vãn Ninh đưa tay ra thì chỉ sờ được vào viền giỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn, hai tay Văn Thiệu đang chuyên tâm lựa lựa chọn chọn trong giỏ.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, tay áo được xắn lên một nửa, đường nét cơ bắp trên cánh tay gồ lên nổi bật, hình như có thể trông thấy gân xanh dưới cánh tay.

Giang Vãn Ninh cắn môi dưới, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào lá trà trước mắt vừa được hoa nhài phủ được một nửa.

Cô nhìn không chớp mắt, tiếp tục đưa tay tìm kiếm phía đằng sau. Bàn tay lướt ngang qua viền của giỏ trúc, sau đó, dựa theo ký ức vừa nãy mà tiếp tục duỗi về phía Đông Bắc…

Và rồi, rất nhanh sau đó, Giang Vãn Ninh đã đụng được vào tay của Văn Thiệu, lành lạnh và khô ráo.

Một giây sau, tay của cô bị Văn Thiệu cầm ngược lại.

Văn Thiệu biết là cô cố ý, rõ ràng lúc nãy cô đã sờ trúng hoa nhưng vẫn duỗi tay về phía anh.

“Ban ngày ban mặt mà cô lợi dụng tôi đấy à?”

Văn Thiệu nắm chặt tay cô không buông, rồi sau đó anh di chuyển lên trên một chút, bắt lấy cổ tay của cô.

Anh kéo tay của Giang Vãn Ninh đưa vào trong giỏ, vùi vào hoa, nhưng ngón tay của cô lại cứng đờ không nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Văn Thiệu khẽ nhéo nhéo vào cổ tay cô, bấy giờ Giang Vãn Ninh mới hồi thần lại, bắt lấy một nắm hoa nhài lớn.

Ngay sau đó, Văn Thiệu nhanh chóng buông cô ra, anh vờ như chưa có gì xảy ra mà tiếp tục cúi đầu lựa hoa.

Giang Vãn Ninh thu tay lại, thong thả rải hoa lên trên lá trà.

“Cái gì gọi là ban ngày ban mặt lợi dụng anh cơ chứ…” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Lợi dụng được mà không lẽ lại không lợi dụng ư?

Hơn nữa, lợi dụng mà cũng cần phải phân chia rõ ràng giữa ngày và đêm nữa à?

Chẳng phải là muốn lợi dụng thì cứ lợi dụng thôi sao!

Văn Thiệu ngẩng đầu lên: “Cô nói gì?”

Bên tai Giang Vãn Ninh hơi đỏ lên, giọng nói của cô nghe hơi lớn: “Em nói, dù là ban ngày hay ban đêm thì em cũng muốn lợi dụng anh.”

Vừa dứt lời, cô cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, nhoáng một cái mà gương mặt cô đã nóng rẫy lên.

Ở sau lưng, Văn Thiệu sửng sốt một hồi lâu.

Cuối cùng anh khẽ cười ra thành tiếng, nói nhỏ: “Cô cũng muốn nhiều đấy.”

“Nói nhảm, chẳng lẽ em theo đuổi anh bấy lâu nay chỉ là vì em muốn yêu đương Plato [*] với anh thôi sao?”

[*] Tình yêu Platonic được hiểu là mối quan hệ tình cảm thuần túy, không có yếu tố tình dục.

Có điều, Giang Vãn Ninh không dám nói ra những lời này, chỉ đành lặng lẽ mà điên cuồng gào thét trong lòng.

Văn Thiệu đưa giỏ hoa ướp trà đến nơi khô ráo râm mát, dặn dò Giang Vãn Ninh: “Cách một khoảng thời gian thì phải lật nó lại để giảm nhiệt.”

“Được, vậy cái này cần phải để bao lâu thì mới uống được?” Dù Giang Vãn Ninh rất ít khi uống trà nhưng dù sao thì đây cũng do mình tự chế ra, cô không chờ nổi nữa rồi, chỉ muốn nếm thử mà thôi.

“Vẫn còn sớm, sáng ngày mai phải rây lá trà ra, sau đó thay hoa thì mới ướp tiếp được.”

Một đêm trôi qua, mùi hương của hoa nhài vừa trải sẽ được lá trà hấp thụ, cho nên ngày mai phải đổi hoa mới và tiếp tục ướp.

Ướp trà một lần như vậy gọi là một huân, bây giờ, trà hoa nhài trên thị trường cao nhất có thể lên đến chín huân, mấy năm gần đây, hình như Văn Thiệu còn nghe đến trà mười ba huân. Số lần ướp trà càng nhiều thì hương hoa nhài sẽ càng nồng đậm hơn.

Văn Thiệu nhìn số nụ hoa còn lại trong sân, mặc dù bọn họ đã hái hơn một nữa, nhưng nếu như hái sạch hết số hoa còn lại, thì có lẽ đã đủ để ướp thêm năm sáu lần nữa, vậy là được rồi.



Một tuần sau, ngay từ sáng sớm, Giang Vãn Ninh đã xuất hiện ở cửa sân của Văn Thiệu.

Sớm đến mức Văn Thiệu chỉ vừa mới rời giường tắm rửa, đầu tóc vẫn còn đang nhỏ nước.

Văn Thiệu xác nhận đi xác nhận lại, đúng là bây giờ chỉ mới có bảy giờ, sau đó anh mang theo cái đầu còn đang nhỏ nước tí tách đi qua, trông như không thể tin vào mắt mình được: “Sao cô tới sớm vậy?”

“Uống trà!”

Hôm qua anh nói hôm nay có thể uống trà được rồi, Giang Vãn Ninh đã ghi nhớ trong lòng, vậy nên, sáng chưa tới bảy giờ là cô đã dậy rồi.

Văn Thiệu nhìn dáng vẻ tràn đầy phấn khởi của cô, cũng không đành lòng nói cho cô biết lá trà ướp hoa chứa lượng nước quá cao, ướp xong thì còn phải hơ lửa sấy khô nữa.

“Vậy cô đi nấu nước đi.” Không sấy khô thì vẫn có thể uống được thôi, để cô nếm thử trước cũng được.

“Được!” Giang Vãn Ninh trả lời anh xong thì muốn đi đến phòng khách, trước khi đi, cô vẫn không quên dặn dò anh rằng: “Sấy khô tóc đi nhé!”

Văn Thiệu đưa tay sờ lên mái tóc ngắn của mình, thật sự rất lười phải dùng máy sấy, ra ngoài đứng dưới mặt trời hóng gió tự nhiên một lúc là tóc sẽ nhanh khô thôi.

Anh đi đến phòng bếp nấu một vắt mì sợi, kết hợp với trọc mỡ bò [*] hôm qua dì đưa tới.

[*] Trọc mỡ bò

undefined

Khi bưng hai bát mì đi vào phòng khách, đúng lúc Văn Thiệu nhìn thấy Giang Vãn Ninh đang xách ấm nước thủy tinh của anh, rót nước sôi sùng sục vào trong tách trà trắng sứ có nắp.

Văn Thiệu kinh ngạc đến nỗi ngây người ra tại chỗ, nhưng lại không dám gọi cô, sợ Giang Vãn Ninh cầm không chắc rồi làm cho mình bị bỏng.

Mãi cho đến khi cô rót nước xong và đã đặt ấm nước xuống, Văn Thiệu mới chậm rãi đi sang đó.

Anh mở nắp của tách trà lên rồi nhìn thoáng qua, từ từ mở miệng hỏi cô rằng: “Cô đang ngâm canh rong biển à?”

Giang Vãn Ninh: “Hả?”

“Dùng nước sôi từ tám mươi đến chín mươi độ sẽ phù hợp hơn.” Văn Thiệu chỉ vào cái đế ấm nước: “Trên đó có hiển thị nhiệt độ.”

Giang Vãn Ninh gãi đầu: “Ồ, em không biết…”

Mỗi khi cô uống trà, nếu không phải là uống ké Giang Thành Quân thì cũng là uống ở quán trà bên ngoài, cô chưa từng phải động tay động chân lấy một lần.

“Không sao.” Văn Thiệu cầm lấy tách trà, vừa muốn đổ nước trà đi thì chợt nghĩ đến cái gì đó: “Cô đã rửa chưa?”

“Đương nhiên là rửa rồi!”

Lá trà đó vừa bị sờ vào, vừa để mở ở đó cả một tuần nay, chắc chắn là đã dính không ít bụi.

“Còn rửa tận hai lần cơ.” Giang Vãn Ninh đã dùng nước sôi tráng qua hai lần rồi mới đổ đợt nước thứ ba vào.

Văn Thiệu im lặng một hồi lâu, lá trà không được hơ lửa, nước sôi một trăm độ, trà nhài được rửa hai lần…

Được rồi.

Anh đưa một cái ly nhỏ qua cho Giang Vãn Ninh, hỏi: “Ngon không?”

Giang Vãn Ninh nhấp một ngụm rồi gật đầu: “Ngon.”

Thơm thơm, không đắng, vị trà rất thanh đạm.

“Ngon là được rồi.”

Văn Thiệu cũng rót cho mình một ly, sau khi uống xong thì biểu cảm của anh hơi phức tạp, về sau, mình vẫn nên đích thân pha cho cô thì tốt hơn…



Một ngày trước Tết Đoan Ngọ, tài xế lái xe lên núi từ sớm, sau đó Văn Thiệu và Giang Vãn Ninh xuống núi về nhà đón Tết.

Văn Thiệu xách vali hành lý ra, bên sân sát vách vẫn không có chút động tĩnh nào.

“Sếp Văn, khi nào thì cô Giang ra?” Lưu Tề Vũ giúp anh để vali vào trong cốp xe.

“Sắp rồi.” Văn Thiệu nhìn vào đồng hồ, hôm qua anh và Giang Vãn Ninh đã nói với nhau rằng, tám giờ rưỡi sẽ xuất phát, từ giờ đến khi đó còn mười lăm phút.

Mặc dù Giang Vãn Ninh thích ngủ nướng nhưng quan niệm về thời gian giờ giấc cũng không tệ cho lắm, bình thường, nếu có việc chính thì cô sẽ không đến trễ.

“Hai người đã ở trong núi nửa tháng nay rồi, giống như là vợ chồng vậy.” Lưu Tề Vũ thuận miệng phản ánh một câu, ngay giây sau thì bị Văn Thiệu dùng tờ báo trong tay mình đập vào đầu một cái.

“Quản cái miệng cho tốt vào.” Mặc dù Văn Thiệu cũng hơi dùng sức mà đánh nhưng trông anh không có vẻ gì là tức giận cả.

Lưu Tề Vũ thấy thế thì đánh bạo hỏi anh: “Em thấy từ sau khi anh đi công tác về là quan hệ với cô Giang trở nên cực kỳ tốt luôn, hai người vẫn chưa xác định quan hệ à?”

Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào cái sân trống không, anh không trả lời.

Xác định quan hệ…

Anh cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng chung quy là vẫn cảm thấy hai người họ mới quen biết nhau có hai tháng, vẫn còn nhiều chuyện không xác định được.

Văn Thiệu chưa từng yêu đương, anh không xác định được tình cảm mà anh dành cho Giang Vãn Ninh có phải là tình yêu, là khát khao bầu bạn cả đời hay không.

Đồng thời, anh cũng không xác định được, liệu rằng sự nhiệt tình của Giang Vãn Ninh với mình có thể kéo dài bao lâu. Hôm qua, lúc ăn cơm, cô còn nhìn ảnh của một người đàn ông mà cười ngây ngô…

Có lẽ bọn họ đều cần phải sắp xếp lại tình cảm mà họ dành cho đối phương, sắp xếp lại thật tốt, chuyện xác định quan hệ thì không cần quá gấp gấp.

“Anh nghĩ gì thế?” Lưu Tề Vũ không ngờ là, mình chỉ nói có một câu thôi mà đã khiến cho Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào cửa sân, ngây ngốc một hồi lâu.

“Không có gì.” Văn Thiệu lạnh nhạt nói: “Vừa quen biết không lâu, cứ từ từ đi.”

Vừa dứt lời, anh nhìn thấy Giang Vãn Ninh đẩy cửa nhà đi ra thì vội đi tới giúp cô cầm hành lý.

Lưu Tề Vũ nhìn dáng vẻ sốt sắng kia của anh thì chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ: “Cứ từ từ… anh ấy cũng sắp ba mươi rồi mà còn từ từ nữa chứ.”

Tài xế nghe được lời nói này của cậu ta thì không nhịn được mà cười ra thành tiếng.

Lưu Tề Vũ trừng mắt nhìn anh ta: “Anh cười tôi gì chứ? Rõ ràng là sếp Văn thích người ta, anh không thấy là anh ấy thích à?”

“Thấy chứ.” Kể từ khi Văn Thiệu trở về sau khi học xong nghiên cứu ở nước ngoài, người tài xế này vẫn luôn là tài xế lái xe cho anh, trước khi Văn Thiệu quen biết Giang Vãn Ninh, anh ta chưa từng thấy Văn Thiệu nói được mấy câu với những cô gái không có quan hệ thân thích với anh.

Thấy Lưu Tề Vũ sốt ruột đến mức cứ thở dài mãi, tài xế lại hỏi: “Không phải cậu cũng sắp ba mươi rồi à?”

Lưu Tề Vũ: “…”

Không cần phải kéo theo cậu ta đâu.

Văn Thiệu đi vào giúp Giang Vãn Ninh cầm vali hành lý, nhìn thấy chiếc hộp trong tay cô thì hỏi: “Đó là cái gì?”

“Hôm qua em lấy từ chỗ anh đó.” Hôm qua Giang Vãn Ninh hỏi Văn Thiệu là cô có thể lấy một chiếc hộp đựng hương phẩm của anh được không, Văn Thiệu bảo cô cứ chọn tùy thích, thế là cô bèn chọn cái lớn nhất.

Văn Thiệu: “Tôi đang hỏi trong đó đựng cái gì.”

Tất nhiên anh biết chiếc hộp đó là của mình, chỉ là, khi anh thấy Giang Vãn Ninh ôm cẩn thận từng li từng tí, anh khá tò mò cô dùng để đựng cái gì.

“Quà Tết Đoan Ngọ cho bố em.”

Giang Vãn Ninh mở hộp ta, trong đó là một chiếc bình lá trà nhỏ, còn có một hộp hương sợi và một lọ phấn hương.

Trong bình lá trà chứa trà hoa nhài mà bọn họ cùng nhau làm, Văn Thiệu đã hong khô lá trà rồi.

Thành phẩm thu được đựng trong hai bình nhỏ, đều cho cô hết.

“Hương sợi và phấn hương cũng là của anh.” Giang Vãn Ninh cười với anh: “Hôm qua em đã hỏi anh, anh…”

“Biết rồi, không cần lặp lại nữa.”

Từ sau khi Giang Vãn Ninh xử lý kỳ nam và mộc qua của mình, mỗi lần cô động vào đồ của anh thì cô đều hỏi rất nhiều lần. Cho dù Văn Thiệu nói với cô là cô cứ lấy tùy thích, không sao đâu, nhưng khi cô lấy thì cô vẫn sẽ tới xác định chủng loại và số lượng với anh trước.

“Viên hương Nhị Tô Cựu Cục mà lần trước chúng ta làm ấy, em cũng đã lấy một hộp nhỏ cho mẹ em.”

Ninh Lăng thích các loại hương hoa giống như cô, viên hương lần này làm cho mùi hoa nhài hơi nồng, Giang Vãn Ninh nghĩ, có lẽ bà sẽ thích.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, chưa đi được mấy bước là đã đến bên cạnh xe.

Văn Thiệu giúp cô cất hành lý xong thì không nhịn được mà hỏi cô: “Nói cách khác là, tất cả mọi thứ tặng cho bố mẹ em mà em nói đều là quà Tết Đoan Ngọ, thứ nào cũng được lấy từ chỗ tôi hết à?”

Lưu Tề Vũ ở ngay bên cạnh, sau khi nghe xong thì mở to hai mắt ra.

Quan hệ còn chưa xác định mà đã bắt đầu tặng quà ngày lễ cho bố mẹ vợ rồi á???

Không hổ danh là ông chủ của cậu ta!!!

Sự kinh ngạc và bội phục của cậu ta không được thể hiện rõ ràng ra ngoài mặt, mà là biểu hiện ở hành động mặt không biến sắc giúp Giang Vãn Ninh mở cửa hàng ghế sau, sau đó nhanh chóng chui vào chỗ ghế phó lái, ngồi vào xe hóng hớt tiếp.

“Ờ…” Giang Vãn Ninh gãi đầu: “Hình như là vậy nhỉ!”

Nếu Văn Thiệu không nhắc đến thì cô cũng không phát hiện ra luôn ấy chứ!

Văn Thiệu cười như không cười mà nhìn cô: “Em cũng giỏi giảm bớt thủ tục thật nhỉ.”

Ở trong núi nửa tháng nay, Giang Vãn Ninh đã hốt hết một nửa ngăn kéo chứa hương phẩm của anh, uống hết tất cả trà Bạch Hào Ngân Châm của anh, còn “không cẩn thận” mà đập vỡ một chiếc chén nhỏ do học giả tiếng tăm làm ra của anh…

Trước khi đi, ấy thế mà cô đã chuẩn bị xong hết quà tặng ngày lễ cho bố mẹ rồi.

Văn Thiệu cũng quên phải chuẩn bị quà ngày lễ cho người nhà, lát nữa xuống núi còn phải đi mua ngay.

“Không mang chút gì đó cho em trai của em à?” Anh thuận miệng hỏi.

Nếu không có thì bây giờ vẫn còn kịp để xuống xe lấy một chút phấn hương giúp nâng cao tinh thần.

Văn Thiệu vặn mở một chai nước ra rồi đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”

“Mang rồi…” Giang Vãn Ninh uống mấy ngụm nước, lại nhận lấy chiếc sandwich trong tay anh.

“Gần đây em trai em vừa theo đuổi cô gái nó thích thành công, em đã lấy một chuỗi vòng tay hạt thơm của hương Trướng Trung bằng lê ngỗng mà trước đó chúng ta làm, định để cho nó tặng cho bạn gái.”

Trong lòng Văn Thiệu thầm dựng ngón cái lên cho cô, thật sự là quá chu đáo.

Giang Vãn Ninh đổi sang khuôn mặt tươi cười lấy lòng ngay tức thì: “Anh yên tâm đi, chắc chắn là em sẽ dốc sức khen ngợi anh trước mặt bọn họ, vậy thì sau này, lúc anh tới cửa, bọn họ sẽ không làm khó dễ gì anh đâu.”

Văn Thiệu liếc cô một cái: “Vậy có phải là tôi nên cảm ơn em không?”

“Không cần khách sáo, không cần khách sáo!” Giang Vãn Ninh hào phóng xua xua tay, sau đó mở túi gói sandwich ra.

Cô cũng không thấy đoạn đối thoại giữa hai người có gì không ổn, còn chưa kịp nhận ra là Văn Thiệu đã thầm chấp nhận sau này sẽ đến nhà cô…

Hai người ngồi phía trước lại có phản ứng trái ngược hoàn toàn, đặc biệt là Lưu Tề Vũ, đôi mắt to như thể là hận không thể rớt thẳng xuống đất.

Cậu ta nháy mắt điên cuồng với tài xế: “Là cái ý mà tôi đang nghĩ ư?”

Dù gì thì tài xế lái xe cũng là người đã có hai đứa con, vẫn khá là bình tĩnh: “Đúng vậy.”

Lưu Tề Vũ hít sâu một hơi, che ngực mình lại.

Cứu mạng với, đánh chết cậu ta luôn đi!

“Anh Vũ, hai người đang đánh đố gì nhau vậy?” Trong xe chỉ có một người duy nhất – người đang đặt ra câu hỏi là không hiểu ý nghĩa trong câu nói “ý tại ngôn ngoại” [*] kia.

[*] Ý tại ngôn ngoại là “lời ít mà ý thì nhiều”, ý nghĩa câu nói không chỉ nằm trong câu chữ, mà người ta phải suy ngẫm thì mới hiểu hết được ý nghĩa.

“Ồ, không, không có gì…” Lưu Tề Vũ nhìn lướt qua Văn Thiệu, anh cũng đang nhìn cậu ta, trong ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.

Đi theo Văn Thiệu đã mấy năm nay, nào có chuyện Lưu Tề Vũ không hiểu ý của anh cơ chứ?

Chắc chắn là không thể nói ra lời thật lòng được, nói ra thì cậu ta sẽ mất việc.

Lưu Tề Vũ gãi đầu, bắt đầu nói linh tinh: “Chúng tôi, chúng tôi đang nói đến một tin tức xã hội.”

“Tin tức xã hội gì vậy?” Giang Vãn Ninh cắn một miếng sandwich nhỏ, cô rất tò mò.

Lưu Tề Vũ cuống đến mức sau lưng đã đổ đầy mồ hôi: “Ừ thì, là, là một ông cụ sáu mươi tuổi! Đúng, ông cụ sáu mươi tuổi, về hưu, về hưu thì ông ấy, nhảy, nhảy quảng trường…”

“Sau đó thì sao?”

“Ông ấy, ông ấy nhảy quảng trường, sau đó… sau đó thì là cái gì ấy nhỉ?” Lưu Tề Vũ cần gấp thời gian để nhất quán logic, cậu ta làm bộ mở điện thoại ra, thực chất là trong đầu đang suy nghĩ trong đầu đang điên cuồng như bão táp.

“Ồ! Ông ấy múa quảng trường rồi, rồi quen được một người bạn trai…”

Lưu Tề Vũ vẫn luôn cảm thấy mình là người rất thiếu sự sáng tạo, nhưng không ngờ là khi con người ta bị ép đến một mức độ nhất định thì lại có thể kích thích tiềm lực tiềm tàng, lời nói dối cứ tuôn ra trơn tru như thế.

Giang Vãn Ninh mở to mắt ra mà nhìn: “Là, là cái ý mà tôi đang nghĩ ư?”

“Phải!!!”

Lưu Tề Vũ thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu ta đã làm cho vẹn toàn được.

“Tin tức ở đâu vậy?” Giang Vãn Ninh lại hỏi tiếp: “Tin tức địa phương hả?”

“Không phải, của thành phố M.” Lưu Tề Vũ nói chắc như đinh đóng cột.

Xin lỗi các ông cụ sáu mươi tuổi của thành phố M, cậu ta vẫn còn trẻ, cậu ta không thể mất đi công việc này được!



Xe chạy đến biệt thự Thính Lan, theo thường lệ, Văn Thiệu đưa cô đi vào.

Anh đẩy vali hành lý của Giang Vãn Ninh, xách theo balo của cô, mà trong tay Giang Vãn Ninh chỉ cầm chiếc hộp gỗ kia, trông cô rất nhàn nhã.

Lần trước đã tới một lần, Văn Thiệu vẫn nhớ rõ vị trí nhà cô.

Dừng lại ở cửa sân, Giang Vãn Ninh vừa muốn vào nhà thì không ngờ là cô lại bị anh gọi.

“Vãn Ninh…”

Giang Vãn Ninh nổi da gà đầy người, cô bỗng quay đầu lại: “Anh gọi em là gì?”

“Gọi là Giang Vãn Ninh thì nghe rất phức tạp.” Văn Thiệu bình tĩnh nói.

Mặt anh không biến sắc, nhưng lại lặng lẽ siết chặt lấy vali hành lý, đốt ngón tay cũng đã trắng bệch.

“Cũng phải.” Giang Vãn Ninh khá tán thành với ý này, có rất ít người gọi tên đầy đủ của cô, gọi cả tên lẫn họ thì nghe rất xa lạ.

“Anh gọi em là Ninh Ninh đi.”

Cô dị ứng hai chữ “Vãn Ninh” này rồi, từ nhỏ đến lớn, gần như là chỉ có mỗi gã cặn bã Tống Thiên Kỳ kia gọi mình như vậy, sau này, cứ nghe thấy xưng hô kiểu này thì cô lại thấy không thoải mái.

Thấy Văn Thiệu nhìn mình chằm chằm không nói ra lời nào, Giang Vãn Ninh cũng đã lường trước được là anh sẽ ngại.

Khi Văn Thiệu thẹn thùng thì anh sẽ im lặng, mặc dù biểu cảm vẫn lạnh nhạt như thường ngày, nhưng yết hầu của anh sẽ hoạt động lên xuống, đôi mắt sẽ không dám nhìn vào cô, vành môi cũng sẽ kéo căng hết cỡ.

Cô cố ý đi tới, vô cùng mong đợi mà nhìn anh: “Anh gọi đi!”

Văn Thiệu nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, cuối cùng vẫn gọi tiếng “Ninh Ninh” ấy.

Giọng nói của Văn Thiệu nghe rất nhẹ, khi gọi cô thì giống như có người dùng một cọng lông vũ khẽ gảy bên tai cô vậy, tê tê lại dại dại.

“Vâng!” Ý cười của Giang Vãn Ninh phóng đại ra, mặt mày cong cong nhìn anh: “Sao thế?”

“Hết Tết Đoan Ngọ tôi phải đi công tác.”

Thoắt cái, cười của Giang Vãn Ninh lại biến mất, cô bĩu môi, thở dài nặng nề: “Lại đi công tác nữa…”

“Lần này đi thì sẽ giải quyết xong hết công việc ở Đức.” Giọng nói của Văn Thiệu dịu dàng chưa từng thấy.

Anh thấy Giang Vãn Ninh nhíu mày thì giọng điệu lại thêm phần cưng chiều: “Sẽ nhanh thôi, chắc chắn tôi sẽ trở về trước tháng bảy.”

“Nhưng hôm nay chỉ mới là ngày bảy tháng sáu thôi.” Giang Vãn Ninh hơi tủi thân: “Tháng này em trai em phải thi cuối kỳ, Trần Thư Nhiễm thì đi du lịch, một người bạn khác phải đi làm thêm, chắc chắn là bố mẹ em cũng bận…”

Cô còn đang nghĩ là, sau khi đón Tết Đoan Ngọ xong thì sẽ quay về trên núi ở, hôm qua Văn Thiệu đã nói, chờ đến khi trời nóng nực thì Giang Vãn Ninh có thể chuyển về phòng khách của anh, bởi vì phòng khách có điều hòa. Còn tưởng rằng hai người có thể gần nhau thêm một chút, ai ngờ đâu, mới đây thôi mà họ đã phải lệch nhau bảy tiếng đồng hồ rồi.

“Sẽ nhanh thôi.” Văn Thiệu vô thức muốn giơ tay lên sờ tóc cô, nhưng rồi, tay anh vẫn khựng lại giữa không trung.

Suy tư trong mấy giây, cuối cùng thì anh vẫn chậm rãi đặt tay lên đầu Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”

Văn Thiệu tưởng rằng cô không thích hành động này của mình, vừa muốn thu tay lại thì nghe thấy cô nói: “Khi anh sờ đầu người khác thì có thể chạm nhè nhẹ thôi được không? Với cái sức lực đó của anh, anh đang muốn đè em xuống đất để em cosplay củ cà rốt dưới đất đấy à?”

“Xin lỗi.” Văn Thiệu khẽ cười một tiếng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.

“Vừa rồi ở trên đường mới nhận được thông báo đi công tác, đồ đạc trên núi thì lát nữa tôi bảo người đưa qua đó cho em, có được không?”

Giang Vãn Ninh bất đắc dĩ “ừ” một tiếng, sau đó khoanh tay lại: “Nếu không được thì em còn có thể làm gì nữa đây?”

Cô nói ra lời này chỉ để làm nũng với anh, nhưng không ngờ là Văn Thiệu lại xem là thật.

Văn Thiệu tưởng rằng Giang Vãn Ninh không vui thật, cho nên anh suy nghĩ đến một phương án giải quyết khác.

“Vậy em đi theo tôi nhé?”

Đêm qua anh đã lướt hết vòng bạn bè của Giang Vãn Ninh rồi, phát hiện ra cô từng đi Đức, có điều, có lẽ visa du lịch của cô đã hết hạn rồi, nhưng giải quyết vấn đề này cũng nhanh, không phải việc lớn lao gì.

Giang Vãn Ninh sửng sốt bởi câu hỏi này của anh, cô nói lẩm bẩm: “Gì cơ?”

“Tôi nói, em có thể đi cùng tôi, xem như du lịch.”

Vừa rồi, giọng điệu lúc cô nói ra câu đó nghe vô cùng tội nghiệp, như thể là, sau khi mình đi công tác thì cô sẽ phải lẻ loi hiu quạnh một mình trông giữ Giang Thành vậy.

Hô hấp của Giang Vãn Ninh chợt ngưng đọng lại, cô ngẩng đầu lên và đối diện với ánh mắt của Văn Thiệu.

Anh đang nói một cách nghiêm túc.

Anh muốn để mình đi Đức cùng với anh.

Vì sao?

Là anh không nỡ chia xa à…

Giờ đây, con chuột chũi trong lòng Giang Vãn Ninh đang thét lên điên cuồng, hết xoay vòng rồi lại la lối, chú nai con ngơ ngác kia cũng đã bị điếc luôn rồi.

Hơn hai tháng lận đó!

A a a a a a a!

Giang Vãn Ninh cảm thấy, nhất định là cô phải có được người đàn ông này!

Cô dám cá là Văn thiệu đã sắp thất! Thủ! Rồi!!!

Sự dè dặt đã biến đi đâu mất hơn hai tháng mà bây giờ lại đột ngột đòi quay trở về.

Giang Vãn Ninh mím môi, nói ra lời từ chối: “Không được.”

“Em còn phải chạy bản thảo.”

Nếu đi Đức thì khó tránh khỏi việc phải trích ra thời gian để chơi chơi chơi, mua mua mua.

Cô hơi tiếc nuối mà nhìn Văn Thiệu: “Anh cố gắng làm việc đi.”

“Được.” Văn Thiệu gật đầu, biểu cảm nơi gương mặt vẫn không thay đổi gì: “Không sao, có thể gọi video.”

Suýt thì Giang Vãn Ninh đã không nén được ý cười, cô cắn môi dưới: “À… vậy thì được.”

“Trông em rất khó xử nhỉ?” Văn Thiệu nhìn vẻ mặt cực kỳ nhăn nhó của cô.

Anh khẽ cười một tiếng: “Vậy thôi, dù sao thì tôi cũng không rảnh để gọi video với em, chúng ta vẫn…”

“Không, anh có thể bớt ra chút thời gian mà!”

Trong một giây, Giang Vãn Ninh hiện nguyên hình bởi lời nói này của anh, chút rụt rè vừa trở về lại bị cô vứt lên chín tầng mây nữa.

Văn Thiệu lại cười tiếp: “Ừm, được thôi, mau vào trong đi.”

Anh giúp Giang Vãn Ninh đẩy hành lý vào trong sân, vừa chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nhìn thấy hai người trong vườn hoa…

Một nam một nữ, trên dưới năm mươi tuổi, giờ phút này, họ đang nhìn theo bóng dáng anh và Giang Vãn Ninh.

Người phụ nữ thì tràn đầy ý cười, người đàn ông thì mang vẻ cảnh giác.

——————

Lời của người beta:

Trong chương này, vì gần một nửa cuối chương có để cập đến chuyển biến trong tình cảm của nam chính, vậy nên mình xin phép đổi cách xưng hô “tôi - cô” sang “tôi - em” từ nửa cuối chương này nhé. Nghe soft quá huhu (˶‾᷄ ⁻̫ ‾᷅˵)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play